Lý Nguyên Bá đứng bên cạnh chìm trong giật mình, há to miệng thật lâu.
Những sinh linh từng tiếp xúc với Tần Quân cũng vậy, bao gồm đám Thiên Mệnh Đại Đế, Mặc Huyền Tử, Cừu Vô Dục.
Khôn Khúc tặc lưỡi hỏi:
- Ta không bị hoa mắt đi?
Khôn Khúc vốn nghĩ mình đánh giá Tần Quân đã rất cao, không ngờ vẫn quá coi thường hắn.
Diệp Nam Phong híp mắt, không biết đang nghĩ gì.
Mặt Tư Không Tinh Tuyền lạnh băng, mắt chất chứa lo lắng.
Đế Thiên Vô tức giận quát:
- Ta không tin!
Đế Thiên Vô ngưng tụ ra Đại Trảm Diệt Phủ dài ba vạn trượng, khí thế bá tuyệt làm tất cả sinh linh cảm nhận uy áp kinh tâm động phách.
Tần Quân bỗng giơ hai tay lên, lòng bàn tay chạm vào nhau, Cực Đạo Viêm Hỏa và pháp lực hòa lẫn toát ra hình thành cây búa lửa càng lúc càng to, chớp mắt cao vạn trượng.
Cảnh này khiến vô số sinh linh xáo động.
Con ngươi Đế Thiên Vô mở to không thể tin cảnh trông thấy.
Đế Thiên Vô há to mồm, hai tay giơ cao Đại Trảm Diệt Phủ quên chém xuống:
- Hắn . . .
Đám thiên kiêu Diệp Nam Phong, Khôn Khúc, Tư Không Tinh Tuyền, Mặc Huyền Tử xoe tròn mắt, biểu tình gặp quỷ.
Tần Thiên Đế cũng biết Đại Trảm Diệt Phủ?
Không thể nào!
Nếu Tần Thiên Đế biết tại sao lúc trước không thi triển?
Chẳng lẽ lĩnh ngộ trong lúc chiến đấu?
Đế Thiên Vô sững sờ nhưng Tần Quân thì không.
Tần Quân hưng phấn huơ búa lửa to chém tới:
- Thử Đại Trảm Diệt Phủ của trẫm đi!
Đại Trảm Diệt Phủ là thần thông dán nhãn Đế Thiên Vô, giờ bị Tần Quân học được quay sang đối phó chủ nhân cũ của nó, hắn cảm thấy kích động.
Đế Thiên Vô cảm nhận sóng nhiệt đâm vào mặt đánh thức gã, vội huơ Đại Trảm Diệt Phủ.
Đại Trảm Diệt Phủ của Đế Thiên Vô mạnh hơn Đại Trảm Diệt Phủ của Tần Quân, xem kích cỡ là biết rồi.
Tiêu Như Thủy ở phương xa híp mắt lấp lóe tia sáng:
- Lực lĩnh ngộ này . . .
Lúc này Tiêu Như Thủy xem Tần Quân là đối thủ cạnh tranh, dù tu vi yếu hơn gã nhiều nhưng thiên phú của hắn khiến gã nhìn thẳng.
Bùm!
Hai Đại Trảm Diệt Phủ chém vào nhau phát ra lực xung kích hình dạng sương trắng thổi quét bốn phương tám hướng, nơi nó đi qua mọi thứ tan biến.
Bóng dáng Tần Quân, Đế Thiên Vô bị che mất.
Ánh sáng chói lòa chiếu vào mặt tất cả sinh linh khắc ấn biểu tình rung động của họ thành vĩnh hằng.
Trận chiến hôm nay qua đi, dù Tần Thiên Đế thua thì chắc chắn uy danh sẽ tăng vọt, thiên phú của hắn vượt qua Đế Thiên Vô được gọi là trăm vạn năm khó gặp một người.
Diệp Nam Phong đang xem cuộc chiến chợt cảm giác điều gì bản năng ngoái đầu lại, sau đó hết hồn tái mặt. Tiêu Như Thủy từ khi nào đứng sau lưng gã, thần không biết quỷ không hay.
Diệp Nam Phong nhăn mặt rít qua kẽ răng:
- Tiêu Như Thủy!
Khôn Khúc, Tư Không Tinh Tuyền vụt ngoái đầu lại.
Họ xếp năm hạng đầu trên bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu, thiên kiêu xung quanh không dám đến gần. Các sinh linh lo chú ý Tần Quân và Đế Thiên Vô đánh nhau, nên không phát hiện Tiêu Như Thủy, dù có thấy cũng sẽ không giật mình.
Thiên kiêu thứ nhất luôn rất bí ẩn ở ngoại vũ trụ, gã tồn tại nhưng ít ai biết bộ mặt thật.
Tiêu Như Thủy nhìn chằm chằm khói trắng biển lửa vô tận đằng trước, dường như không để ba người Diệp Nam Phong vào mắt. Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Như Thủy tạo áp lực rất lớn cho ba người.
