Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1373: Chương 1373: Hồng Quân giảng đạo. (Hạ)




Thời gian Huyền Trì mở rộng ngày càng đến gần, tin đồn trong vũ trụ tập trung xoay quanh Thánh Môn. Chiến tranh giữa Thiên Đình Đại Tần và Hắc Long tinh vực không có gì bất ngờ xảy ra, Hắc Long tinh vực bị Thiên Đình Đại Tần thu phục chỉ là vấn đề về thời gian.

Trong trời sao hễ nơi nào có sinh linh thì sẽ thảo luận về Huyền Trì:

- Đế Thiên Vô đang đi Huyền Trì!

- Thiên kiêu thứ hai Diệp Nam Phong, thiên kiêu thứ ba Tư Không Tinh Tuyền cũng đi rồi.

- Các thiên kiêu trên bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu hầu như đều đi.

- Lần này Huyền Trì mở rộng sẽ ghi vào sách sử.

- Nghe nói Tần Thiên Đế cũng đi Huyền Trì, không biết có thật không.

Nghe nói quanh Huyền Trì đã tụ tập mấy chục vạn thiên tài, còn hai mươi mấy ngày Huyền Trì mới mở.

Ba người Tần Quân cách Huyền Trì ngày càng gần, dọc đường đi họ không gặp cường địch. Hành tung của Tần Quân không lộ ra, bên ngoài chỉ biết hắn đang đi Huyền Trì.

Vũ trụ quá lớn, dù cưỡi cân đẩu vân thì bọn họ cách Huyền Trì vẫn rất xa, dự tính mười mấy ngày nữa mới tới nơi.

Tần Quân lên tiếng:

- Đáp xuống hành tinh đằng trước đi.

Tần Quân định sử dụng cơ hội nghe đạo, khiến tu vi lại lần nữa tăng trưởng.

Tôn Ngộ Không thầm thắc mắc nhưng vẫn nghe lời bay hướng hành tinh đằng trước.

Hành tinh này thích hợp sinh sống, có núi, có nước, khí hậu thích hợp.

Ba người vào tầng khí quyển cảm ứng trong hành tinh có hơi thở sinh linh, hơi thở nhân tộc đậm nhất.

Tần Quân ra lệnh:

- Đáp xuống chỗ yên lặng không người đi, trẫm có việc cần ở lại một ngày.

Không sử dụng cơ hội nghe đạo trong Thiên Đình Đại Tần là vì Tần Quân muốn ở cùng người nhà. Dùng cơ hội nghe đạo thì thời gian hiện thực mới chỉ qua một ngày, nhưng trời biết Tần Quân sẽ ở bên trong bao lâu. Tần Quân đã ở Thời Không Tuyệt Địa hơn một vạn năm, sự khô khan đó khiến hắn nhớ lại là bức bối.

Thật khó tưởng tượng Cơ Bất Bại ở mấy ức năm mà không bị điên.

Chốc lát sau ba người đáp xuống dãy núi, tìm một hang động ở lại.

Tần Quân dặn dò:

- Các ngươi canh giữ bên ngoài, không có lệnh của trẫm không cho phép đi vào, ngày mai trẫm sẽ đi ra!

Dọc đường đi Tần Quân đã biết đại khái tình huống của Huyền Trì, thật là Thủy Tiên nhiều như chó, Nhập Thánh đầy đất. Nên Tần Quân quyết định tăng tiến tu vi trước khi đến Huyền Trì.

Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá gật đầu, hai người khó hiểu Tần Quân định làm gì.

Tần Quân không giải thích nhiều, hắn vào trong hang, vừa đi vừa ra lệnh:

“Sử dụng một lần cơ hội nghe đạo.”

Tiếng hệ thống gợi ý vang lên:

[Đinh! Sắp truyền tống túc chủ đến đạo tràng thần thoại.]

Tần Quân cầu nguyện hy vọng đừng vào đạo tràng quá gà con, ví dụ như của Hoàng Long Chân Nhân trong mười hai tiên Côn Luân, y cũng thích giảng đạo.

Giây sau Tần Quân cảm giác choáng mặt, trước mắt tối đen, ý thức rơi vào biến mất.

Trong mơ hồ bốn phía càng lúc càng ồn ào.

- Giảng đạo? Thế là sao?

- Hồng Quân? Đế hồng hoang từ khi nào xuất hiện nhân vật như vậy?

- Không biết, giờ ba tộc ngang nhau, Tổ Long thế lớn, Hồng Quân truyền đạo là muốn ân trạch cho chúng ta.

- Hồng Quân thật sự vô tư dạy bản lĩnh của mình cho chúng ta?

Hồng Quân!

Tần Quân giật mình mở bừng mắt ra, đập vào mắt hắn là các bóng dáng, có rồng, chim chóc, kỳ lân, cọp, sói, rùa, sinh linh các tộc nhưng không có tu sĩ nhân tộc.

