Dù sao bây giờ Huyền Thanh cũng không giúp được hắn, có cũng được mà không có cũng chẳng thiệt hại gì.
Cảm nhận được ánh mắt của Tần Quân, Huyền Thanh vừa lùi về phía sau theo bản năng vừa trầm giọng quát:
- Các hạ đừng có làm bừa, Quan Thiên Đại Hội tập hợp thiên tài, lần này thậm chí có cả những thiên tài kinh thế như Đông Phương Cực và Tiểu Ma Quân đến tham dự, trước khi đụng độ những kẻ đó, nhiều bằng hữu vẫn tốt hơn là nhiều địch nhân.
Tây Vực không giống Nam Vực, vì sự xuất hiện của Như Lai Phật Tổ khiến cho trong khoảng thời gian ngắn bọn họ có được nguồn tin tức vượt xa Nam Vực. Không thiếu các thiên tài Tây Vực thậm chí còn lang bạt khắp nơi, cho nên gã cũng nghe ngóng được khá nhiều tên tuổi các vị thiên tài.
Tỷ như Đông Phương Cực và Tiểu Ma Quân, nghe nói chưa tới trăm tuổi đã đột phá Thiên Tiên cảnh, mạnh đến biến thái.
Huyền Thanh tuy rằng tự tin, thế nhưng không dám kiêu ngạo tự phụ ở Quan Thiên Đại Hội.
- Đông Phương Cực và Tiểu Ma Quân?
Tần Quân nghi hoặc hỏi, xem ra không phải ở vực nào tin tức cũng bế tắc như Nam Vực.
- Đông Phương Cực đến từ Động Viêm Vực cường đại, Tiểu Ma Quân đến từ Hắc Ma Vực, đều là cường giả Thiên Tiên cảnh.
Huyền Thanh gật đầu nói, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, đúng là gã rất sợ Tần Quân làm xằng làm bậy.
Thiên Tiên cảnh!
Tần Quân trừng lớn mắt, mới đầu hắn nghĩ ở Quan Thiên Đại Hội xuất hiện cường giả Địa Tiên cảnh đã là cực hạn, không ngờ ở các vực khác còn có thiên tài đã đột phá cả Thiên Tiên cảnh, quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, trách không được Nam Vực vẫn bị coi là yếu thế trong Quan Thiên Đại Hội.
Xem ra mình vẫn coi thường Quan Thiên Đại Hội quá rồi.
Tần Quân xoa cằm suy nghĩ, nếu quả thực như thế thì ở giai đoạn này đúng là không nên giết chóc quá nhiều, thiên tài càng mạnh càng dễ bị đánh hội đồng, cứ khiến Đông Phương Cực và Tiểu Ma Quân gặp phiền toái một thời gian trước đã.
Nghĩ thế, Tần Quân quyết định bỏ qua cho Huyền Thanh.
Trong Quan Thiên Giới, ngoại trừ tranh đoạt khí vận của người tham dự đại hội thì thiên tài địa bảo và bảo bối khí vận cũng không thể bỏ qua!
- Một khi đã vậy thì ngươi tự giải quyết cho tốt đi, nhớ kĩ, ngươi nợ ta một cái mạng!
Tần Quân cười nói với Huyền Thanh, sau đó biến thành một con bươm bướm bay lên.
Hắn tinh thông Thiên Cương Tam Thập Lục Biến mà!
- Này…
Huyền Thanh nhìn thấy mà há hốc mồm, đây là lần đầu tiên gã thấy loại thần thông như thế, phần lớn phép thuật biến hóa đều là thủ thuật che mắt, làm sao có thể biến thành bươm bướm bay lên thật sự như Tần Quân? Tam Muội Chân Hỏa trong tay Tần Quân đã tắt, cả khoang dạ dày lại chìm vào bóng tối.
Tần Quân đang cố gắng bay lên trên nhanh chóng nhìn thấy ánh vàng từ phía dưới lóe lên, chỉ cần không bay cao quá mấy chục mét thì pháp lực của bọn họ sẽ không bị cắt đứt.
Về phần ở trong này lâu có thể gặp phải chuyện gì bất trắc hay không thì Tần Quân nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết chắc là có. Bằng không làm sao dưới đó lại có nhiều xương cốt như vậy được.
Đại khái bay lên được chừng hai trăm mét, Tần Quân vẫn chưa bay đến nơi, bèn dứt khoát há miệng phun ra Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt vách thịt. Chỉ trong phút chốc, tiếng thú gầm cuồng loạn vang lên.
