Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1394: Chương 1394: Đạo Tổ và Kiếm Tôn




Mâu Vũ Chân Nhân dặn dò:

- Phía trước là Thiên Đạo cung, chư thánh, đệ tử tinh anh, các trưởng lão đang chờ. Không được thất lễ, nếu không sẽ thân chết đạo tiêu, không ai cứu các ngươi.

Đám đệ tử này dù gì là Mâu Vũ Chân Nhân tự tay thử thách, nếu họ không lễ phép thì gã bị mất mặt.

Các thiên kiêu gật đầu, càng hồi hộp hơn.

Mặc Huyền Tử nói nhỏ sau lưng Tần Quân:

- Không ngờ Thánh Nhân cũng vô tình như vậy, cổ hiền lừa ta.

Mặc Huyền Tử nói ra tiếng lòng của tất cả thiên kiêu.

Trong vũ trụ ghi chép về Thánh Nhân đều là hình tượng vô dục vô cầu, mưu phúc cho chúng sinh.

Giống như Tiên giới tuyên truyền thần tiên với hạ giới, vĩnh viễn là hình tượng chính diện, khiến phàm linh sùng bái.

Thánh Nhân đối với thần tiên tựa như thần tiên trong lòng phàm linh.

Nhưng lời Mâu Vũ Chân Nhân dặn dò miêu tả hình tượng khác của Thánh Nhân, làm đám thiên kiêu cảm giác tín niệm tan vỡ. Nếu sơ sẩy mất lễ phép có thể sẽ chết.

Mâu Vũ Chân Nhân quay đầu liếc Mặc Huyền Tử một cái, gã điếng hồn câm miệng không dám nhiều lời nữa.

Tần Quân hỏi thầm:

“Hệ thống có thể ẩn giấu huyết mạch Cực Viêm Ma Thần của trẫm không?”

Lời Mâu Vũ Chân Nhân nói khiến Tần Quân cảm giác chuyến đi này càng nguy hiểm hơn.

Hệ thống trả lời nhanh:

“Có thể, nhưng chỉ một canh giờ.”

Tần Quân thầm thúc giục:

“Một canh giờ cũng được, bây giờ bắt đầu đi!”

May mắn hắn có hệ thống Thần Thoại, hệ thống che giấu huyết mạch Cực Viêm Ma Thần làm Tần Quân tạm thời yên tâm.

Một canh giờ đủ cho họ bái sư.

Nhóm người cách Thiên Đạo cung ngày càng gần.

Trên thang đá vạn bậc dưới Thiên Đạo cung đột nhiên xuất hiện các bóng người, bắt đầu từ tầng một, mỗi tầng xuất hiện hai bóng người cách nhau trăm trượng, tầng thứ hai cũng xuất hiện hai bóng người giống tầng một, nhanh chóng kéo dài lên tầng cao nhất.

Hai vạn bóng người xếp hàng trên thềm đá bạch ngọc, hình ảnh rất đồ sộ.

Từng đợt hơi thở mạnh mẽ tụ lại làm đám thiên kiêu biến sắc mặt.

Toàn là sinh linh Đại La cảnh, có một nửa Nhập Thánh.

Cơ mặt Tần Quân co giật, trận thế này rất khủng.

Hai người ở bậc thang cao nhất hơi thở mênh mông giống Mâu Vũ Chân Nhân, sâu không lường được.

Trên thềm đá bạch ngọc, trước cửa Thiên Đạo cung là một quảng trường trống trải rộng lớn.

Rất nhanh các ảo ảnh hiện ra trên quảng trường như những làn khói, cao mấy trăm trượng. Có năm ảo ảnh dường như tùy thời tán đi.

Thánh uy khủng bố bộc phát từ người họ, Mâu Vũ Chân Nhân giật mình vội bay xuống. Đám thiên kiêu cảm nhận áp lực khó tả đè trên người, tập thể rơi xuống, bao gồm Tần Quân, Tiêu Như Thủy.

Mâu Vũ Chân Nhân đáp xuống trước thềm đá, quỳ lạy:

- Bái kiến chư thánh!

Đám thiên kiêu bị thánh uy đè sấp xuống đất, người tu vi cao thì nửa quỳ.

Tần Quân cắn răng đáp xuống đất, đứng thẳng tắp không chịu quỳ xuống.

Trừ hắn ra Tiêu Như Thủy, Đế Thiên Vô cũng không chịu quỳ.

Người Thiên Mệnh Đại Đế run rẩy, hai đầu gối hơi khuỵu xuống.

Thiên kiêu khác không dám chống cự trực tiếp quỳ xuống. Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá thì vì tu vi quá yếu đã ngã nhào xuống đất không thể động đậy.

Mắt Tần Quân đầy tơ máu:

“Chết tiệt!”

Hắn là Thiên Đế, sao có thể quỳ xuống!

Đế Thiên Vô, Tiêu Như Thủy hẹ nhàng hơn chút, đặc biệt là Tiêu Như Thủy hầu như mặt không đổi sắc.

Chật vật nhất là Thiên Mệnh Đại Đế, nhưng mặc cho hai chân run rẩy thì gã kiên quyết không quỳ.

