Tần Quân giật giật khóe miệng, rủa:
- Sớm muộn gì ngươi cũng bội thực chết!
Ma Hoàng chết no, phỏng chừng có thể trở thành truyện cười thiên cổ nổ vang toàn bộ Nam Vực.
- Bệ hạ đừng lo lắng quá, với thân phận của Chúc cô nương hẳn là không có nguy hiểm gì đâu, dù sao nơi này cũng là Thánh Thành.
Cửu Linh Nguyên Thánh cười bảo.
Thổ Hành Tôn cũng gật đầu nói:
- Dù sao cũng chỉ là một đám trẻ con vắt mũi thôi mà.
Trong mắt kẻ cường giả chân chính, thiên tài chính là kẻ yếu, chẳng qua là đám kẻ yếu có năng lực thăng cấp lên thành cường giả mà thôi.
Tần Quân nghĩ nghĩ, cũng hiểu đạo lý này.
Sau đó hắn cũng không nóng ruột nữa, cùng Dịch lão đầu vừa đi vừa ăn cả dọc đường.
Vèo!
Đúng lúc này bỗng có một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, Cửu Linh Nguyên Thánh, Hằng Nga, Dịch lão đầu đồng thời giật mình ngẩng đầu nhìn lên.
Thổ Hành Tôn cũng ngẩng đầu lên, song rõ ràng phản ứng của gã chậm một phách.
- Tai Tinh vụt qua.
Cửu Linh Nguyên Thánh lẩm bẩm nói.
Thổ Hành Tôn nghe xong không hiểu ra sao, Tần Quân cũng chú ý phản ứng kì lạ của bọn họ, bèn quay đầu lại hỏi:
- Làm sao vậy?
- Thánh Triều sắp không yên lành rồi.
Dịch lão đầu thì thào lẩm bẩm, Tần Quân nghe mà chẳng hiểu gì cả, hắn ngẩng đầu nhìn lên, ngôi sao băng kia đã sớm biến mất.
Tần Quân nhíu mày hỏi:
- Người của Thần Điện đến à?
Ngã tư đường người qua kẻ lại, không ai chú ý đến họ, nhiều nhất cũng chỉ có người nhìn chòng chọc Hằng Nga xinh đẹp mà thôi, cho nên chẳng ai quan tâm họ đang nói chuyện gì.
- Sợ là như thế.
Cửu Linh Nguyên Thánh nhún vai nói, vẻ mặt thoải mái như thường.
Tần Quân nhìn lên bầu trời, nét mặt lộ vẻ cười lạnh:
- Thần Điện thì đã làm sao? Trời dám ngăn ta, ta ắt lật trời!
Qua khoảng hơn nửa canh giờ, Tôn Lân cảm thấy tân khách đã đến đủ, bèn xoay người đi vào tửu lâu, các tu sĩ vây quanh gã trùng trùng điệp điệp, khí phái lĩnh quân của Tôn Lân hiển hiện không thể nghi ngờ.
Đi vào đình viện Thánh Long tửu lâu chỉ thấy hai mươi bàn lớn đã bày biện sẵn. Các thiên tài tự mình dẫn đoàn ngồi một bàn, còn lại không ít tu sĩ có danh khí và địa vị thấp phải đứng, song bọn họ cũng không tức giận vì không có chỗ ngồi, ngược lại rất là hưng phấn.
Nhiều thiên tài lừng lẫy tiếng tăm tụ tập một chỗ như vậy là chuyện hiếm gặp biết chừng nào.
Chúc Nghiên Khanh im lặng ngồi trong góc cùng với các nữ tu khác, các nàng líu ríu trò chuyện chỉ xoay quanh các tuyệt thế thiên tài Tôn Lân, Kim Vô Hối, Dương Thập Thất, Kỳ Tà… Chúc Nghiên Khanh không tham dự vào đề tài đó, chỉ ngồi lặng lẽ uống trà.
- Này, ngươi chính là Kim Vô Hối phải không? Đêm nay đánh một trận đi?
Dương Thập Thất đi tới trước bàn của Kim Vô Hối, một chân đạp lên ghế tùy tiện cười nói, khiến cho các tu sĩ ngồi cùng bàn và các tu sĩ khác hai mặt nhìn nhau.
Kim Vô Hối một thân áo đen liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt đáp:
- Không có hứng!
Tuy rằng Dương Thập Thất không kém, nhưng trong mắt Kim Vô Hối y chỉ là một thằng nhóc ranh đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chẳng có chút hứng thú nào mà khiêu chiến.
Dương Thập Thất vừa nghe xong liền tức giận, giơ quyền quát lớn:
- Ngươi sợ sao? Chậc chậc, đồ tôn của Thánh Hoàng chẳng qua cũng chỉ như thế!
