Thiên tài lĩnh ngộ thần thông mới có mười bảy người, có thể tưởng tượng lĩnh ngộ thần thông trong Côn Luân Thần Quyển khó khăn cao bao nhiêu, một mặt khác biểu lộ thiên phú của Tần Quân mạnh cỡ nào.
Theo tính toán thì Tần Quân chỉ mất thời gian khoảng một tách trà là ngộ được Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ.
Giờ phút này Tần Quân, Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá rất thoải mái ngồi dưới đất nhỏ giọng trò chuyện.
Tần Quân nhìn màn sáng nửa trong suốt của thần thoại thương thành hưng phấn thầm nghĩ:
“Bảy ngàn ức điểm danh khí vào tay!”
Tôn Ngộ Không chưa thức tỉnh cực hạn, Tần Quân không vội đổi Hỗn Độn Tử Kim Bổng.
Tiêu Như Thủy đi tới gần.
Đám thiên kiêu Đế Thiên Vô, Diệp Nam Phong, Tư Không Tinh Tuyền đã ngộ thần thông, phức tạp nhìn Tần Quân.
Thua Tần Quân về mặt thiên phú đả kích nặng bọn họ, cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruồi.
Thấy Tiêu Như Thủy đến gần, Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá nhảy cẫng lên hung thần ác sát trừng gã.
Tiêu Như Thủy không thèm để họ vào mắt, gã nhìn Tần Quân:
- Tần Thiên Đế, ngươi ngộ được thần thông gì?
Tần Quân lĩnh ngộ thần thông trước gã, Tiêu Như Thủy khó bình tĩnh cảm xúc, dù gã xem trọng hắn nhưng không hề muốn bị hắn vượt mặt.
Lòng tự tôn của thiên kiêu đều lớn, huống chi là thiên kiêu số một?
Tần Quân liếc Tiêu Như Thủy, thản nhiên nói:
- Không thể trả lời.
Trẫm lĩnh ngộ thần thông mạnh nhất trong Côn Luân Thần Quyển, sợ nói ra hù chết ngươi!
Tần Quân biết suy nghĩ trong Tiêu Như Thủy, nếu hắn lĩnh ngộ thần thông yếu hơn thần thông của gã thì gã sẽ thấy dễ chịu.
Lòng kiêu hãnh buồn cười.
Khóe môi Tần Quân nhếch cao khinh thường.
Thiên kiêu số một gì đó không lọt vào mắt Tần Quân.
Nghe vậy ánh mắt Tiêu Như Thủy lạnh băng, sát ý như tia sáng lạnh bắn ra.
Nhìn khắp ba ngàn đại thế giới hiếm ai dám nói chuyện kiểu đó với gã, Thần Hoàng còn phải khách sáo với gã, Tần Quân là cái thá gì?
Thiên phú yêu nghiệt lại như thế nào!
Bây giờ Tiêu Như Thủy một bàn tay có thể bóp chết Tần Quân.
Tần Quân cảm nhận sát ý của Tiêu Như Thủy, nheo mắt hỏi:
- Như thế nào? Trẫm không được quyền không nói?
Ai ngu đi nói ra thần thông của mình, còn là cho đối thủ cạnh tranh biết? Cái đó là ngu!
Tiêu Như Thủy hít sâu, gã nhìn Tần Quân chằm chằm lạnh lùng nói:
- Ngươi tự giải quyết cho tốt.
Tiêu Như Thủy nói xong xoay người rời đi, nếu không phải có Mâu Vũ Chân Nhân trông chừng rất có thể gã đã ra tay.
Tần Quân cười lạnh nhìn bóng lưng Tiêu Như Thủy, gã xem mình hơi cao.
Tôn Ngộ Không bực tức nói, ước gì đấu với Tiêu Như Thủy ngay:
- Bệ hạ, tiểu tử này quá kiêu ngạo!
Tần Quân nheo mắt nói:
- Chờ bắt đầu kế hoạch thì trẫm sẽ khiến hắn hối hận.
Dám uy hiếp hắn?
Tìm cái chết!
Mâu Vũ Chân Nhân lơ lửng trên trời nhắm mắt lại, dường như không có chú ý tới Tiêu Như Thủy, Tần Quân ở bên dưới tranh chấp.
Côn Luân Thần Quyển trải trên bầu trời Huyền Trì, mấy chục sinh linh ở bên dưới đang lĩnh ngộ.
Một ngày sau, thiên tài lĩnh ngộ thần thông đã đến hai mươi tám vị.
Hai ngày sau có bốn mươi mốt thiên tài qua thử thách.
Ba ngày sau, năm mươi danh ngạch đã đầy.
Mâu Vũ Chân Nhân vung tay áo thu Côn Luân Thần Quyển vào ống tay áo, biểu thị thử thách chấm dứt.
Các thiên kiêu chưa ngộ ra thần thông rất là buồn bực.
