Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 550: Chương 550: Yến hội chi Đẩu (2)




Sau khi yêu Tần Quân, loại long phụng trong đám người phàm như Tôn Lân trong mắt nàng căn bản chẳng khác chi người thường cả.

Cho dù tu vi của Tôn Lân cao hơn Tần Quân, song nàng vẫn cho rằng Tần Quân mới là người đối tốt với nàng nhất thế gian này, cũng là người lợi hại nhất.

Cho dù trời có sập xuống, nàng vẫn tin là Tần Quân sẽ chống được nó cho nàng.

- Không biết lúc này hắn đang làm gì nhỉ?

Chúc Nghiên Khanh nhìn về phía bầu trời đêm xa xôi thăm thẳm, ngàn vạn vì sao phát sáng lấp lánh dường như phác họa ra gương mặt Tần Quân.

Tôn Lân vừa nói chuyện vừa chú ý đến Chúc Nghiên Khanh, vốn tưởng đây chính là cơ hội cho mình thể hiện, ai ngờ Chúc Nghiên Khanh lại hoàn toàn không nhìn về phía gã, khiến cho gã cảm thấy thất bại sâu sắc.

Ước chừng một nén nhang sau, Tôn Lân mới nói xong.

- Có thể bắt đầu vở chính được chưa?

Kỳ Tà vừa thưởng thức rượu ngon vừa hỏi, nói xong, cả đình viện đang xôn xao ồn ào yên tĩnh lại chỉ trong nháy mắt.

Nhìn sang Kim Vô Hối, Hứa Thiên Hữu, Dương Thập Thất, các vị thiên tài ai nấy đều mang vẻ trêu tức, rõ ràng là đã có chút đứng ngồi không yên.

Ở đây đều là con cháu hào môn, đã sớm hiểu rõ về Quan Thiên Đại Hội từ lâu, chỉ là ngại vì cái danh Kỳ Lân chi tử nên mọi người nể tình mà thôi.

- Vậy được, đêm nay chúng ta sẽ luận bàn với nhau, đến điểm thì ngừng, một đấu với một, hi vọng mọi người không làm tổn thương hòa khí. Chúng ta chỉ luận bàn chứ không phải là chiến đấu.

Tôn Lân cười nói, khi nói chuyện bèn đi về phía bàn của Chúc Nghiên Khanh.

Cả sảnh bỗng yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người đều nhìn về phía Kỳ Tà, chẳng phải ngươi sốt ruột nãy giờ sao? Sao còn chưa đứng dậy khiêu chiến người ta vậy?

- Hừ, một đám ngu ngốc, gia hỏa khủng bố chân chính còn chưa tới đâu!

Kỳ Tà cười lạnh nghĩ, ánh mắt bất giác hướng về đại môn của tửu lâu.

Kim Vô Hối tự rót tự uống, ngược lại là Dương Thập Thất cùng Hứa Thiên Hữu không kìm chế được mà cơ hồ đồng thời đứng lên, khiến cho cả đình viện bùng nổ trong phút chốc.

- Chậc chậc, yêu nghiệt Thần Tướng Cung và tiểu nhi tử của Thiên Tứ Tả Tướng, rốt cuộc cũng chạm mặt nhau!

- Cả hai đều là loại vô pháp vô thiên!

- Các ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?

- Chắc chắn là Dương Thập Thất rồi!

Các tu sĩ bàn tán xôn xao, mà Dương Thập Thất cùng Hứa Thiên Hữu mắt đối mắt nhìn nhau, cả hai sôi sục ý chí chiến đấu.

Hai đại hoàn khố đệ tử ở Thánh Thành, quả nhiên là thông minh hiểu nhau.

- Đến đây đi!

Dương Thập Thất lắc cổ cười nói, đến yêu long lục giai mà y còn đánh cho chết tươi, đương nhiên là chẳng coi Hứa Thiên Hữu ra cái thá gì.

Hứa Thiên Hữu mới bước nửa bước vào Địa Tiên cảnh nhưng tâm cao khí ngạo, chẳng hề nể phục bất cứ ai trong đám thanh niên.

Hai người đồng thời nhảy lên, bay vào bầu trời đêm, để tránh lan tới Thánh Long tửu lâu.

- Hừ!

Hứa Thiên Hữu rung hai tay, cơ bắp toàn thân phồng lên, thân hình ngày càng cao lớn, trực tiếp vung quyền phóng thẳng về phía Dương Thập Thất, khí thế hung mãnh, tốc độ cực nhanh.

Đối mặt với Hứa Thiên Hữu cao to như người khổng lồ, khí thế của Dương Thập Thất trông như thiếu niên có vẻ kém đi vài phần, hơn nữa ban nãy y còn bị Kim Vô Hối gác kiếm lên cổ, làm cho người ta không khỏi mướt mồ hôi lo thay cho y.