…
Bốn phía núi vây bao bọc một mặt hồ.
Giờ phút này trên mặt hồ đang xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt, hơn mười người vây công một nam tử thân khoác hoàng y, dáng vẻ oai hùng. Trong đám hơn mười người kia rõ ràng có cả bóng dáng Kỳ Tà.
- Đáng giận! Vì sao lại chênh lệch nhiều như vậy.
Kỳ Tà vừa thúc giục pháp thuật tấn công hoàng y nam tử, vừa suy nghĩ mông lung.
Những người còn lại đến từ các vực khác nhau, mới kết thành minh hữu, Kỳ Tà vừa hay đi ngang qua thì thấy họ đang vây công nam tử hoàng y. Bị bọn họ giật dây, gã cũng nhảy vào tham chiến, không chỉ có một mình gã mà lúc sau còn có thêm đến mười mấy người.
Nhưng mà hoàng y nam tử càng đánh càng hăng, thậm chí còn giết chết bốn gã chạy đến ăn hôi, khiến cho đám người Kỳ Tà bất lực sâu sắc.
- Không được! Ta đi đây!
Một kẻ tham dự lúc sau hô lớn, nói xong bèn xoay người bay đi.
- Ngươi dám! Đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Thiếu niên tuấn mỹ cầm đầu tức giận trách mắng, trong hơn mười người có tới một nửa nhận gã làm chủ, sai đâu đánh đó, rõ ràng họ đến từ cùng một vực với nhau.
Có người dẫn đầu rời đi, những kẻ bị giật dây tham dự vào cũng lục tục rời khỏi.
Trong lòng Kỳ Tà do dự không ngừng, gã sợ đắc tội với thế lực của thiếu niên tuấn mỹ này, thế nhưng cũng không muốn chết oan chết uổng ở đây.
Grao!!!!
Đúng lúc này, tiếng thú rống vang vọng đất trời, ngọn núi sau lưng họ bỗng bị phá nát.
Ầm ầm ầm!
Ngọn núi bị một con mãnh thú cự đại hình thể giống như lợn rừng đâm nát, mãnh thú này toàn thân không có lông, cả người đen bóng, đôi mắt nâu lóe ra sát ý thô bạo vô tận, khiến cho người ta nhìn thấy mà rét lạnh trong lòng.
Mấu chốt nhất là phần cổ mãnh thú này cháy bùng lên một ngọn lửa quỷ dị, nó đau đớn gào rú liên tục rồi lao thẳng xuống hồ, khiến cho mọi người đều cả kinh tản ra.
Bùm một tiếng!
Hồ nước bị mãnh thú lao xuống dấy lên một trận nổ mạnh, sóng cuộn cao mấy trăm trượng, chỉ trong nháy mắt đã thấy cả đáy.
Tất cả mọi người nghẹn họng trân trối nhìn mãnh thú ấy, trên mặt ngập tràn kích động và hoảng sợ, ngay cả hoàng y nam tử cũng kinh ngạc nhìn nó chằm chằm.
- Địa Minh Man Trư, chậc chậc, không ngờ vừa mới tới đã gặp phải man thú tiếng tăm lừng lẫy của Quan Thiên Giới.
Hoàng y nam tử thì thào tự nói, ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại trên ngọn lửa nơi cổ mãnh thú.
Kỳ Tà đã há hốc mồm ra nhìn từ lâu, Địa Minh Man Trư này ít ra cũng phải cao tới ba trăm trượng, chẳng khác nào dãy núi không lồ, đập thẳng vào tầm mắt gây ra lực trùng kích rất lớn.
- Đây là loại yêu thú gì?
Kỳ Tà kinh sợ nghĩ, ở Nam Vực gã chưa bao giờ nghe nói đến thứ này. Địa Minh Man Trư mới chỉ phát ra khí tức đã khiến cho gã kinh hãi, đừng nói đến việc chiến đấu với nó.
- Là Địa Minh Man Trư, nghe nói cả người nó đều là bảo bối!
Thiếu niên tuấn mỹ nọ kêu lên với giọng điệu mừng rỡ như điên, các đồng bạn nghe thấy đều lấy làm xấu hổ, đại ca à, cho dù trên người nó có nhiều bảo bối hơn đi chăng nữa thì chúng ta cũng không dám nhào vô đâu!