Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 546: Chương 546: Thánh Triều chi tượng




Thái Tử Cầm tinh thông Thiên Từ Thần Thông có thể nói là người hiểu rõ Thánh Hoàng Phong, thậm chí là cả thế giới Nam Vực này nhất, gã chỉ cần một ý niệm là có thể khiến cho địch nhân không thể ẩn náu trong Thánh Hoàng Phong, gã chính là Thần của thế giới này.

Đương nhiên Thái Tử Cầm dựa vào Thiên Từ Thần Thông chỉ có thể lôi Thổ Hành Tôn ra mà thôi, muốn giết gã thì thực lực còn kém một chút.

Thế nhưng khí hậu mưa gió ở cả Nam Vực Thiên Thế Giới này đều bị Thái Tử Cầm nắm trong tay, chỉ thế đã đủ để gã xưng thần.

Thánh Hoàng nháy mắt trầm sắc mặt, việc gã phái Thái Tử Cầm đi truy bắt kẻ trộm trong Thánh Thành không phải là bí mật, hơn nữa lúc ấy còn có không ít người nhìn thấy Thái Tử Cầm bị Cửu Linh Nguyên Thánh nuốt trọn, dù cho gã có đè ép chuyện này như thế nào thì thế gian vẫn có tiếng gió truyền ra, quan viên trong Thánh Thành phỏng chừng đều đã biết.

Lúc này lại có người chỉ đầu mũi thương về phía Thái Tử Cầm, tâm này đáng tru!

Thánh Hoàng nhìn về phía lão thần kia, trầm giọng nói:

- Ý ngươi là chuyện này do Thái Tử Cầm thất trách sao?

Tất cả mọi người giật thót, hiểu rằng Thánh Hoàng đã nổi giận rồi.

Lão thần kia dường như đã hạ quyết tâm chết cũng không màng, cứ thế ngẩng đầu ưỡn ngực mà nói:

- Kẻ trộm xuất hiện trong Thánh Thành rốt cuộc là ai, Thánh Hoàng bệ hạ lại không chịu cho chúng thần được biết, hiện tại lại có tặc tử lẻn vào Thánh Hoàng Phong trộm Thánh Lê, thân phận của hắn chúng thần cũng vẫn không được tỏ tường. Dưới tình huống này mà còn bắt chúng thần phải chịu trách nhiệm, có phải là ép buộc quá chăng?

Nói xong lời cuối cùng, dường như lão cũng đã trút hết chút sức lực sau chót, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Những đại thần còn lại đều ngầm bội phục lão đã nói thay những điều họ muốn.

Khoảng một ngàn năm trở lại đây thi thoảng lại có đại thần phẫn uất nói ra suy nghĩ trong lòng, tuy rằng kết cục của họ đều rất thảm nhưng tần suất lại ngày một dày đặc hơn. Người có tâm đều nhìn ra Thánh Triều đang dần dần suy kiệt, thậm chí sự quản lý của Thánh Triều với Hoàng Triều ở dưới cũng bắt đầu lơi lỏng. Thánh Hoàng cao cao tại thượng lười để ý tới, triều thần dưới quyền đều mệt tâm, làm việc có lòng mà không có sức, mới khiến cho nhân tộc Nam Vực xuống dốc trầm trọng.

- Được lắm, các ngươi thực sự muốn biết người nọ là ai chăng?

Thánh Hoàng giận quá bật cười, nhưng gã không ra tay giết chết đại thần kia tại chỗ, từ khi gặp Dịch lão đầu gã đã suy nghĩ rất nhiều.

Việc làm gã nghĩ lung nhất là giang sơn đổi chủ, nhìn lại những việc mình đã làm hơn vạn năm nay, lần nào cũng làm gã đổ mồ hôi lạnh, thế nhưng thói quen là đáng sợ nhất, mỗi khi gặp chuyện, gã rất dễ dùng lại tác phong làm việc trước kia.

Các đại thần hai mặt nhìn nhau, làm sao mà bọn họ biết người nọ là ai?

- Đối phương chính là Tần Đế!

Thánh Hoàng căm hận nói.

Lời vừa nói ra, đại điện nổ tung.

- Tần Đế? Làm sao có thể?

- Hắn tới lúc nào?

- Chẳng lẽ con sư yêu kia…gần đây hình như có một con sư yêu chín đầu đi theo Tần Đế!

- Trời đất ơi! Trách sao Thái Tử Cầm và Thiên Tứ Tả Tướng cũng bại trận, hóa ra là Tần Đế!

