Cửu Linh Nguyên Thánh chính là cường giả Thái Ất Kim Tiên cảnh cửu trọng, Dịch lão đầu có khả năng còn vượt qua cả Thái Ất Kim Tiên cảnh, nếu có được sự trung thành của lão thì giá trị chiến lực tối cao của đám thủ hạ dưới tay Tần Quân lại được đổi mới rồi!
- Không cần ngươi nói, trẫm cũng muốn chống lại Thần Điện, bất luận là ai, chỉ cần chúng ngăn cản bước chân của trẫm thì phải bị lật đổ, trẫm hi vọng ngươi cũng sẽ trở thành một thanh đao sắc trong tay trẫm!
Tần Quân trầm giọng nói. Khi cần nghiêm túc thì hắn không cợt nhả chút nào.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người đàn ông dường như bắn ra tia lửa.
Nhìn Tần Quân khí phách ngời ngời trước mắt, Dịch lão đầu hoảng hốt không thôi, lão dường như thấy được chính mình khi còn trẻ, không sợ trời không sợ đất, tự tin kiệt ngạo vô cùng.
- Được!
Dịch lão đầu quát lên, cả người như một thanh kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ, tản ra một cỗ khí thế khiến cho Cửu Linh Nguyên Thánh cũng phải động dung.
Dịch lão đầu lúc này đây phảng phất như đã lấy lại tư thái của Ma Hoàng.
Tần Quân buồn bực, trả lời một chữ vậy là xong hả?
Mẹ nó chứ ngươi thể hiện tí thì chết à?
Đúng lúc này, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở góc phòng, mọi người cả kinh quay lại, thì ra là Thổ Hành Tôn.
- Người mình!
Tần Quân vội vàng nói, sợ Dịch lão đầu và Cửu Linh Nguyên Thánh ra tay giết Thổ Hành Tôn trong chớp mắt.
- Hì hì, bệ hạ, Thánh Lê mà ngài muốn này.
Thổ Hành Tôn đi tới trước mặt Tần Quân, cười nói, khi nói chuyện thì đưa bao vải trong tay cho hắn. Tần Quân nhướng mày nhìn, bao vải phồng căng lên, trong đó ít nhất cũng phải có đến hơn hai mươi quả Thánh Lê.
- Tốt lắm!
Tần Quân nhận bao vải rồi khen ngợi, sau đó đi tới trước bàn, mở bao vải ra, mấy chục quả lê đỏ hồng xuất hiện trước mắt mọi người.
Linh khí phiêu tán tràn ngập khoang mũi, làm linh hồn bọn họ cũng run lên.
Tần Quân cầm lấy một quả bắt đầu ăn, thịt quả xuống cổ, hắn đã cảm thấy một luồng nhiệt nóng ấm dũng mãnh tràn vào cơ thể.
Dịch lão đầu thấy thế cũng sáp lại nhặt một quả Thánh Lê, không chút khách khí ăn luôn, vừa ăn vừa chậc lưỡi nói:
- Đây chẳng phải là Thánh Lê sao, chậc chậc, không ngon bằng năm đó ta trồng.
- Hả? Thánh Lê là ngươi trồng á?
- Không sai, Thánh Lê là kì thụ, năm đó khi ta gieo trồng, một quả có thể tăng tới năm mười năm tu vi, thế nhưng một đời một người chỉ có thể hưởng một quả mà thôi, ăn nhiều hơn cũng không có hiệu quả.
Dịch lão đầu gật đầu nói.
Vừa nói xong, Tần Quân đã cảm thấy mất mát.
Chỉ có thể ăn một quả mới có hiệu quả sao?
Hắn lập tức loại bỏ tạp niệm trong đầu, hắn không lẻ loi một mình, có thể mang chỗ Thánh Lê này về học viện tu tiên ở vương quốc Đại Tần xem như phần thưởng.
Đối với thiếu niên mà nói, mười năm tu vi đã là rất khó có được rồi.
- Không gặp sự cố gì chứ?
Tần Quân hỏi Thổ Hành Tôn, Cửu Linh Nguyên Thánh và Dịch lão đầu cũng bắt đầu đánh giá Thổ Hành Tôn.
Tuy rằng dáng người thấp bé, tướng mạo đáng khinh, song lại có tu vi Kim Tiên cảnh, có thể thấy gã lai lịch bất phàm.
- Bị Thánh Hoàng phát hiện, nên mất hơn nửa ngày mới trốn thoát được.
Thổ Hành Tôn cười hì hì đáp, biểu cảm có chút đắc ý, rõ ràng là gia hỏa này đã gây ra động tĩnh không nhỏ ở Thánh Hoàng Phong rồi.
