Thiếu niên tuấn mỹ biết điều này, thế nhưng đây là lần đầu tiên gã tham gia Quan Thiên Đại Hội, nhìn thấy Địa Minh Man Trư trong truyền thuyết thì vẫn không tránh khỏi kích động.
- Uông Tu, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đi đi, bằng không ta thật sự giết ngươi rồi, phụ thân ngươi cũng không biết đâu.
Hoàng y nam tử bỗng nhiên xoay người cười nói với thiếu niên tuấn mỹ, chỉ là nụ cười của gã có chút lạnh lùng.
Uông Tu bị gã nhìn cho run sợ trong lòng, nhưng vừa nghĩ đến có Địa Minh Man Trư đang ở đây, nếu chọc giận nó chỉ sợ tất cả đều toi mạng, bèn không khỏi bắt đầu có ý muốn lui binh.
Đương nhiên, chính gã cũng không muốn thừa nhận là gã sợ.
- Hừ, Đoàn Khuynh Lam, chuyện này chưa xong đâu!
Uông Tu hung tợn bỏ lại một câu rồi dẫn người rút lui, nam tử mặc hoàng y được gọi là Đoàn Khuynh Lam mỉm cười, trên khuôn mặt đầy vẻ trào phúng, miệng lẩm bẩm nói:
- Nếu không phải cha ngươi là sư tôn của ta thì ta đã sớm bóp chết ngươi rồi.
Rõ ràng bọn họ đến từ cùng một vực, vừa đến đã nổ ra nội chiến, đúng là chuyện lạ kì trong vực.
Đúng lúc này thì ánh lửa trên cổ của Địa Minh Man Trư càng ngày càng cháy mạnh, Kỳ Tà vừa chuẩn bị lùi về thì chợt biến sắc mặt, miệng lẩm bẩm nói:
- Sao có thể… cỗ khí tức này chẳng lẽ là…
Một con bươm bướm bay ra khỏi lỗ hổng bị thiêu cháy sau gáy Địa Minh Man Trư, sau đó nhanh chóng biến về nguyên dạng, rõ ràng là Tần Quân.
Hắn nhanh chóng kéo dãn cự li với Địa Minh Man Trư, quay đầu lại nhìn một cái rồi thoáng nhướng mày, hay cho một con yêu súc!
Địa Minh Man Trư nhìn thấy Tần Quân bèn há miệng lao về phía hắn ý đồ cắn xé, miệng máu mở rộng sâu hun hút khiến cho người ta nhìn thấy mà rét lạnh trong lòng.
Tần Quân vội vàng hóa thành một đạo kim quang để né tránh, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin tưởng, Đoàn Khuynh Lam thấy thế thì nhướng mày.
Lợi dụng thần thông trong Thiên Cương Tam Thập Lục Biến lùi về phía sau, Tần Quân thở phào một hơi, con man trư này ít nhất cũng phải có tu vi Thiên Tiên cảnh, hắn không dám tùy tiện đối chiến.
- Bệ hạ…
Kỳ Tà mau chóng đến trước mặt Tần Quân rồi mau chóng hô lên, tuy rằng gã rất muốn quay đầu bỏ đi, nhưng gã vẫn sợ đắc tội với Tần Quân hơn.
Lại nói, có thế nào thì gã cũng là con dân của Tần Quân, thân phận này khiến cho Kỳ Tà thốn không chịu được.
- Thì ra là ngươi, miễn lễ.
Tần Quân phất tay cười nói, sau đó quay đầu liếc nhìn Địa Minh Man Trư đang quay cuồng muốn dập tắt Tam Muội Chân Hỏa, hắn vẫn cảm thấy né xa ra một chút thì tốt hơn.
- Rời khỏi đây trước đã.
Nói xong, Tần Quân liền bay về một hướng nào đó, Kỳ Tà do dự một lát rồi cũng quyết định theo sau.
Sau một trận chiến với Đoàn Khuynh Lam, Kỳ Tà ý thức được bản thân chỉ sợ chẳng là cái thá gì trong Quan Thiên Giới, mà Tần Quân lại có thể chạy ra khỏi bụng con man thú hung mãnh khó lòng tưởng tượng nọ, có thể thấy được hắn mạnh đến nhường nào.
Kỳ Tà là người thông minh, sẽ không lỗ mãng hành động một mình.
Chung quy Quan Thiên Đại Hội lần này tiếp tục chỉ còn có năm trăm người mới chấm dứt, để tay lên ngực tự hỏi, Kỳ Tà không tin tưởng bản thân có thể trụ tới cuối cùng.
