Choang!
Thất Tinh Kiếm va chạm với cánh tay Huyền Thanh lại tóe ra tia lửa, như thể cánh tay kia được làm từ kim cương. Thế nhưng ngay giây tiếp theo máu vẫn bắn ra, Huyền Thanh đau đớn kêu thảm một tiếng, sau đó nhanh chóng né tránh, kéo xa khoảng cách với Tần Quân.
Thất Tinh Kiếm chính là tiên thiên linh bảo, chém sắt như bùn, nào phải chuyện đùa.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Huyền Thanh bụm cánh tay đau nhức tức giận quát hỏi, Tần Quân không thèm để ý tới, lại tiếp tục bật người đánh lên, kiếm thế bức người. Tần Quân đánh cho Huyền Thanh liên tiếp lùi về phía sau mà chỉ có thể né tránh, thậm chí không kịp phòng ngự.
Sự sắc bén của Thất Tinh Kiếm làm cho gã hoảng sợ, trong lòng cũng vô cùng uất ức. Gã đã hao tổn nguyên thần đánh bại Cừu Phi Hải, sau lại mọc ra một nhân vật còn lợi hại hơn cả Cừu Phi Hải thế này?
Quan Thiên Đại Hội tuy rằng vẫn luôn tàn khốc, nhưng tiết tấu có cần nhanh đến thế không?
Vừa mới bắt đầu chưa tới thời gian một nén nhang thôi mà!
Cừu Phi Hải run rẩy bò ra từ đống đổ nát, nhìn hai người đang chiến đấu trên cao, gã nuốt nước miếng, trên khuôn mặt đầy máu me bẩn thỉu không còn chút kiêu ngạo nào nữa.
Gã chẳng có ý chí gì, thiên tài Nam Tận Hải mang tới Quan Thiên Đại Hội căn bản chẳng được coi vào đâu, mới đụng tới hai người mà đã bị đả kích đến mất sạch tự tin.
Nghĩ đoạn, gã xoay người bỏ chạy, tốc độ tăng tột cùng, thậm chí còn vận dụng thân pháp để biến mình thành một tàn ảnh biến mất ở phía chân trời.
Tần Quân và Huyền Thanh nhìn thấy cảnh ấy thì cùng nhíu mày, Tần Quân cứ tưởng Cừu Phi Hải đã chết, Huyền Thanh thì nghĩ gã bị trọng thươg, ai ngờ người này lại chạy nhanh như thế.
- Các hạ, ngươi nhất định phải sống mái với ta sao? Như vậy đối với ta và ngươi đều không có lợi, Quan Thiên Đại Hội mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà.
Huyền Thanh cắn răng nói, trong lòng lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Nếu không phải vừa rồi gã cố gắng sử dụng Như Lai Phật Chưởng, làm bị thương nguyên thần, thì đã có thể dạy dỗ Tần Quân chỉ trong nháy mắt.
- Hừ, sớm muộn chẳng quan trọng, ta chỉ muốn lấy khí vận của ngươi mà thôi!
Tần Quân híp mắt cười nói, Thất Tinh Kiếm trong tay không hề dừng lại, nhanh như gió lốc.
Huyền Thanh tức giận đến mức cả người run rẩy, tiểu tử này sao lại ngang bướng chẳng nề hà gì như thế?
Đúng lúc này, mặt đất phía xa bỗng nhiên gồ lên như thể có loài quái vật nào đang trồi lên từ đáy đất, tốc độ cực nhanh, khi hai người phản ứng lại thì một tiếng nổ mạnh đã vang lên, đinh tai nhức óc.
- Grao!!!!!
Một tiếng gầm gừ như của một loài cự thú đến từ thuở Hồng Hoang vang lên rung chuyển đất trời, thời gian phảng phất như trôi chậm lại. Tần Quân theo bản năng nhìn xuống, chỉ thấy một cái miệng to như đáy vực cắn thẳng về phía mình, từng chiếc răng sắc nhọn đều lóe lên lạnh lẽo.
Tần Quân vừa định lui thì đã bị cự thú nuốt vào bụng cùng với Huyền Thanh.
Bùm!
Tần Quân cảm thấy mình vừa nện mông xuống một nơi giống như đầm lầy, chung quanh tối đen như mực, giơ tay không thấy mười ngón.
Hắn nhấc tay phải, Tam Muội Chân Hỏa bùng lên trong nháy mắt chiếu sáng cảnh tượng xung quanh, dưới chân hắn là chất lỏng xanh lá tỏa ra mùi hôi tanh, bốn phía rải rác xương cốt, phần lớn là xương trắng của yêu thú, Huyền Thanh ở cách đó không xa cũng nhanh chóng đứng lên.
