Trong đám sinh linh ngoại vũ trụ này nhanh vậy đã có hai người được Thánh Nhân lấy đi?
Các đệ tử Thánh Môn xì xầm:
- Đạo Tổ và Kiếm Tôn đều thu đồ đệ, ghét thật.
- Kiếm Tôn là mục tiêu phấn đấu của ta, tại sao bị một tiểu tử từ ngoài đến giành trước?
- Thần Hoàng đề cử, các ngươi không biết quan hệ của Thần Hoàng và Kiếm Tôn sao?
- Thần Hoàng? Không lẽ là Thần Hoàng đơn độc xông bát hoang mà an toàn rút ra?
Danh tiếng của Thần Hoàng quanh đó truyền ra ngoài.
Tần Quân luôn vãnh tai nghe, có vẻ như núi dựa của Đế Thiên Vô không đơn giản, có thể quen biết với Thánh Nhân thì tám chín phần mười cũng là một Thánh Nhân.
Nghĩ đến đây Tần Quân thầm buồn bực, hắn và Đế Thiên Vô có nhiều xích mích nhưng tại sao Thần Hoàng không ra tay?
Chẳng lẽ Thần Hoàng bị cái gì hạn chế? Hoặc Thần Hoàng khinh thường ra tay?
Tần Quân hiểu lý do này, hắn sẽ không tự mình đối phó một tiểu tử Luyện Khí cảnh.
Đối với Thần Hoàng thì Tần Quân và tu sĩ Luyện Khí cảnh không có gì khác nhau, đều là một ngón tay ấn chết.
Sau khi Tiêu Như Thủy, Đế Thiên Vô được Thánh Nhân thu làm đồ đệ thì không khí nóng lên.
Các thiên kiêu mắt long lanh nhìn năm bóng thánh cao lớn bên trên, hy vọng sẽ được nhìn trúng.
Vô Cực Đạo Tổ đứng chính giữa bỗng vẫy tay, Tiêu Như Thủy và Đế Thiên Vô biến sắc mặt, thân thể không theo điều khiển bay hướng Thiên Đạo cung.
Tiêu Như Thủy, Đế Thiên Vô bay nhanh qua đá bạch ngọc vạn bậc, hai vạn đệ tử Thánh Môn khao khát hâm mộ nhìn.
Cái gì gọi là cá nhảy long môn?
Chính là đây!
Trở thành đệ tử Thánh Nhân, Tiêu Như Thủy và Đế Thiên Vô nhảy lên hàng đệ tử tinh anh dự bị.
Đế Thiên Vô quay đầu nhìn bên dưới, ngưng lại trên người Tần Quân, ánh mắt Đế Thiên Vô không còn phức tạp nữa, nhìn Tần Quân như nhìn những sinh linh khác.
Đế Thiên Vô thầm nghĩ:
“Tần Thiên Đế, ngươi và ta không phải người cạnh tranh mãi mãi.”
Tần Thiên Đế biểu hiện thiên phú yêu nghiệt hơn gã, nhưng không được Thánh Nhân thu làm đồ đệ đã nói lên vấn đề. Từ bây giờ gã sẽ có hai sư phụ Thánh Nhân, sau này sẽ bỏ Tần Quân xa lắc.
Tâm thái của Tiêu Như Thủy cũng thay đổi.
Nếu Tần Quân vào Thánh Môn mà không được Thánh Nhân thu nhận thì sau này làm sao đuổi kịp họ?
Tần Quân cảm nhận ánh mắt của hai người, hắn bĩu môi.
Hai người này suy nghĩ đương nhiên quá.
Tiêu Như Thủy, Đế Thiên Vô đáp xuống quảng trường, trước mặt là năm bóng thánh cao mấy trăm trượng, uy áp như thần khiến bọn họ không dám chống cự. Đã bái sư thì hai người không có gánh nặng tâm lý, liền quỳ lạy.
Đám thiên kiêu ghen ghét nhìn hai người ở bên trên, nhỏ giọng giao lưu, đa số chế nhạo Tần Quân.
- Bọn họ bái Thánh Nhân làm sư, sau này sẽ bay vọt lên trời cho xem.
- Không nhìn coi người ta là ai? Tiêu Như Thủy và Đế Thiên Vô!
- Tại sao không có Thánh Nhân thu Tần Thiên Đế?
- Chậc, hình như Thánh Nhân không vừa mắt Tần Thiên Đế.
- Tần Thiên Đế chẳng xứng lên sân.
Tính cách Tần Quân lạnh lùng cao ngạo không thèm làm thân với họ, vô tình đắc tội nhiều thiên kiêu.
Cây cao đón gió lớn, một Đại La Thủy Tiên dám cao hơn bọn họ làm họ không phục.
Một bóng thánh đứng bên trái trong cùng giơ tay lên:
- Ngươi bái ta làm sư đi, ta là Thường Đức Đại Tiên.