Tất cả triều thần xôn xao bình luận, ngữ khí mỗi người đều khó giấu kinh hoàng, Thiên Tứ Tả Tướng nằm cũng trúng đạn run rẩy khóe miệng.

Trong lúc không ai chú ý, Tần Đế đã trở thành một sự tồn tại mà cả Thánh Triều nghe đến tên đều sợ mất mật.



Thời gian thấm thoắt, đêm đã sang ngày.

Tần Quân lắc cổ đi ra khỏi phòng, mất nguyên một đêm hắn mới có thể hoàn toàn hấp thu Thánh Lê, tuy rằng còn kém rất xa mới có thể đột phá nhưng quy ra giá trị kinh nghiệm thì ước chừng đã tăng lên tới năm mươi vạn.

Mười năm tu vi đối với Hóa Hư cảnh căn bản không đáng là gì, may mà hắn tẩy gân phạt tủy, thiên phú khác hẳn với người thường, thậm chí chẳng thua gì Kim Vô Hối và Ám Lãng.

- Không biết ở Quan Thiên Đại Hội có thể gặp được Kim Vô Hối hay không, nếu gặp thì nhất định phải mượn sức hắn mới được.

Tần Quân vừa nghĩ vừa xuống thang lầu, ở trong phòng hai ngày, hắn không nhịn được muốn xuống dưới uống một chút rượu.

Hắn cũng không gọi nhóm Cửu Linh Nguyên Thánh theo, dù sao nếu hắn gặp nguy hiểm thì họ cũng có thể xuất hiện trong nháy mắt.

Thổ Hành Tôn lon ta lon ton đi theo hắn, cười hì hì nói:

- Bệ hạ, mùi vị Thánh Lê thế nào?

- Rất ngon .

Tần Quân cười nói, đoạn hắn dừng một chút, lại hỏi:

- Đúng rồi, trừ Thánh Hoàng ra, ở Thánh Hoàng Phong ngươi còn gặp ai mạnh hơn không?

Hắn đã phái Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa đi hỏi thăm tin tức của Thần Điện ở Âm Phủ.

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

- Mạnh hơn? Không có ai, cả Thánh Hoàng Phong chỉ có Thánh Hoàng là mạnh nhất, tên đó đúng là lợi hại, suýt nữa thì ta bị hắn bắt được rồi.

Thổ Hành Tôn nói mà lòng còn sợ hãi, với thực lực của Thánh Hoàng thì chỉ một chưởng thôi là gã đi tong cái mạng quèn, may mà gia hỏa này có Độn Địa Thần Thuật cao siêu, khiến Thánh Hoàng không làm gì được.

- Xem ra người của Thần Điện còn chưa tới, hay là mai phục ở nơi nào gần đó?

Tần Quân suy tư, bất luận người của Thần Điện có đến hay không thì hắn cũng vẫn đợi đến sau Quan Thiên Đại Hội mới xem hoàn cảnh mà hành sự.

Có lẽ đây chính là nhân quả báo ứng, lúc trước hắn cứng rắn muốn triệu ra cường giả Chân Tiên cảnh nên mới dẫn đến những nhiệm vụ cưỡng chế liên tiếp mở ra.

Tần Quân vừa miên man suy nghĩ vừa đi xuống cầu thang.

Xuống đến lầu một náo nhiệt, hắn cùng Thổ Hành Tôn tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống, sai tiểu nhị mang rượu ngon và đồ ăn lên rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.

Những tu sĩ trong các bàn còn lại đều rất phấn khởi, đề tài trò chuyện của họ cơ hồ đều chỉ xoay quanh yến hội đêm nay.

- Kim Vô Hối đã đến kinh thành từ hôm qua, nghe nói hắn đã giao thủ với Kì Lân chi tử, chỉ là không biết thắng bại thế nào.

- Kim Vô Hối? Chính Đạo đệ nhất thiên tài? Nghe nói hắn có quan hệ với Thánh Hậu nhất mạch, sư phụ hắn rất mạnh đấy.

- Ta thấy Ma Kiệt Kỳ Tà hay hơn! Tên kia tâm ngoan thủ lạt!

- Chậc chậc, các người đều không thấy Kì Lân chi tử có lợi thế à? Người ta đột phá Địa Tiên cảnh từ năm năm trước cơ đấy!

- Sao các người không nói về linh nữ hả?

Tần Quân nghe bọn họ nói chuyện thì không khỏi nghĩ đến Chúc Nghiên Khanh.

Nếu Chúc Nghiên Khanh thực sự là linh nữ thì đêm nay hắn phải đón Chúc Nghiên Khanh về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.