Năm mươi thiên tài vào Thánh Môn đến từ thế lực khác nhau, hầu như gom hết thế lực hạng nhất toàn vũ trụ.
Không khoa trương khi nói đám thiên tài này ngày sau tuyệt đối là vũ trụ cự phách.
Ba ngàn đại thế giới lưu truyền tên bọn họ, trong đó Tần Thiên Đế, Tiêu Như Thủy, Đế Thiên Vô nổi tiếng nhất.
Trận chiến Đế Thiên Vô và Tần Thiên Đế không phân thắng thua, sau khi đi vào Thánh Môn không chừng lại cạnh tranh một phen.
Nhưng thiên phú của Tần Thiên Đế hơn xa Đế Thiên Vô, chỉ có Tiêu Như Thủy là hơi đối kháng với hắn được, đấu tranh giữa ba người trở nên lờ mờ mê lê.
Chi tiết thử thách Huyền Trì dần được công bố, Đế Thiên Vô bị giảm bớt danh tiếng.
Thử thách thiên phú đợt thứ hai hấp dẫn người chú ý nhất.
Tần Thiên Đế, Tiêu Như Thủy, Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá, Đế Thiên Vô.
Được gọi là Ngũ Kiêu!
***
Không biết qua bao lâu ý thức của Tần Quân từ từ tỉnh táo từ trong hỗn độn, gió nhẹ phất vào mặt khiến hắn cảm giác toàn thân thư giãn.
Tần Quân mở mắt ra thấy mình đứng ven biển, trước mắt là thảo nguyên bao la, phía cuối nối liền dãy núi. Ngước đầu lên không có trời xanh, chỉ có ngôi sao vô tận, sau lưng có tiếng sóng biển vỗ bờ.
Tần Quân hơi cau mày, nơi này là Thánh Môn? Sao khác với trong tưởng tượng của hắn.
Tần Quân bản năng ngoái đầu lại thấy nhóm thiên kiêu, sứ giả Thánh Môn đứng sau lưng mình. Bọn họ nhắm mắt đứng yên trên bờ cát hiển nhiên chưa tỉnh táo lại, Tôn Ngộ Không và Lý Nguyên Bá cũng vậy. Tiêu Như Thủy đã tỉnh từ bao giờ, gã đứng cách mấy chục thước ngước nhìn đằng trước.
Cảm nhận ánh mắt của Tần Quân, khóe mắt Tiêu Như Thủy liếc qua:
- Ngươi cũng không ngờ Thánh Môn trong truyền thuyết là cảnh tượng như vậy?
Tần Quân không trả lời, bởi vì hắn không có hứng thú tán gẫu với Tiêu Như Thủy.
Tiêu Như Thủy tự lẩm bẩm:
- Nghe nói Thánh Môn tồn tại từ mấy chục ức năm trước, đó là niên đại còn trước cả thời đại kỷ nguyên đại hư không. Không ai biết trong Thánh Môn có cái gì, dường như Thánh Môn tồn tại trong vũ trụ khác, bí ẩn mà cao cao tại thượng. Mãi đến mấy chục vạn năm trước Cơ Bất Bại của Cực Viêm Ma Thần tộc vô địch cõi đời, bị Thánh Môn kiêng kị mà diệt tộc khiến tấm mành bí ẩn của nó bị vén lên. Không ai biết lần này Thánh Môn tự do chiêu môn đồ vì mục đích gì.
Tần Quân không cảm kích, mấy tin tức này hắn nghe không biết bao nhiêu lần, căn bản không có hứng thú.
Dường như Tiêu Như Thủy thích tự nói một mình:
- Hành động của Thánh Môn tuyệt đối không phải vì nhân nghĩa, có số mệnh gì đây.
Mâu Vũ Chân Nhân lên tiếng lạnh lùng nói:
- Dù có số mệnh thì liên quan gì ngươi?
Tiêu Như Thủy, Tần Quân ngước đầu lên. Mâu Vũ Chân Nhân xuất hiện ở đằng trước trăm thước từ bao giờ. Mặt Mâu Vũ Chân Nhân không biểu tình, ánh mắt của gã khiến Tần Quân khó chịu, cảm giác như bị nhìn thấu.
Tiêu Như Thủy cười khẽ:
- Không liên quan gì ta, nhưng ta hy vọng có liên quan đến ta.
Mâu Vũ Chân Nhân nheo mắt nhưng không nói nữa.
Rất nhanh các thiên kiêu, sứ giả Thánh Môn lục tục tỉnh lại.
Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá tỉnh táo lại nhanh chóng đi tới bên cạnh Tần Quân.
Chờ tất cả sinh linh tỉnh táo, Mâu Vũ Chân Nhân mở miệng nói:
- Không được ồn ào, đi theo ta.
