Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 548: Chương 548: Tai Tinh




Trên đỉnh Thánh Hoàng Phong, trong ngự hoa viên.

Thánh Hoàng, Thánh Hậu, Thánh Cơ đang ngồi ngay ngắn trước bàn đá, trên mặt bàn đặt một thủy tinh cầu đường kính một mét, thủy tinh cầu hiển hiện rõ mồn một cảnh tượng ở Thánh Long tửu lâu, không chỉ có bọn họ mà các thế lực lớn ở Thánh Thành cũng đang chú ý, bởi vì bọn họ đều phái thiên tài nhà mình tham gia, giống như đi đánh cờ đại diện vậy.

Tôn Lân, Chúc Nghiên Khanh thay mặt cho Thánh Tông, cũng chính là đại diện cho Thánh Hậu.

- Không hổ là Kỳ Lân chi tử, khí độ bất phàm.

Thánh Hoàng cười nói, trên mặt Thánh Hậu cũng đầy vẻ tươi cười, nàng quả thực rất vừa lòng đối với Tôn Lân.

Thánh Cơ bĩu môi nói:

- Kỳ Lân chi tử quả thật xuất chúng, thế nhưng không thể coi là đệ nhất nhân trong đám tuổi trẻ được.

Lời vừa nói ra, sắc mặt Thánh Hậu trở nên hơi khó coi, nàng hừ lạnh bảo:

- Ít nhất thì còn tốt hơn thủ hạ Dương Thập Thất của ngươi! Tiểu tử lỗ mãng!

- Chậc chậc, đêm nay sẽ biết ngay là Dương Thập Thất lợi hại hay là Kỳ Lân chi tử giỏi giang.

Thánh Cơ đối chọi gay gắt.

Thánh Hoàng nghe thấy mà nhức cả đầu, bèn bất nhẫn lên tiếng:

- Được rồi, có chút chuyện nhỏ như thế mà cũng muốn cãi nhau sao? Tôn Lân cũng được, Dương Thập Thất cũng thế, đêm nay chúng thắng được Kim Vô Hối rồi lại nói sau.

Kim Vô Hối là đồ tôn của Thánh Hoàng, Thánh Hoàng năm đó cũng từng thu đệ tử, theo thời gian trôi qua chỉ còn lại duy nhất một vị, chính là sư phụ của Kim Vô Hối.

Cực ít người biết được điều này, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cho Kim Vô Hối có thể an toàn trưởng thành cho tới tận bây giờ.

Bằng không với tính cách bá đạo thích độc lai độc vãng của Kim Vô Hối, gã đã sớm bị người ta bóp chết.

Nhắc tới Kim Vô Hối, Thánh Hậu và Thánh Cơ đều yên tĩnh trở lại.

Tuy rằng Kim Vô Hối phần lớn thời gian đều lăn lộn trong Chính Đạo nhưng tu vi của gã không hề hạ thấp, kiếm thuật càng thêm siêu quần, nghe nói trước đó không lâu gã đã đột phá Địa Tiên cảnh với sự giúp đỡ của sư phụ mình, chiến lực tăng mạnh.

Các nàng đều đã gặp Kim Vô Hối, trời sinh kiếm phôi, tuyệt thế thiên tài, so với Tôn Lân chỉ có hơn chứ không có kém.

- Vạn nhất Tần Đế cũng tham dự thì…

Thánh Cơ bỗng nhiên lên tiếng, khiến cho cả Thánh Hoàng và Thánh Hậu đều biến sắc.

Thánh Hoàng chần chừ bảo:

- Chắc là không thể đâu…hắn không có lí do gì để dính líu vào việc này.

Tần Quân tuy cũng là người trẻ tuổi nhưng địa vị đã liệt vào hàng cao nhất Nam Vực, hắn đi tham gia yến hội anh tài chẳng phải là làm trò cười ư?

Gã không sợ Tần Quân chèn ép các vị thiên tài, mà là sợ gia hỏa này dùng thủ đoạn để phá hư yến hội.

- Bệ hạ đã nói với hắn về sự tồn tại của Thần Điện, chắc là hắn sẽ an phận. Quan Thiên Đại Hội gần trong gang tấc, hắn ắt sẽ không bỏ qua.

Thánh Hậu lắc đầu nói.

Quan Thiên Đại Hội trăm năm một lần, mỗi thiên tài trải qua nó đều thoát thai hoán cốt, trở thành cự phách rong ruổi một phương.

Nhắc tới Tần Quân, không khí của cả ngự hoa viên bỗng nhiên trở nên thật kì dị.



Thánh Long tửu lâu.

- Thần Tướng Cung Hứa Thiên Hữu, Hứa công tử đến!

Cùng với tiếng hô cao giọng của người hầu, đám người lại xôn xao.