Tần Quân nhìn Mâu Vũ Chân Nhân chằm chằm, thầm nghĩ:
“Côn Luân Thần Quyển chắc là bảo bối cực kỳ bất phàm, tìm cơ hội cướp lấy mới được.
Côn Luân Thần Quyển ẩn chứa vô số thần thông, có giá trị không thể đo lường.
Mâu Vũ Chân Nhân trầm giọng nói:
- Kết thúc thử thách, các ngươi sẽ trở thành đệ tử bình thường của Thánh Môn, những sinh linh khác giải tán đi.
Các thiên kiêu chưa lĩnh ngộ thần thông bị văng ra khỏi Huyền Trì, hình ảnh rất là đồ sộ.
Tim Tần Quân đập nhanh, Mâu Vũ Chân Nhân này rốt cuộc có cảnh giới gì?
Không chỉ mình Tần Quân muốn biết, bốn mươi chín sinh linh thi đậu cũng muốn biết.
Mâu Vũ Chân Nhân vung ống tay áo:
- Tiếp theo các ngươi theo ta vào Thánh Môn!
Huyền Trì nhanh chóng rút nhỏ, uy áp vô thượng khuếch tán. Gần trăm vạn sinh linh đứng gần vội thụt lùi.
Tần Quân cảm giác Huyền Trì rung bần bật, tim hắn đập nhanh.
Rốt cuộc sắp vào Thánh Môn?
Tần Quân căng thẳng, tuy Phục Hy thuộc hạ của hắn đã thành thánh, còn có Cơ Bất Bại, Tử Đạo trợ giúp nhưng Thánh Môn như nước sâu, hắn không rõ bên trong có bao nhiêu Thánh Nhân.
Trận chiến này vượt qua trước kia, quyết định sống chết, thậm chí là tương lai của vũ trụ.
Nếu Tần Quân thắng thì ba ngàn đại thế giới rồi sẽ vào tay hắn, thời đại mới họ Tần. Nếu hắn thua, nguyên Thiên Đình Đại Tần sẽ chôn cùng.
Đây là cuộc chiến tranh không có đường quay đầu!
Tần Quân cũng không muốn quay đầu.
Nếu bị Thánh Môn phát hiện thân phận của Tần Quân thì trận chiến này vẫn không thể tránh khỏi.
Làm Tần Thiên Đế, Tần Quân không thể cứ điệu thấp.
Huyền Trì nhỏ dần, các sứ giả Thánh Môn tụ tập lại chúc mừng đám thiên kiêu vượt qua thử thách, thuận tiện lôi kéo.
Sứ giả Thánh Môn quay quanh Tần Quân nhiều nhất.
Cừu Vô Dục siêu kích động nói:
- Chúc mừng bệ hạ!
Huyền Trì phát ra dải sáng rực rỡ chiếu trên người Cừu Vô Dục lộ rõ biểu tình hưng phấn của lão.
Tần Quân, Lý Nguyên Bá che trước mặt Tần Quân.
Tần Quân nghiêng người nhìn đám sứ giả Thánh Môn:
- Các ngươi đừng vội vui vẻ.
Các sứ giả Thánh Môn ngạc nhiên, không hiểu tại sao Tần Quân nói vậy.
Huyền Trì bỗng rút lại mang theo tất cả sinh linh bên trong nó biến mất khỏi trời sao, dải sáng cũng mất.
Đám sinh linh lơ lửng xung quanh chưa kịp phản ứng lại Huyền Trì đã không còn dấu vết.
Đám sinh linh châu đầu ghé lại:
- Ui, cứ thế kết thúc sao?
- Chết tiệt, thiếu một chút xíu nữa thôi!
- Cơ hội vạn cổ khó gặp.
- Mấy thiên kiêu này lần sau đi ra ba ngàn đại thế giới sẽ bị bọn họ chúa tể phong vân.
- Ài, hâm mộ ghê.
Đám thiên kiêu lọt vào vòng thi thứ hai thì thầm buồn bực, trái tim sắp vỡ nát.
Chỉ kém có một bước!
Sau khi Huyền Trì biến mất, cách nhóm sinh linh vây xem mấy ngàn dặm, Phục Hy chợt hiện hình. Phục Hy lơ lửng giữa không trung nhìn vị trí Huyền Trì biến mất, ra chiều suy tư.
Phục Hy nhíu chặt mày:
- Không lẽ là tiểu thế giới? Không đúng . . .
Phục Hy luôn âm thầm quan sát, hy vọng tìm đến mối liên quan giữa Huyền Trì và Thánh Môn, có dao động không gian gì không?
Vừa rồi Phục Hy cảm ứng được nhưng rất khó khăn để tìm đến Thánh Môn.
Tuy nhiên Tần Quân đã vào Thánh Môn, Phục Hy cần đi về Thiên Đình Đại Tần chuẩn bị, lại tìm Thánh Môn tùy thời chuẩn bị chi viện cho hắn.
Nghĩ vậy Phục Hy biến mất tại chỗ.
Các sinh linh nhanh chóng giải tán, bão tố Thánh Môn sắp đến.