Trong màn đêm, giữa đại điện Thánh Hoàng Phong.
Thánh Hoàng đen mặt đứng trên đài cao, Thánh Hậu, Thánh Cơ ở phía dưới cũng không hòa nhã, không khí nặng nề khiến cho văn võ bá quan không dám thở mạnh.
- Đường đường là trụ cột của Thánh Triều, thế mà Thánh Hoàng Phong lại bị kẻ khác tùy ý lẻn vào, thậm chí bắt còn không bắt được!
Thánh Hoàng mở miệng châm chọc, đoạn hướng ánh mắt về phía hai vị đại tướng khôi ngô đứng dưới, Thiên Tứ Tả Tướng và Thiên Tứ Hữu Tướng!
Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của Thánh Hoàng, hai vị Thiên Tứ Thần Tướng đều tỏ vẻ vô cùng xấu hổ, nhất là Thiên Tứ Tả Tướng càng thêm buồn bực không thôi, đầu tiên gã bị Cửu Linh Nguyên Thánh dọa rụt vòi, khiến cho Thánh Hoàng thất vọng, sau đó con của gã Hứa Thiên Hữu bị Tần Quân đè đầu, đối mặt với việc con mình khóc lóc kêu ca, gã chẳng biết làm sao.
- Gần đây vì sao ta lại xui xẻo như vậy?
Thiên Tứ Tả Tướng bi phẫn nghĩ, nhất là khi nghĩ tới Thổ Hành Tôn gây chuyện lúc ban ngày, gã lại càng tức giận mà không biết nói gì.
Nếu là giáp mặt đối chiến thì chỉ cần một bàn tay gã cũng có thể đánh Thổ Hành Tôn nằm sấp, ai dè Thổ Hành Tôn có phép thần thông Độn Địa Thần Thuật quá mạnh, chui rúc khắp nơi trong Thánh Hoàng Phong, khiến cho gã và Thiên Tứ Hữu Tướng không sao bắt được.
Ngay cả Thánh Hoàng cũng vậy, gã đã tự mình ra tay mà vẫn để Thổ Hành Tôn đào thoát dễ dàng, Thánh Hoàng pháp lực vô biên nhưng đâu biết trốn chui trốn lủi, chung quy không thể phá hủy toàn bộ Thánh Hoàng Phong được!
- Thánh Hoàng bệ hạ, rốt cuộc đối phương có lai lịch thế nào?
Cung chủ Thần Tướng Cung, cũng chính là Xích Tí tướng quân lúc trước đã ngăn cản Tần Quân lên tiếng nghi hoặc hỏi.
- Nếu trẫm biết, thì còn cần đám phế vật các ngươi để làm gì!
Thành Hoàng cả giận nói, tâm tình của gã vốn đã cực độ hậm hực vì Tần Quân, nay lại bị Thổ Hành Tôn trêu chọc làm cho gã có xúc động muốn bùng cháy.
Gã thậm chí hoài nghi Thổ Hành Tôn chính là do Tần Quân phái tới, song lại cảm giác khả năng đó không lớn lắm, Tần Quân không cần phái thêm người tới khiêu khích gã nữa.
Gã hoàn toàn không biết, Thổ Hành Tôn đúng là do Tần Quân phái tới thật.
Phương thức tư duy của con người ở thế giới này chưa mở mang phức tạp như con người ở Địa Cầu hiện đại, đương nhiên không phải người ở đây ngốc hơn so với người Địa Cầu, mà là tâm tư của người Địa Cầu khó hiểu hơn, lối suy nghĩ ngựa thần lướt gió khó đoán hơn thôi.Tỷ như Tần Quân vậy, rõ ràng đã là hoàng đế rồi mà còn thích phiêu lưu mạo hiểm trêu chọc người khác.
Văn võ bá quan bị mắng là phế vật đều khó chịu trong lòng, ngươi thân là Thánh Hoàng mà còn chẳng làm gì được, bọn ta có thể làm cái gì đây?
Nếu bọn họ mà mạnh hơn Thánh Hoàng thì vị trí Thánh Hoàng đã đổi người lâu rồi!
Giận mà không dám nói
Đây đã trở thành hiện tượng phổ biến ở Thánh Triều.
Bá đạo một vạn năm, Thánh Hoàng đã sớm quên đi ước nguyện ban đầu khi xây dựng nên Thánh Triều này, cứ cho rằng bản thân chính là Trời của Nam Vực.
- Thánh Hoàng bệ hạ, việc này không thể trách chúng thần, vì sao Thái Tử Cầm không ra tay?
Một lão thần lên tiếng hỏi, hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người.