Chỉ thấy Hứa Thiên Hữu cưỡi trên Bích Tình Xích Diễm Hổ bay tới, Bích Tình Xích Diễm Hổ thấp giọng gầm rú khiến cho các tu sĩ vội vàng né tránh.

Tôn Lân thấy thế nhướng mày vội nói:

- Hứa công tử, sao ngươi lại mang cả chiến sủng tới đây?

Trong lòng gã tràn ngập khinh thường, đúng là phế vật chỉ biết dựa vào quan hệ và chiến sủng.

Hứa Thiên Hữu cười ha hả:

- Con hổ này của ta ngoan lắm, yên tâm đi, có ta trông nó đây rồi!

Tôn Lân nhíu mày càng sâu, quát lên:

- Hứa công tử, nếu ngươi nhất quyết muốn như vậy thì ngươi không được vào.

Khí phách!

Không ít các nữ tu đứng đó đều hướng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Tôn Lân, mà trong Thần Tướng Cung, cung chủ lại tức giận đến mức suýt nữa thì chửi ầm lên, gã thấp giọng mắng:

- Thằng nhãi ranh này làm mất mặt ta !

Phụ nhân bên cạnh cũng cười khổ, bất đắc dĩ nói rằng:

- Trách ta đã làm hư nó.

Hứa Thiên Hữu bị thái độ mạnh mẽ của Tôn Lân chọc tức, song vừa nghĩ đến lời căn dặn của phụ thân thì gã chỉ có thể nghiêng người nhảy xuống, nói với Bích Tình Xích Diễm Hổ:

- Ngươi đi về trước đi.

Nói xong, gã mặt mày xanh lét xoay người đi vào tửu lâu, khi đi ngang qua Tôn Lân còn hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ mình đang bất mãn, song Tôn Lân thì chẳng buồn liếc gã cái nào.

- Thánh Tông linh nữ đến !

Tiếng nói của người hầu lại dời sự chú ý của mọi người đi, tất cả mọi người đều có hứng thú với vị linh nữ mới được Thánh Tông đẩy ra này.

Chỉ thấy Chúc Nghiên Khanh một thân áo đỏ chậm rãi cầm kiếm bước đến, trên khuôn mặt lãnh diễm nở nụ cười bình thản, đám người tự động tách ra thành một con đường nhường nàng đi vào tửu lâu.

- Đây chính là linh nữ sao? Đẹp quá!

- Hình như tu vi hơi yếu thì phải!

- Ngươi thì biết cái gì, một khi linh nữ chú linh thì tu vi sẽ vượt lên độ cao khiến cho ngươi phải ngước nhìn đấy!

- Có thật không?

Mọi người bàn tán xôn xao, Chúc Nghiên Khanh đã đi tới trước mặt Tôn Lân, khi nàng đang muốn bước thẳng vào thì Tôn Lân lại dùng một tay ngăn lại, sau đó cười nói:

- Nàng là sư muội của ta, sau này mọi người phải chiếu cố nhau thật tốt.

- Khách khí, khách khí.

Tu sĩ xung quanh đều chắp tay cười nói, sư muội gì chứ, nói thẳng ra là nữ nhân của ngươi luôn đi.

Thế nhưng trong mắt họ, Tôn Lân và Chúc Nghiên Khanh quả thực xứng đôi.

- Hi vọng ngươi tự trọng một chút.

Chúc Nghiên Khanh hừ lạnh nói, khi nói chuyện, nàng dùng vỏ kiếm đẩy tay Tôn Lân ra, đi vào trong Thánh Long tửu lâu.

Chuyện này cũng không làm cho Tôn Lân xấu hổ, gã bắt đầu giới thiệu cho mọi người biết thiên phú của Chúc Nghiên Khanh lợi hại đến mức nào, nét kiêu ngạo trên mặt khiến cho người ta suy nghĩ miên man.



Bên kia, Tần Quân, Hằng Nga, Cửu Linh Nguyên Thánh, Thổ Hành Tôn và Dịch lão đầu đang chậm rãi đi trên ngã tư đường.

- Đừng ăn vội, chờ tới Thánh Long tửu lâu rồi ngươi hẵng ăn có được không?

Tần Quân mắng Dịch lão đầu ở ven đường.

Mẹ nó!

Tốt xấu gì ngươi cũng là cường giả Thái Ất Kim Tiên cảnh, sao mà cứ như quỷ chết đói đầu thai thế? Huống hồ đống đồ ăn này đối với ngươi mà nói thì chẳng có lợi ích gì, ăn cũng như không thôi.

Dịch lão đầu cầm chân gà cười ha hả:

- Ngay ngày đầu tiên trốn ra ta đã lập lời thề phải ăn hết đồ ngon trong toàn cõi Nam Vực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.