Mùi máu tanh nồng gay mũi tràn ngập, gió lạnh thấu xương vụt qua.
Mặc Huyền Tử rùng mình:
- Chúng ta đi vòng qua đi, trời biết bên trong có giấu lão ma gì không.
Mặc Huyền Tử ở trong Tù Mệnh Ngục mấy trăm năm nên sâu sắc biết sự khủng bố của nó.
Mạnh như Đoạn Phong Đao cũng không vô địch trong chốn này. Mặc Huyền Tử đi theo Đoạn Phong Đao, đã thấy Đoạn Phong Đao bị đánh bại nhiều lần. Nếu không có thân bất tử bất diệt thì Đoạn Phong Đao đã tiêu tùng từ lâu.
Cường Lương khinh thường hừ mũi:
- Sợ cái gì?
Tần Quân mỉm cười cất bước tiến lên.
Biết rõ trong núi có cọp vẫn cứ leo núi.
Có Cường Lương Hiển Thánh cảnh hậu kỳ ở, Tần Quân sợ gì?
Nam Tố Tiên Tử lặng lẽ đi theo. Mặc Huyền Tử há mồm muốn nói lại thôi, cuối cùng ngoan ngoãn theo sau.
Bùm!
Đằng trước bỗng có tiếng nổ, một bóng người nhảy lên từ tận cùng núi xương.
Ánh sáng vàng lấp lánh như mặt trời, đó là một nam nhân thần võ chân đạp hai cái vòng vàng, áo tím bay phần phật, mái tóc dài bay rối trên không trung, thân hình cao cao tại thượng như vị thần.
Mặc Huyền Tử như gặp quỷ kinh kêu:
- Đế Thiên Vô!
Đế Thiên Vô!
Thiên tài trăm vạn năm khó gặp.
Tần Quân nheo mắt nhìn. Đi vào trời sao hắn nghe cái tên nhiều nhất là Đế Thiên Vô.
Yêu nghiệt vạn cổ mười hàng đầu của bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu, Đế Thiên Vô được gọi là trăm vạn năm mới xuất hiện một người. So với mấy yêu nghiệt thứ hạng trước mình thì Đế Thiên Vô còn rất trẻ, tương lai có hy vọng thi đấu giành danh hiệu đệ nhất thiên kiêu.
Đệ nhất thiên kiêu sẽ được ghi vào sử sách, vì bọn họ thống trị phong hoa một thời đại, sau này rất có thể trở thành cự phách vũ trụ.
Ví dụ như Tịch Nghiệp Ma Quân, Dương Bắc Minh, Đoạn Phong Đao đều từng là đệ nhất thiên kiêu.
Đừng thấy đám thiên kiêu Nam Tố Tiên Tử, Mặc Huyền Tử, An Như Mệnh, Từ Tử Huyền oai phong, chờ bọn họ vượt qua mười vạn tuổi thì danh tiếng sẽ giảm nhiều.
Người đời sẽ chỉ nhớ số một, thứ hạng sau thì không quan trọng.
Bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu tuy là danh sách tiềm lực của cường giả hạng nhất vũ trụ nhưng thật sự oai phong một cõi thường chỉ có vài vị thiên kiêu xếp hàng đầu.
Đế Thiên Vô mặc áo tim chân đạp hai vòng vàng lơ lửng giữa không trung, mắt cảnh giác nhìn đằng trước như gặp đại địch.
Mặc Huyền Tử nhìn thấy Đế Thiên Vô thì rất kích động, luôn miệng nói:
- Không ngờ gặp Đế Thiên Vô tại đây! Nhân vật như vậy mà cũng gặp nạn với ta . . .
Mặc Huyền Tử thành người hâm mộ cuồng nhiệt của Đế Thiên Vô.
Nam Tố Tiên Tử mắt lấp lánh sáng nhìn Đế Thiên Vô. Từ khi nàng tu luyện đã nghe tên Đế Thiên Vô, khi đó bọn họ chưa trở thành thiên kiêu. Nhưng từ khi Đế Thiên Vô ra đời đã kinh động trời sao, từ khi gã tu luyện thì một đường thẳng tiến, với tư thái đại đế nghiền áp các phương thiên tài, mạnh mẽ giết vào bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu.
Trong trời sao nhiều người nói Đế Thiên Vô là Dương Bắc Minh kế tiếp.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Núi xương đằng trước chợt nổ tung, vô số mảnh vụn bắn lên trời như những mũi tên bay hướng Đế Thiên Vô, không khí bị xé rách sinh ra tiếng phá không.
Mặt Đế Thiên Vô không biểu tình, dưới chân mày kiếm là đôi mắt sâu thẳm như sao. Đối diện vô số mảnh xương nhỏ bắn tới, Đế Thiên Vô vung tay phải lên, gió to rít gào ập đến đánh nát hết những mẩu xương.
