Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 547: Chương 547: Đêm nay




Hắn hoàn toàn không để ý thân phận linh nữ, nhưng nếu Thánh Hoàng biết quan hệ của hắn và Chúc Nghiên Khanh thì Chúc Nghiên Khanh có thể sẽ gặp nguy hiểm.

- Yến hội anh tài gì chứ, chỉ toàn là trò cười, trước mặt bệ hạ mà mấy kẻ đó còn không biết xấu hổ dám tự xưng là thiên tài ư?

Thổ Hành Tôn cười nói, tuy là lời nịnh nọt nhưng gã quả thực phải khen ngợi thiên phú của Tần Quân, mười bảy tuổi đã có tu vi Hóa Hư cảnh đỉnh phong, có lật ngược Nam Vực lên cũng không tìm thấy người thứ hai như vậy.

Tần Quân lắc đầu cười, hắn xem thường cái danh thiên tài ấy.

- Ồ, vị tuyệt thế thiên tài này là ai? Vì sao bọn ta đều không biết đến nhỉ?

Một nam tử bàn bên lên tiếng bằng giọng điệu quái gở, làm cho các tu sĩ khác đều thi nhau nhìn về phía Tần Quân.

Tần Quân xem nhẹ gã, vẫn lười nhác dùng tay phải chống cằm như trước, ánh mắt nhìn về phòng bếp chờ tiểu nhị mang rượu và đồ nhắm lên.

Hắn có thể không thèm để ý nhưng Thổ Hành Tôn lại không nhịn được. Gã trừng nam tử kia rồi mắng:

- Tiểu tử thối, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?

Nam tử kia cũng nóng tính, vừa bị Thổ Hành Tôn mắng thì đập bàn bật dậy, ngay sau đó tu sĩ ngồi ở mấy bàn lân cận cũng vỗ bàn đứng lên, chừng mười sáu người, ai nấy đều nhìn hai người Tần Quân với vẻ mặt bất thiện.

Người ngoài thấy cảnh này lộ vẻ đồng tình, cũng có kẻ sung sướng khi người gặp họa, chứng tỏ họ cũng đều có chút sợ hãi đám tu sĩ nọ.

- Ồ, thì ra là các ngươi có đông người, trách không được dám lớn tiếng như vậy.

Thổ Hành Tôn ôm cánh tay cười nói, nhưng hình dáng mập tròn của gã lại khiến kẻ khác phải phì cười.

Kẻ yếu mà còn dám kiêu ngạo, đúng là tự tìm đến cái chết!

Bấy giờ đám tu sĩ kia bèn vây quanh hai người Tần Quân, Tần Quân không thèm để ý, trong nhóm người này kẻ có tu vi cao nhất mới tới Hóa Hư cảnh đỉnh phong, dù cho Thổ Hành Tôn không ra tay thì hắn cũng có thể ứng phó được.

- Các vị đại gia Tuyên Cung, đừng gây chuyện mà.

Chưởng quầy vội vàng chạy tới, cười khổ năn nỉ nói, nếu Tần Quân bị đánh trọng thương ở Vọng Bắc tiểu lâu thì về sau còn ai dám ở nơi này của gã nữa, chẳng an toàn chút nào.

Đáng tiếc nam tử kia căn bản không thèm để ý tới gã, mà xắn tay áo cười dữ tợn, nói rằng:

- Tuyên Bân ta đây thích nhất là đánh thiên tài rởm!

Phụt!

Đánh thiên tài rởm?

Tần Quân thiếu chút nữa cười phá lên, tức giận nói:

- Ngươi thì là sứ giả chính nghĩa chuyên đi đào móc chân tướng sao?

Tuyên Bân nghe Tần Quân hỏi chẳng hiểu ra sao, không rõ hắn có ý gì nhưng không thèm nghĩ nhiều, cứ thế vung quyền nện tới Tần Quân, ta tay chẳng chút lưu tình.

Thổ Hành Tôn nhảy lên vung tay chụp vào mặt Tuyên Bân, răng nanh mang theo máu tươi bay ra khỏi miệng Tuyên Bân, thân thể gã xoay tròn bay thẳng ra ngoài cửa.

Các tu sĩ còn lại cả kinh, tức giận ra tay, Thổ Hành Tôn giơ hai tay đẩy một cái, tất cả đều cảm nhận được một sức mạnh vô hình khủng khiếp ập tới trước mặt, đánh bọn họ bay ra ngoài, máu tươi phun tung tóe, kim đan bị chấn nát vụn tại chỗ.

Kim đan vừa vỡ, tu vi mất hết, cho dù thần hải vẫn còn, tu lại không khó, nhưng cũng phải mất ít nhất vài thập niên.