Vừa dứt lời, kiếm quang chợt lóe, chỉ trong chớp mắt kiếm của Kim Vô Hối đã gác lên cổ Dương Thập Thất, chỉ cần động đậy một chút thì Dương Thập Thất sẽ đầu thân hai nơi.
Nhìn thấy một màn này, những tu sĩ xung quanh đều trợn mắt há mồm.
Dương Thập Thất toát hết mồ hôi lạnh, sát khí từ thanh kiếm của Kim Vô Hối truyền tới khiến cho y sởn cả tóc gáy.
Trên người y có huyết mạch của thượng cổ kì chủng, tuy luyện khí không được nhưng nhục thân mạnh mẽ vô cùng, cảm quan cũng khác hẳn với người thường, cho nên y phát hiện nguy hiểm nhạy bén hơn hẳn những người khác.
- Ta chỉ không có hứng thú mà thôi, ngươi đừng quá đáng.
Kim Vô Hối lạnh nhạt nói, thế nhưng ánh mắt buốt lạnh đến đáng sợ làm cho Dương Thập Thất lạnh ngắt trong lòng.
Đây rốt cuộc là tốc độ thế nào?
Mà khiến cho ngay đến Dương Thập Thất y cũng không kịp phản ứng?
Tu sĩ xung quanh thấy Dương Thập Thất không dám nhúc nhích thì đều hít một hơi khí lạnh.
Yến hội còn chưa chính thức bắt đầu mà Dương Thập Thất đã thua rồi?
Trên Thánh Hoàng Phong, trong ngự hoa viên.
- Chậc chậc, Dương Thập Thất nhà ngươi thật là lợi hại.
Thánh Hậu che miệng cười nói, giọng điệu tràn ngập khinh thường.
Thánh Cơ hừ lạnh một tiếng, tâm tình không tốt.
Thánh Hoàng lại cười lên ha hả, lắc đầu nói:
- Tiểu tử Kim Vô Hối này, vẫn cao ngạo như ngày nào.
Nói tới nói lui, gã vẫn rất hài lòng với Kim Vô Hối.
- Kim Vô Hối quả thực không tồi.
Thánh Cơ cũng tán dương, đương nhiên trong lòng nàng ta có nghĩ thế hay không thì không ai biết được.
…
- Kim huynh, Dương công tử, đừng làm mất hòa khí.
Tôn Lân vội vàng đi tới cười bảo, trong lòng cũng khiếp sợ không thôi. Ban nãy gã hoàn toàn không nhìn thấy Kim Vô Hối xuất kiếm, xem ra Kim Vô Hối mới chính là kình địch đáng gờm nhất của gã đêm nay rồi.
Nghe vậy, Kim Vô Hối thu kiếm, vẫn nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Cách đó không xa, đám thiên tài Kỳ Tà, Hứa Thiên Hữu nhất loạt cau mày, đều kiêng kị Kim Vô Hối hơn không ít.
Chúc Nghiên Khanh cũng đang đánh giá Kim Vô Hối, nàng đã nghe cái tên này không biết bao nhiêu lần, đương nhiên chỉ để làm nền cho uy danh của Tần Quân mà thôi.
Chính Đạo đệ nhất nhân, Tần Đế.
Đệ nhị mới tới Kim Vô Hối.
- Hừ!
Dương Thập Thất đỏ mặt phẩy tay áo bỏ đi, nhìn thấy cảnh này, các đại nhân vật đang theo dõi diễn biến ở Thánh Long tửu lâu đều lắc đầu.
Đêm nay nếu Dương Thập Thất không thể chiến thắng Kim Vô Hối thì ngày sau y sẽ bị Kim Vô Hối áp chế, ít nhất là về mặt thanh danh.
Tôn Lân đến giữa đình viện vỗ tay cười nói:
- Chư vị, Quan Thiên Đại Hội đã gần ngay trước mắt, chỉ còn chưa đến nửa tháng mà thôi, yến hội hôm nay chính là để cho mọi người làm quen lẫn nhau, đốc thúc lẫn nhau, cùng cố gắng ở Quan Thiên Đại Hội.
Quan Thiên Đại Hội không chỉ là việc trọng đại của Nam Vực mà còn có các thiên tài ở những vực khác tham gia, cho nên lời này không phải là nói quá.
Sau đó Tôn Lân bắt đầu thao thao bất tuyệt, đầu tiên là giảng giải lịch sử của Quan Thiên Đại Hội, sau đó nói tiếp đến ảnh hưởng của nó, tài ăn nói nhất lưu khiến cho ai nghe cũng bị cuốn theo.
Chúc Nghiên Khanh nghe lại chẳng hề có chút hứng thú, nàng tới nơi này sở dĩ chỉ là vì nhàm chán mà thôi, đương nhiên cũng có thêm ý của các vị cao tầng trên Thánh Tông, bằng không chỉ với Tôn Lân thì làm sao có thể mời nổi nàng.