Hai vạn đệ tử Thánh Môn trên thềm bạch ngọc xì xầm.

- Xem ra ngoại vũ trụ cũng có nhiều thiên tài.

- Bốn tên đó không chịu quỳ lạy chư thánh, thật là muốn chết!

- A, người kia đã đột phá Hiển Thánh cảnh!

- Hiển Thánh chưa đầy mười vạn tuổi?

- Còn có một Đại La Thủy Tiên ngoan cường chống cự thánh uy.

Đối với đệ tử Thánh Môn thì đám thiên tài Tần Quân, Tiêu Như Thủy như đến từ đất man di, bị bọn họ coi khinh.

Bốn người Tần Quân chống cự thánh uy khiến bọn họ nhìn với con mắt khác, đương nhiên trào phúng nhiều hơn.

Mâu Vũ Chân Nhân quỳ dưới đất dùng thần thức bắt giữ tình huống đằng trước, lòng nóng như lửa đốt, nhưng gã không dám lỗ mãng trước mặt chư thánh.

Một giọng nói thương mang từ trên thềm bạch ngọc truyền đến, như thần âm giáng trần:

- Các ngươi không sợ?

Bốn người Tần Quân chịu đựng áp lực không thể ngước đầu lên.

Tiêu Như Thủy cao giọng quát:

- Tại sao phải sợ? Chúng ta đến cầu đạo chứ không phải diện thánh!

Ánh mắt Tiêu Như Thủy kiên định khiến tất cả cặp mắt cùng nhìn gã.

Tiêu Như Thủy tỏa sáng, dù đối diện chư thánh thì giọng nói vẫn dõng dạc, khiến người chiết phục.

Tiêu Như Thủy có kiêu ngạo không quỳ, ba người Tần Quân cũng có.

Sau lưng Đế Thiên Vô là Thần Hoàng, nếu gã quỳ thì làm sao đối mặt với Thần Hoàng?

Núi dựa của Thiên Mệnh Đại Đế là Tù Mệnh Đế Tôn, vượt qua Thánh Nhân, sao gã quỳ được?

Tần Quân trừ phụ mẫu ra hắn không quỳ với trời nên càng không quỳ trước ai.

Thánh uy bỗng nhiên tán đi.

Tất cả thiên kiêu nhẹ người, đám thiên kiêu nằm sấp dưới đất vội bò dậy quỳ lạy chư thánh, không còn dáng vẻ cao ngạo ngày trước.

Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá nhảy cẫng lên tức giận trừng năm bóng thánh cao cao tại thượng.

Bóng thánh chính giữa lộ ra đôi mắt trong suốt nhìn Tiêu Như Thủy:

- Ngươi không tệ, có muốn bái bổn tọa làm sư?

Xôn xao!

Đám thiên kiêu ngẩn ngơ, hai vạn đệ tử trên thềm bạch ngọc xoe tròn mắt.

Tại sao mới vừa bắt đầu Thánh Nhân đã thu đồ đệ?

Bọn họ vốn nghĩ Tiêu Như Thủy sẽ chết rất thảm.

Tiêu Như Thủy như biết trước, khóe môi cong lên chắp tay nói:

- Sao ta không đồng ý bái Thánh Nhân làm sư phụ được.

Bóng thánh chính giữa tiếp tục bảo:

- Bổn tọa tên Vô Cực, có thể gọi bổn tọa là Vô Cực Đạo Tổ. Từ hôm nay tiểu tử này là đồ đệ của bổn tọa.

Tiêu Như Thủy biến sắc mặt.

Vô Cực Đạo Tổ!

Mắt Tiêu Như Thủy lóe tia vừa mừng vừa sợ, tuy gã đoán trước mình có thể bái Thánh Nhân làm sư phụ nhưng không ngờ sẽ đầu vào dưới tay Vô Cực Đạo Tổ.

Tần Quân bĩu môi, thì ra là Đạo Tổ, chờ trẫm triệu hoán ra Hồng Quân sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là Đạo Tổ!

Đám thiên kiêu hâm mộ ghen tỵ nhìn Tiêu Như Thủy. Đệ tử Thánh Môn, sứ giả Thánh Môn thì đủ loại biểu tình. Ánh mắt Mâu Vũ Chân Nhân nhìn Tiêu Như Thủy đã thay đổi, kính sợ hơn.

Bóng người đứng bên trái Vô Cực Đạo Tổ mở miệng nói:

- Ngươi tên Đế Thiên Vô đúng không? Bổn tọa là Vũ Tiêu Kiếm Tôn, nhận nhờ vả của Thần Hoàng thu ngươi làm đồ đệ, có chịu không?.

Đế Thiên Vô hít sâu một hơi, chắp tay quát:

- Đồng ý!

Hai vị Thánh Nhân thu đồ đệ!

Hai vạn đệ tử Thánh Môn đứng trên thềm bạch ngọc hoàn toàn mất bình thường, dù ở trong Thánh Môn thì Thánh Nhân ít khi tự mình thu đồ đệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.