Hai người nhìn nhau trong nháy mắt, sau đó đồng thời nhíu mày.
Huyền Thanh căng thẳng lo lắng sợ Tần Quân lại xông lên, trận giao thủ vừa rồi mách bảo gã, nếu như còn đánh tiếp thì gã sẽ không có kết cục tốt.
- Tạm thời ngưng chiến đi, nghĩ biện pháp ra ngoài trước đã.
Tần Quân giãn đôi lông mày, cười nói, tử diễm giữa mi gian và đồng tử tím khiến cho khi hắn tươi cười cũng mang đầy vẻ tà mị, làm cho người khác khó lòng tin hắn được.
- Một lời đã định?
Huyền Thanh đề phòng hỏi.
Chỉ trong nháy mắt, Tần Quân thúc giục Trận Đạo Bí Tự, nghe trộm hoạt động nội tâm của gã, chỉ nghe thấy gia hỏa này đang nghĩ thầm rằng: “Phải tìm một cơ hội để đánh lén hắn!
Hừ!
Trong đầu hòa thượng nhà ngươi thế mà nhiều ý xấu thật đấy!
Tần Quân lạnh lùng nhìn gã, sau đó lên tiếng hỏi:
- Ngươi có biết đây là yêu thú gì không?
Căn cứ thần thức của hắn do thám thì bọn họ đang ở trong bụng một con yêu thú khổng lồ, thế nhưng thần thức của hắn không thể vượt ra thế giới bên ngoài được.
- Không biết, đây cũng là lần đầu tiên ta tham gia Quan Thiên Đại Hội.
Huyền Thanh lắc đầu cười khổ, đáp. Lúc này đây tâm lý gã chẳng có suy nghĩ thầm kín gì.
Vì phòng ngừa tên sư trọc này đâm sau lưng mình nên Tần Quân vẫn dùng Trận Đạo Bí Tự với gã, để dễ bề theo dõi ý nghĩ của gã bất cứ lúc nào.
Không thể không nói Trận Đạo Bí Tự dùng đúng là sướng, trong cùng một tầng tu vi, bất luận là ai, chỉ cần trong lòng có ý nghĩ thì đều có thể bị hắn nghe trộm.
Không hổ là vô thượng thần thông có thể tạo thành một đại đạo!
- Một khi đã vậy, ngươi ta hợp tác cùng nhau ra khỏi đây, thế nào?
Tần Quân trầm ngâm nói, cứ ở trong này không dễ chịu, vạn nhất con thú này đem họ về ổ của nó thì lại càng khó trốn hơn.
Chỉ sợ con thú này thuộc chủng tộc quần cư.
- Được!
Huyền Thanh cũng nhanh chóng đồng ý, hai người đồng thời nhắm ngay một chỗ, cùng tụ tập pháp lực đánh vào, hai đạo hồng lưu pháp thuật vàng kim oanh kích tường thịt, chỉ trong phút chốc cả khoang dạ dày dường như đều chấn động. Trong lúc mơ hồ, bọn họ hình như còn nghe thấy cả tiếng gầm rú.
Đáng tiếc dù cho bọn họ có đánh ra pháp lực mạnh tới đâu cũng không thể đục thủng một lỗ trên bức vách bằng thịt thú.
Khoảng chừng một nén nhang sau, Huyền Thanh thu tay, bất đắc dĩ nói:
- Không được, pháp lực của chúng ta không đủ mạnh.
Tần Quân cũng thu tay lại, hắn định dùng Tam Muội Chân Hỏa, nhưng đây chính là kĩ năng bảo mệnh nên không thể dùng bừa.
- Chúng ta bay lên theo thực quản thôi, thừa dịp nó há miệng thì bay ra ngoài.
Tần Quân cười nói.
Huyền Thanh gật đầu, hai người bay vút lên, vừa bay được vài chục mét thì pháp lực trong cơ thể họ bỗng nhiên bị cắt đứt, sau khi pháp lực mất đi, cả hai lại cùng rơi xuống.
- Làm sao thế này?
Tần Quân trừng to mắt, chẳng lẽ trong bụng con súc sinh này còn có pháp trận sao?
Huyền Thanh cũng khiếp sợ y như hắn, song may mà tên này có nhục thân rắn chắc, không té bị thương, Tần Quân cũng vậy.
Tu sĩ luyện khí nếu không có pháp lực hay linh lực thì không thể nào bay được.
Sau khi rơi xuống, Tần Quân xoa cằm suy tư, không phải hắn phiền não không biết phải ra ngoài như thế nào, mà là đang do dự không biết có nên làm thịt Huyền Thanh ngay bây giờ hay không.