Nhìn bóng dáng họ rời đi, ánh mắt Đoàn Khuynh Lam lóe lên rồi cũng đi theo.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Địa Minh Man Trư đang phủ phục trong hồ bỗng nhiên run rẩy.
“Thế tôn Như Lai Phật!
Giọng nói uy nghiêm của Huyền Thanh bỗng nhiên truyền ra từ cơ thể của Địa Minh Man Trư, ngay sau đó Địa Minh Man Trư bắt đầu phình to, đau đớn khiến cho nó phát ra những âm thanh gầm rống thống khổ.
Ầm một tiếng!
Một cự phật khổng lồ làm Địa Minh Man Trư nổ tung từ phía trong, máu thịt tóe tung, máu nhuộm đất rộng.
Huyền Thanh ngồi xếp bằng trong cơ thể cự phật, sắc mặt vô cùng khó coi, khóe miệng còn tràn tơ máu, rõ ràng là đã phải trả giá đắt khi dùng đại chiêu.
- Thù này không đội trời chung!
Huyền Thanh lẩm bẩm với vẻ mặt dữ tợn, nếu không có Tần Quân dây dưa, làm sao gã lại cường ngạnh đi vận dụng thần thông này chứ?
Xem như gã đã hận Tần Quân đến xương tủy.
Đương nhiên, nếu Tần Quân có biết thì cũng chỉ cười ha ha mà thôi.
…
Bên kia, Tần Quân và Kỳ Tà đi tới chân một ngọn núi, vùng này đã dần dần có tung tích của thực vật, đi thêm vài dặm về phía trước sẽ gặp rừng già rậm rạp.
Sao sáng vẫn treo trên đỉnh đầu khiến cho cả Quan Thiên Giới vẫn là ban ngày.
- Phù, may mà trẫm có pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, nếu không đã bị con súc sinh kia tiêu hóa mất rồi.
Tần Quân ngồi dưới đất cười nói, không hề có mảy may nét uy nghiêm ngày thường, khiến cho Kỳ Tà trông thấy mà giật giật khóe miệng.
- Sao bệ hạ lại bị nó nuốt vào bụng thế ạ?
Kỳ Tà hiếu kì hỏi.
Đổi lại là gã thì gã cũng không dám tưởng tượng đến cảnh ấy.
Địa Minh Man Trư có khí tức quá khủng bố, khó mà tưởng tượng được bị nó nuốt vào bụng là thể nghiệm như thế nào.
Tần Quân kể đơn giản mọi chuyện một lần, Kỳ Tà nghe xong run rẩy cả cơ mặt, vị bệ hạ này đúng là không sợ trời cũng không sợ đất.
Vừa tới Quan Thiên Giới, Kỳ Tà nhìn thấy người là trốn, sở dĩ đi đánh nhau với Đoàn Khuynh Lam là vì bị hơn mười người đám Uông Tu giật dây nên mới lớn gan một chút.
Tần Quân thì ngược lại, cứ thấy người là hắn lao vào.
- Bệ hạ, nơi này là Quan Thiên Giới đấy, ngài không thể làm bậy được đâu.
Kỳ Tà bất đắc dĩ nhắc nhở.
Gã không có thù oán gì với Tần Quân, hơn nữa sau khi Tần Quân đăng vị thì không khí ở Thánh Triều tốt hơn nhiều, ai làm Thánh Hoàng, gã không thèm để ý.
Gã và Kim Vô Hối là kiểu người khá giống nhau, không theo đuổi quyền lực, chỉ theo đuổi đạo tu tiên tu ma của chính mình.
- Nên tranh đấu thì phải tranh đấu, trẫm không muốn Nam Vực ở Quan Thiên Đại Hội lại chẳng có gì đặc sắc.
Tần Quân khoát tay cười nói, vừa dứt lời thì nheo hai mắt.
Kỳ Tà nhướng mày vừa thấy thì vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đoàn Khuynh Lam đang tới chỗ bọn họ với tốc độ rất nhanh, không hề áp chế khí tức của mình, rành rành là không có ý tốt.
- Bệ hạ, cẩn thận!
Kỳ Tà vội vàng lấy ra một sợi roi sắt, còn việc trốn… gã không ngu, tốc độ của gã so ra kém Đoàn Khuynh Lam nhiều.
Tần Quân cũng chậm rãi đứng lên, trước đó hắn không hề nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng khi Đoàn Khuynh Lam lấy một địch mười.