Đối mặt với Hứa Thiên Hữu tấn công, Dương Thập Thất không hề hoảng loạn, thậm chí còn lộ ra nụ cười khát máu.

Khoảng cách giữa hay người bọn họ vốn không hề xa, cơ hồ không tới một giây đồng hồ, nắm đấm của Hứa Thiên Hữu đã sắp nện lên mặt của Dương Thập Thất.

Ầm ——

Một tiếng động nặng nề vang lên, ngay sau đó Hứa Thiên Hữu liền phun máu bay ngược ra ngoài, thiếu chút nữa bay ra khỏi Thánh Long tửu lâu, khiến không ít tu sĩ giật mình mở to mắt, không ngờ Hứa Thiên Hữu vốn hung hãn lao tới cư nhiên lại bị người kia dùng một chiêu đánh lùi.

- Ngu xuẩn.

Kỳ Tà khẽ mắng một tiếng, trên gương mặt của Tôn Lân cũng lộ ra nụ cười trào phúng.

Ai mà không biết điểm lợi hại nhất của Dương Thập Thất chính là nhục thân, tên tiểu tử Hứa Thiên Hữu này còn dám đối chiến, quả thực là tự tìm đường chết mà.

Hứa Thiên Hữu lau đi vết máu ở khóe miệng, trên mặt tràn ngập vẻ phẫn nộ.

Bên trong một tòa cung điện ở xa tít trên đỉnh Thánh Hoàng Phong, Thiên Tứ Tả Tướng nhìn thấy cảnh này thì đập bàn, miệng mắng to:

- Tên tiểu tử này thật không có đầu óc gì cả, thật đúng là cho rằng bản thân mình có thể so bì lực lượng cùng với Dương Thập Thất thân mang huyết mạch của thượng cổ kỳ loại hay sao.

Phụ nhân bên cạnh vội vàng vỗ nhẹ tay gã, khiển trách:

- Con trai đã bị thương tới như vậy rồi, ngươi còn la mắng cái gì nữa, ta đang đau lòng chết đi được đây!

- Mẹ hiền thì con hư!

Thiên Tứ Tả Tướng giận tới mức toàn thân đều run lên, nhưng gã biết rõ yến hội đêm nay quan trọng tới cỡ nào, ngay cả ba vị ở trên đỉnh Thánh Hoàng Phong cũng đang chú ý tới, nếu như biểu hiện thật tốt, dương danh lập vạn, thậm chí còn có thể được Thánh Hoàng ngợi khen.

Nào ngờ Hứa Thiên Hữu liên tục khiến gã mất mặt, khiến cho gã hận không thể tự tay đâm chết tên tiểu tử này.

Dương Thập Thất càng đánh lại càng hăng, bắt đầu đuổi theo đánh Hứa Thiên Hữu không buông, bởi vì lúc nãy giao thủ vừa mới bị Dương Thập Thất đả thương, khiến cho trong lòng Hứa Thiên Hữu vẫn còn ám ảnh, trong lúc né tránh lại luống cuống tay chân không ngừng thi triển pháp thuật, đáng tiếc là đều bị quyền cước của Dương Thập Thất đánh tan.

- Chà chà, tiểu yêu nghiệt đấu với tiểu bá vương, đương nhiên là tiểu yêu nghiệt mạnh hơn rồi!

- Hứa Thiên Hữu xứng với cái tên tiểu bá vương à? Chẳng qua chỉ là một tên ăn hại ỷ vào phụ thân mà ra vênh váo thôi!

- Nói tới tiểu bá vương thì ta lại nghĩ ngay tới Tần Đế, Tần Đế trước kia dường như cũng có danh xưng thế này thì phải.

- Nghe nói thiên phú của bản thân Tần Đế cũng cực cao, chưa tới hai mươi tuổi đã đột phá tới Hóa Hư cảnh rồi, chỉ luận thiên phú thì thậm chí còn mạnh hơn cả đám người Dương Thập Thất nữa!

- Ta vẫn mong cho Tần Đế đừng có tới đây, bằng không thì hậu quả khôn lường.

Đám khách khứa trên yến hội đều nhao nhao bàn tán, dù sao đây là yến hội thiên tài, bọn họ khó tránh khỏi sẽ nhớ tới Tần Đế.

Mặc dù ở nơi này gần như tập trung toàn bộ thiên thài có thiên phú cao nhất của nhân tộc ở Nam Vực, nhưng so với Tần Đế thì đều kém hơn rất nhiều.

Tần Đế quả thực không phải là con người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.