Tiêu Như Thủy cười khẽ:
- Tiểu tử kia thú vị, may mắn các ngươi sắp đầy mười vạn tuổi, nếu không ta đi rồi còn có Đế Thiên Vô, Tần Thiên Đế đè bên trên.
Ba người Diệp Nam Phong mặt đen như mực.
Leo đến độ cao như bọn họ có ai không thèm muốn địa vị thiên kiêu thứ nhất?
Mỗi đời thiên kiêu đệ nhất dù vượt qua tuổi hạn chế của bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu vẫn để lại tên trong sách sử.
Thiên kiêu thứ hai, ba rời khỏi bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu rất nhanh sẽ bị người lãng quên.
Hạng nhất ánh sáng vạn trượng, vinh diệu đầy người, thứ hạng xếp sau bị lu mờ.
Tư Không Tinh Tuyền cắn răng hỏi, ánh mắt phức tạp:
- Tiêu Như Thủy, ngươi đã đến Hiển Thánh rồi tại sao còn muốn đi Huyền Trì?
Tiêu Như Thủy không để ý tới Tư Không Tinh Tuyền, mắt nhìn chằm chằm đằng trước, khiến nàng rất lúng túng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong biển lửa hai bóng người điên cuồng va chạm, tiếng nổ liên tiếp, đinh tai nhức óc.
Nương biển lửa Tần Quân tức giận biến thành Cực Viêm Ma Thần chân thân, có Cực Đạo Viêm Hỏa che lấp nên hắn không sợ bị lộ thân phận.
Sau khi vào trạng thái Cực Viêm Ma Thần chân thân khí thế của Tần Quân nháy mắt tăng vọt, sức chiến đấu vượt cực hạn, vượt qua kiếp trước.
Trong tầm nhìn của Đế Thiên Vô thì Cực Đạo Viêm Hỏa trên người Tần Quân không khác gì biển lửa xung quanh, gã chỉ cảm thấy hắn cao lớn gấp mấy lần. Nhưng Đế Thiên Vô không sợ, pháp lực bảo vệ gã không bị Cực Đạo Viêm Hỏa tổn thương.
Tần Quân bay tới, một cú đá với lực lượng bá đạo xé rách tất cả.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Đế Thiên Vô bị đánh bay ra, giây sau Tần Quân đạp Thần Hành Vạn Dặm áp sát sau lưng gã, lại vung chưởng. Đợt công kích này nhanh mạnh hơn trước gấp mấy lần, Đế Thiên Vô bị vỗ bay vào sâu trong trời sao.
Đế Thiên Vô bị đánh không kịp trở tay, gã như bao cát bay qua bay lại trong biển lửa nhưng không cách nào thoát ra.
Quyền cước của Tần Quân rất nặng, Đế Thiên Vô Nhập Thánh cảnh viên mãn mà gần như không chịu nổi.
Nhưng đây đã là cực hạn của Tần Quân, vẫn rất khó khăn nếu muốn chiến thắng Đế Thiên Vô.
Biển lửa không ngừng khuếch trương khiến không gian dao động, nhiệt độ cực nóng lan tràn khắp trời sao làm nhiều sinh linh tụ tập lại.
Sinh linh vây xem đã vượt qua con số ba mươi vạn, vẫn đang không ngừng tăng thêm.
Tin Tần Thiên Đế đại chiến Đế Thiên Vô nhanh chóng truyền ra, dù chưa phân thắng thua nhưng hai người đụng độ rất hấp dẫn.
Các sinh linh chỉ trỏ:
- Vẫn chưa phân ra thắng thua!
- Các ngươi cảm giác được không? Khí thế của Tần Thiên Đế càng lúc càng mạnh!
- Không lẽ Tần Thiên Đế sẽ chiến thắng Đế Thiên Vô?
- Không thể nào! Đế Thiên Vô có thể vượt cấp khiêu chiến cường giả tuyệt thế, cách biệt cảnh giới lớn như vậy làm sao thua Tần Thiên Đế được?
- Ta cũng cho rằng Đế Thiên Vô nương tay tránh cho Tần Thiên Đế thua quá khó xem, dẫn đến Thiên Đình Đại Tần gây khó dễ.
Được thấy tận mắt trận đại chiến như vậy dù không vào Thánh Môn cũng xứng đáng.
Tiêu Như Thủy lẩm bẩm:
- Cứ đánh tiếp thì không hay.
Tiêu Như Thủy chậm rãi giơ tay phải lên.
Ba người Diệp Nam Phong trán rịn mồ hôi lạnh.
Một bàn tay to pháp lực đen thui ngưng tụ trước mặt ba người, bàn tay dài mấy ngàn trượng theo Tiêu Như Thủy điều khiển đẩy tới trước, gió to nổi lên thổi bay sinh linh dọc đường.