Nhẹ nhàng hờ hững.
Giây sau Đế Thiên Vô bỗng giơ hai tay lên, hai tay cách nhau 10cm, pháp lực phun ra từ bàn tay. Một cây búa to màu trắng bỗng chốc ngưng tụ ra, cao vạn trượng hầu như sắp đâm thủng tầng mây lôi.
Sấm chớp đì đùng khiến Đế Thiên Vô càng thêm thần tuấn.
Đế Thiên Vô cười khinh miệt:
- Hừ! Lão bất tử cũng dám chống đối trẫm?
Hai tay chém xuống dưới, búa trắng vạn trượng với thế hủy thiên diệt địa giáng xuống.
Nhát búa này như chém núi nứt sông.
Cường Lương nhanh chóng che trước mặt Tần Quân, người biến cao đến trăm trượng, như ngọn núi bảo vệ mọi người.
Bùm!
Tần Quân chưa nhìn rõ búa chém vào đâu thì nghe tiếng nổ khủng bố như trời sập vang lên, mặt đất rung ring, hắn bị chấn suýt bay lên. Gió to khó thể tưởng tượng ập đến, may mắn Cường Lương dùng thân thể che trước mặt.
Vô số gió to vặn vẹo dọc theo người Cường Lương kéo dài mấy trăm dặm, cây cối sau lưng gã liên tiếp bị bứng gốc. Dường như nguyên khu rừng đều bị xốc lên, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ rung động lòng người.
Núi xương nhấp nhô phía trước đều nổ tung, các loại xương trắng bắn đi bốn phương tám hướng, thiên lôi cuồn cuộn bị xung lực đánh tan.
Nguyên Tù Mệnh Ngục như tan vỡ, tiếng gầm rú khiến Tần Quân không cách nào cảm giác bốn phía.
Nam Tố Tiên Tử, Mặc Huyền Tử giật mình nhìn Đế Thiên Vô tựa như vị thần.
Đế Thiên Vô lơ lửng trong cát bụi đầy trời, vòng vàng dưới chân gã rực rỡ như mặt trời. Đế Thiên Vô nhìn xuống dưới, khóe môi nhếch cao, dường như thiên địa thương sinh không đáng lọt vào mắt. Hoa văn rồng vặn vẹo trên áo tím như con rồng sống lại.
Đế Thiên Vô nhỏ giọng nói:
- Không ngờ thứ này sống dai thật.
Một bóng dáng bay ra khỏi bão bụi bên dưới, tốc độ siêu mau, chỉ một giây đã giết tới trước mặt Đế Thiên Vô.
Đó là một nam nhân vạm vỡ không có da, cơ bắp phồng to làm máu chảy dọc theo sợi cơ bắp. Đầu nam nhân vì không có da nên tròng mắt và răng trông cực kỳ đáng sợ.
Nam nhân tay trái mọc móng dài như lưỡi đao đâm thẳng vào ngực Đế Thiên Vô.
Cảnh này làm Mặc Huyền Tử, Nam Tố Tiên Tử rất căng thẳng, đổi lại bọn họ thì không kịp phản ứng, nam nhân không da này quá mau.
Nhưng động tác của Đế Thiên Vô nhanh hơn, gã nghiêng người né móng vuốt, chân phải đạp vòng vàng đập vào trán nam nhân không da.
Bùm!
Đầu nam nhân không da nổ tung, cơ thể như đạn pháo bay ngược về.
Diệt gọn!
Đế Thiên Vô nhanh chóng lùi ra không để máu làm dơ áo, gã đứng trên hư không nhìn xuống dưới.
Vùng núi xương cốt đã hóa thành phế tích, trong phạm vi mấy chục dặm một mảnh hỗn độn toàn là đá vụn, xương trắng, rừng rậm bị san bằng. Nhìn xa chút vì có cấm chế nên không cách nào thấy rõ.
Phục Hy nhìn bóng dáng Đế Thiên Vô, cắn răng nói:
- Nhập Thánh viên mãn!
Sắc mặt Triệu Công Minh khó xem, vì sức chiến đấu thật sự của Đế Thiên Vô càng mạnh hơn.
Tốc độ thân pháp nhanh đến khó tin, búa trắng vạn trượng đó rõ ràng là thần thông có lực công kích siêu mạnh.
Thực lực và thủ đoạn của Đế Thiên Vô chắc chắn không chỉ có bấy nhiêu.
Tần Quân nheo mắt suy tư. Vậy xem ra mười hạng đầu bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu đều trên Nhập Thánh viên mãn, chẳng biết có Hiển Thánh không?