Thiên Mệnh Đại Đế bỗng bay hướng bóng thánh đó.
Diệp Nam Phong, Khôn Khúc, Tư Không Tinh Tuyền biểu tình cực kỳ khó xem. Bọn họ đều là thiên kiêu xếp năm hạng đầu nhưng không có Thánh Nhân chịu thu họ ngược lại thu Thiên Mệnh Đại Đế, tiểu tử này chỉ mới vào Nhập Thánh cảnh.
Lại một người được Thánh Nhân thu làm đồ đệ!
Các đệ tử Thánh Môn càng mất bình tĩnh.
Tình huống gì đây? Không lẽ nhóm thiên tài ngoại vũ trụ này có điểm gì đặc biệt?
Không lâu sau có một hàng người xuất hiện trước mặt năm bóng thánh, có nam có nữ, có tu sĩ nhân tộc, có yêu vương yêu tộc, có chủng tộc khác, đều là đã biến hình người, khoảng ba mươi người.
Hơi thở đều siêu mạnh khiến các thiên kiêu biến sắc mặt.
Cường giả Hiển Thánh cảnh!
Ba mươi cường giả Hiển Thánh cảnh, và không phải mới vào Hiển Thánh cảnh!
Mâu Vũ Chân Nhân chắc cũng là cường giả Hiển Thánh cảnh, tức là Thánh Môn có ít nhất hơn ba mươi Hiển Thánh, đây mới chỉ là một góc núi băng.
Tần Quân nheo mắt lại, hai nắm tay siết chặt trong ống tay áo.
Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá hít thở dồn dập, không chỉ vì căng thẳng còn vì hưng phấn.
Hiển Thánh dẫn đầu bước ra một bước bắt đầu cao giọng tuyên bố:
- Ta là đại trưởng lão Thánh Môn Kinh Vô Binh, hiện tại tuyên bố các ngươi đều là đệ tử Thánh Môn. Trong Thánh Môn đệ tử chia làm đệ tử bình thường, đệ tử tinh anh, đệ tử hạch tâm. Trong đó đệ tử bình thường phải làm việc gồm có tạp dịch, tình báo, nhiệm vụ vân vân. Nếu các ngươi đột phá Hiển Thánh cảnh sẽ được tư cách đệ tử tinh anh, còn đệ tử hạch tâm phải có tu vi Bán Thánh. Đồ đệ các thánh sẽ trực tiếp thành đệ tử tinh anh, hưởng thụ phúc lợi của đệ tử tinh anh. Đồ đệ trưởng lão thân phận là đệ tử bình thường, có thể hưởng thụ phúc lợi của đệ tử bình thường nhưng không cần làm tạp dịch.
Kinh Vô Binh mặc áo trắng, mặt hơi đen, khôi ngô khỏe mạnh, tóc dài cột sau gáy, eo giắt thước dài, đôi mắt hờ hững vô tình nhìn tất cả thiên kiêu bên dưới.
Kinh Vô Binh, đại trưởng lão Thánh Môn!
Hiển Thánh mới có tư cách làm đệ tử tinh anh?
Đám thiên kiêu hút ngụm khí lạnh.
Tim Tần Quân rớt cái bịch.
Thánh Môn có bao nhiêu đệ tử tinh anh? Bao nhiêu đệ tử hạch tâm?
Nghĩ vậy Thánh Môn càng thêm sâu không lường được trong lòng Tần Quân.
Đám thiên kiêu hít thở dồn dập, không được Thánh Nhân ưu ái, bái vào môn hạ trưởng lão cũng không tệ, còn hơn làm đệ tử tạp dịch.
Các trưởng lão ở mép quảng trường bắt đầu chọn lựa đệ tử, trực tiếp dùng pháp lực kéo thiên kiêu mình thích lên.
Ba người Tiêu Như Thủy, Đế Thiên Vô, Thiên Mệnh Đại Đế đứng thành một hàng, bọn họ cùng nhìn Tần Quân.
Thánh Nhân không có ý thu đồ đệ nữa, tới lượt các trưởng lão chọn lựa. Nếu không có Thánh Nhân chỉ điểm thì sau này Tần Quân chắc chắn không theo kịp bước chân của họ.
Thiên Mệnh Đại Đế hờ hững nghĩ:
“Không ngờ ngươi thua tại đây.
Được Thánh Nhân chọn trúng vô tình nói lên ở trong mắt Thánh Nhân thì thiên phú của Thiên Mệnh Đại Đế cao hơn Tần Quân, cao ngạo lại trở về với gã, một lần nữa nhìn xuống Tần Quân.
Tiêu Như Thủy, Đế Thiên Vô cũng vậy, gạch bỏ Tần Quân từ danh sách đối thủ cạnh tranh.
Tần Quân nhíu chặt mày, Thánh Nhân không thu hắn cũng đành thôi, các trưởng lão thế nhưng cũng không nhìn hắn.
Bao gồm Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá đều bị ngó lơ.