Nói xong Mâu Vũ Chân Nhân xoay người bay hướng tận cùng thảo nguyên. Đám sinh linh ngơ ngác ngó nhau, theo các sứ giả Thánh Môn chỉ thị đuổi theo Mâu Vũ Chân Nhân.
Tần Quân truyền âm hỏi Cừu Vô Dục:
“Chúng ta sắp diện kiến Thánh Nhân?”
Ở trước mặt Thánh Nhân chắc chắn huyết mạch Cực Viêm Ma Thần của hắn sẽ bị lộ. Có lẽ Thánh Nhân sớm phát hiện, thậm chí nhìn thấy hết tất cả trong Huyền Trì.
Cừu Vô Dục đáp lại:
“Không rõ, rất có thể.”
Cừu Vô Dục không thấy lạ tại sao Tần Quân chú ý Thánh Nhân nhiều vậy, thiên phú như hắn chắc chắn muốn bái sư phụ tốt nhất. Thánh Nhân làm sư phụ thì con đường sau này của Tần Quân sẽ thuận lợi hơn.
Có thể?
Tần Quân cau mày, không hiểu sao đi vào Thánh Môn rồi hắn cảm giác bị theo dõi.
Tần Quân không thể để Tôn Ngộ Không hoặc Lý Nguyên Bá thức tỉnh cực hạn, đột nhiên biến mất ngay trước mắt Thánh Nhân chỉ càng khiến chú ý.
Một đường không nói chuyện.
Mọi người theo Mâu Vũ Chân Nhân bay qua thảo nguyên, lướt qua dãy núi.
Chỗ này như đại lục lơ lửng trong trời sao, non xanh nước biếc, linh khí dồi dào hơn Tiên giới, chỉ hít một hơi đã khiến người tinh thần gấp trăm lần. Các thiên kiêu lộ vẻ mặt phấn khởi.
Thánh Môn là thánh địa tu luyện.
Mâu Vũ Chân Nhân lên tiếng:
- Tiếp theo ta sẽ mang các ngươi đi diện kiến chư thánh và các đệ tử tinh anh. Nếu có đệ tử tinh anh hoặc trưởng lão chọn trúng thì các ngươi có thể bái làm sư phụ, đầu vào các môn. Nếu không được chọn các ngươi sẽ trở thành tạp dịch, phân phối đến tầng chót làm đệ tử bình thường.
Các thiên kiêu trái tim treo cao, bái sư mới là đoạn quan trọng nhất. Trở thành đồ đệ của Thánh Nhân và đệ tử tầng dưới chót, có heo cũng biết cái nào tốt hơn.
Chư thánh!
Tần Quân biến sắc mặt, Tôn Ngộ Không và Lý Nguyên Bá treo tim.
‘Chư’ ý là không chỉ có một Thánh Nhân.
Tôn Ngộ Không hít sâu, nói:
- Thật mong chờ.
Trước khi đến đây Tần Quân đã nói muốn cho Tôn Ngộ Không biến mất để đánh nhau với Thánh Nhân. Sau khi dung hợp Đấu Chiến Thắng Phật khiến Tôn Ngộ Không hiểu rõ Thánh Nhân là tồn tại thế nào.
Tuyệt đối cao cao tại thượng, bất tử bất diệt.
Lý Nguyên Bá siết chặt nắm tay, gã cũng được giao cho sứ mệnh tương tự, nếu có thể thành thánh liền chiến đấu với Thánh Nhân.
Qua khoảng một nén nhang, phía trước xuất hiện một cung điện hùng vĩ.
Bậc thang cung điện như bạch ngọc, có vạn bậc. Núi cao sông ngòi xung quanh thật nhỏ bé trước bậc thang.
Trên thềm bạch ngọc là hai cây cột to thông trời, đường kính trăm trượng đâm vào trời sao, cung điện siêu khổng lồ, trắng sáng. Cửa cung điện đã cao vạn thước, cách thật xa đã cảm nhận đại khí đánh thẳng vào linh hồn.
Sương tiên lượn lờ bên trên cung điện, thường có mây to đổ úp xuống nhưng không rơi xuống, rất kỳ lạ, khí thế bàng bạc càng tôn lên sự hùng vĩ của cung điện.
Vù vù vù vù vù!
Gió lạnh thổi vào mặt, đám thiên kiêu căng thẳng thần kinh.
Bay đến nơi này trong thiên địa tràn ngập uy áp khó tả, đó là uy áp bọn họ chưa từng đối diện, trong lòng không sinh ra chút sức chống cự.
Thánh uy!
Tần Quân từng cảm nhận trong Thời Không Tuyệt Địa, nhưng một lần nữa cảm nhận thánh uy vẫn khiến hắn hơi căng thẳng. Lần này bên cạnh hắn không có Thánh Nhân, hắn không ở trong sự bảo vệ an toàn tuyệt đối.