Thổ Hành Tôn ra tay không thể nói là không độc ác.

Tần Quân tựa như không nhìn thấy, chỉ cười nói với tiểu nhị bưng rượu và thức ăn vẫn đứng đờ ra:

- Còn không mang đồ ăn lên đây!

Tiểu nhị bừng tỉnh ra, run rẩy bưng đĩa đi tới.

Những thực khách còn lại ngây ngẩn cả người, sau đó mau chóng nhỏ giọng nghị luận râm ran.

- Kẻ này rốt cuộc là ai? Đến Tuyên Cung công tử mà cũng dám đánh?

- Tuy Tuyên Cung thế lớn nhưng địa vị của Tuyên Bân không cao, đá phải thiết bản cũng đáng đời.

- Rốt cuộc tên kia là ai, hoàn toàn không thể nhìn thấy tu vi của hắn!

- Xem ra yến hội anh tài đêm nay sẽ càng thêm thú vị, thậm chí còn trở thành khởi điểm cho không ít người thành danh ấy.

Tần Quân nghe thấy hết, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đêm nay không phải là đêm để những thiên tài thành danh, chỉ là đêm chính thức tuyên bố Tần Đế đã hàng lâm tới Thánh Thành!

- Ngươi chờ đó cho ta, Tuyên Cung chúng ta chưa xong với nhau đâu!

Tuyên Bân ở ngoài tửu lâu giận dữ quát mắng, miệng đầy máu tươi, ai nhìn cũng buồn cười.

Mắng xong, gã vội vàng xoay người đào tẩu, sợ bị Thổ Hành Tôn bắt lại.

Tuyên Cung?

Tần Quân ghi nhớ cái tên này, về sau có thể tìm nó để gây phiền hà.



Màn đêm buông xuống.

Thánh Long tửu lâu là tửu lâu lớn nhất Thánh Thành, sau lưng có Thánh Tông, không ai dám động tới.

Lúc này ngã tư trước cửa tửu lâu đã kín người hết chỗ, phần lớn đều là tu sĩ trẻ tuổi đi đi lại lại, nối liền không dứt.

Thánh Tông Kì Lân chi tử, Tôn Lân mặc một thân bạch y như Kiếm Tiên đứng ở trước cửa tửu lâu nhất nhất tiếp đón từng vị khách quan, đương nhiên những người có thể làm gã mở miệng chào hỏi đều là người có uy tín danh dự vang dội, người thường thì chẳng có tư cách để bước tới Thánh Long tửu lâu đêm nay.

- Ma Kiệt Kỳ Tà, Kỳ công tử đến!

Một tên người hầu cao giọng hô lên nhất thời làm rộ lên một tràng huyên náo, chỉ thấy Kỳ Tà mặc hắc y đạp không mà đến, cách ăn mặc của gã càng làm cho khí chất gã thêm phần tà mị, cực kì phù hợp với cái danh Ma Kiệt.

Đến trước mặt Tôn Lân, Kỳ Tà mỉm cười nói:

- Kỳ Lân chi tử, đêm nay ngươi phải biểu hiện cho tốt, đừng có để ngã lộn cổ đấy!

Nói đoạn, Kỳ Tà bèn bước vào Thánh Long tửu lâu.

Tôn Lân nhíu mày, những người còn lại hai mặt nhìn nhau, lẽ nào Kỳ Tà đang tuyên chiến với Tôn Lân sao?

- Thần Tướng Cung Dương Thập Thất đến!

Lúc này, người hầu lại hô vang, nhất thời khiến cho đám đông vây quanh tửu lâu nhất loạt tản ra.

Cái tên Dương Thập Thất như có ma lực khiến cho ai nấy nghe xong đều không khỏi kinh hãi.

Chỉ thấy một thiếu niên mặc áo lục viền lam tươi cười bước đến, nhìn y chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, môi hồng răng trắng, trong sáng ngây thơ như thiếu gia nhà hàng xóm vậy.

Thế nhưng y lại nổi danh là tiểu yêu nghiệt, từng dùng quyền cước đánh chết một con yêu long lục giai khiến cho cả Thánh Triều phải khiếp sợ.

Dương Thập Thất đi tới trước mặt Tôn Lân, cười hì hì nói:

- Tôn Lân, đêm nay ngươi phải đánh với ta một trận ra trò!

Tôn Lân nghe xong run rẩy khóe miệng, vội vàng phất tay cười nói:

- Nơi này là yến hội đấy, làm sao có thể động thủ?

Tuy gã nói thế, song mọi người đều hiểu đêm nay tất có một trận luận bàn phấn khích, thậm chí không ít nhân vật lớn cũng đang âm thầm quan sát Thánh Long tửu lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.