Chúng nó nhìn đằng trước, núi non trập trùng, một lão đạo sĩ ngồi xếp bằng trên sườn núi đằng trước, sen vàng xoay quanh người, thần thánh trang nghiêm.

Tần Quân hưng phấn:

“Hồng Quân giảng đạo?”

Hồng Quân là nhân vật số một số hai trong thần thoại, sư phụ của Thánh Nhân, nghe Hồng Quân giảng đạo sẽ giúp Tần Quân có thu hoạch lớn.

Hồng Quân chợt mở mắt ra, mở miệng nói:

- Tĩnh.

Hồng Quân mặc áo xám, tóc trắng mặt trẻ trung, ánh mắt hờ hững không chứa tình cảm, khá giống trong tưởng tượng của Tần Quân.

Vẻ mặt Hồng Quân bình tĩnh như đang nói chuyện không quan trọng:

- Ngô tên Hồng Quân, thương vạn vật chưa mở linh, tu hành không có pháp môn, hôm nay nguyện lần đầu tiên giảng đạo trong thiên địa, dạy chúng sinh đạo tu hành. Có thể ngộ bao nhiêu tùy vào tạo hóa của các ngươi.

Trong phạm vi ngàn dặm tất cả sinh linh đến nghe đạo đều kích động.

Thiên địa sơ khai, ba tổ long phượng kỳ lân dựa vào thiên phú siêu đẳng ngộ ra pháp thổ nạp tu vi tăng lên. Sinh linh khác không có thiên phú như vậy, tam tổ sẽ không truyền cách thổ nạp cho sinh linh tộc khác.

Giờ Hồng Quân đồng ý giảng đạo dạy pháp, hỏi sao chúng nó không hưng phấn?

Tần Quân cảm thán trên người Hồng Quân có khí chất siêu nhiên, một loại khí chất bình thản hơn Bồ Đề Tổ Sư, Thái Thượng Lão Quân, tựa như thiên đạo xem vạn vật là hạt bụi.

Rất nhanh Hồng Quân bắt đầu giảng đạo, phun ra chữ đầu tiên đã làm chúng sinh yên lặng.

- Hỗn độn sơ khai, sinh ra ba ngàn ma thần, hết thảy hư vô. Sau này có Bàn Cổ đại thần xẻ ra hỗn độn, mở mang thiên địa, lấy thân hóa vạn vật, đôi mắt biến ra trời trăng, xương làm núi rừng, thân làm sông biển, máu làm đầm lầy, lông tóc thành cỏ cây. Thiên địa sơ khai, ngô cảm thiên địa linh khí có thể tôi thể, gọi là tu hành . . .

Giọng của Hồng Quân như có ma lực làm Tần Quân nhanh chóng chìm đắm vào. Hồng Quân nói như kể chuyện nhưng Tử Vi Đế Tinh đạo quả trong người Tần Quân vận chuyển theo, hoa văn tử diễm giữa trán sống động vặn vẹo.

Hồng Quân bỗng liếc hướng Tần Quân, con ngươi co rút:

“Tử Vi Đế Tinh đạo quả!”

Dù lòng không bình tĩnh nhưng sắc mặt Hồng Quân vẫn bình thường tiếp tục giảng dạy.

Hồng Quân bây giờ chưa thành thánh, Long Hán sơ kiếp chưa xảy ra, thời đại Thánh Nhân rất xa xôi.

Hồng Quân đi khắp đất hồng hoang chỉ gặp một người có Tử Vi Đế Tinh đạo quả, đó là Tổ Long.

Tổ Long hiện là mạnh nhất đất hồng hoang, dẫn dắt long tộc mạnh mẽ vô song, Phượng tộc, Kỳ Lân tộc phải hợp sức lại đối kháng.

Hồng Quân bỗng sinh ra hứng thú với Tần Quân, lão còn chưa tiếp xúc thánh đạo nên khá động lòng trước thiên phú của Tần Quân.

Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều sinh linh tụ tập lại. Đương nhiên cũng có nhiều sinh linh vì không nghe hiểu, không có tuệ căn nên thất vọng bỏ đi.

Năm trăm năm qua nhanh.

Bùm!

Có một ngày pháp lực của Tần Quân tăng vọt, linh khí cuồn cuộn như vòi rồng tụ tập hướng hắn, sinh linh xung quanh giật mình nhìn hắn.

[Đinh! Chúc mừng túc chủ đột phá Đại La Thủy Tiên cảnh.]

Đại La Thủy Tiên cảnh!

Đất hồng hoang hiện giờ Đại La Thủy Tiên xứng là cường giả hoành hành một phương.

Mắt Hồng Quân lấp lánh tia sáng:

“Tiểu tử giỏi!”

Trong năm trăm năm lục tục có sinh linh đột phá, nhưng mình Tần Quân đột phá Đại La Thủy Tiên cảnh, làm Hồng Quân càng xem càng thích, lão muốn thu hắn làm đồ đệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.