Lạc Thủy vực ở ngay bên dưới Thần Vực, nhiều tu sĩ từng thấy phân thân Như Lai, cộng thêm chiến đấu trong Thần Vực thanh thế to lớn làm Lạc Thủy vực xao động, lòng người bất an.
Quan viên văn võ nhỏ giọng thảo luận:
- Các ngươi nói xem Thần Vực đã xảy ra chuyện gì?
- Không biết, sợ rằng gặp rắc rối, các ngươi nhìn những cao tầng Thần Điện xem, mặt xám mày tro.
- Thanh niên áo trắng đó có lai lịch gì? Cảm giác địa vị rất cao.
- Chậc, không ngờ hôm nay có thể trông thấy nhiều đại nhân vật như vậy.
- Đừng vội mừng, e rằng hôm nay là đại kiếp nạn của Lạc Thủy thánh triều.
Thánh Hoàng Lạc Khương càng nghe càng căng thẳng thần kinh. Tu vi của Lạc Khương đến Thái Ất Huyền Tiên cảnh sơ kỳ nhưng gã là Thái Ất Huyền Tiên duy nhất trong Lạc Thủy vực, không là cái đinh gì so với đám cường giả hôm nay.
Cùng lúc đó, trong điện.
Tần Quân ngồi trên ghế rồng của Lạc Khương, Chúc Long quấn vai trái, Trọng Minh Điểu đậu trên vai phải, Tôn Ngộ Không và La Sĩ Tín đứng cạnh hắn. Như Ý Chân Tiên, Tỳ Bà tìm đại chỗ ngồi xuống.
Tôn Như Đạo, Hắc Điệp Tiên Tử, trưởng lão Thần Điện ngồi bên dưới. Đám chấp sự cấp thấp hơn thì đang lo giải quyết việc sau cuộc chiến Thần Vực.
Tôn Như Đạo không kiềm được hỏi:
- Thánh Đế có phải nên trả Chúc Long lại cho chúng ta không?
Tần Quân ngồi trên ghế rồng nhích tới nhích lui nhưng không chịu nói gì, khiến bọn họ rất khó chịu.
Từ chỗ ngồi là thấy bọn họ nhượng bộ rất lớn rồi.
Tần Quân liếc Tôn Như Đạo một cái, khẽ thở dài:
- Các vị có điều không biết, trẫm và Chúc Long đã sớm nhận định nhau. Lúc Chúc Long còn ấp trứng thì trẫm cũng có mặt . . .
Tần Quân bắt đầu kể chuyện quá khứ, các cao tầng Thần Điện khóe môi co giật nghe.
Một số trưởng lão nóng tính chỉ có ráng nhịn, vì thấy biểu hiện các thuộc hạ của Tần Quân, bọn họ giận mà không dám nói gì. Thật ra trong lòng họ hơi hy vọng Tần Quân mang Chúc Long đi, miếng thịt này quá mỡ màng, họ sợ Thần Điện ăn không tiêu.
Tần Quân không thể luôn giúp họ, thế lực khác có lẽ sẽ ngóc đầu trở lại, đặc biệt là phe Yêu Tổ không chết tâm xấu xa.
Hắc Điệp Tiên Tử ngắt lời Tần Quân:
- Được rồi, bớt nói nhảm đi. Tóm lại ngươi không muốn trả đúng không?
Da mặt tên này quá dày.
Tần Quân nhe răng cười nói:
- Nếu không vì nàng thì trẫm sẽ không thèm nói nhảm.
Có thể động tay thì tuyệt đối không dùng miệng, đây là chuẩn tắc làm việc của Tần Quân.
Các trưởng lão Thần Điện nghẹn họng.
Không khí trở nên lúng túng. Vẻ mặt Tôn Như Đạo bất đắc dĩ, cái này mà đàm phán gì, hoàn toàn là tạo áp lực!
Nhưng đối diện Tần Quân thì Tôn Như Đạo không biết nên nói cái gì. Thật ra gã không ham Chúc Long, chỉ có hai người muốn nó, một người đã chết, một người có quan hệ mập mờ với Tần Quân.
Mắt Hắc Điệp Tiên Tử sáng rực hỏi:
- Ngươi thật sự muốn Chúc Long?
Tuy Tần Quân thấy xấu hổ nhưng không phủ nhận:
- Ừm!
Dù sao hắn nhất định phải có Chúc Long.
Hắc Điệp Tiên Tử cười khẽ:
- Vậy tặng cho ngươi.
Phụt!
Đám trưởng lão suýt sặc.
Đại tỷ, rốt cuộc ngươi đứng về phe nào?
Tôn Như Đạo xoa trán cười khổ, gã oán giận không nổi, chỉ muốn trở lại bế quan tu luyện. Sau khi kiến thức sức chiến đấu của nhóm Tôn Ngộ Không, đặc biệt là Như Lai, Trọng Minh Điểu thì Tôn Như Đạo sâu sắc nhận ra mình nhỏ yếu cỡ nào.
Tần Quân chớp mắt hỏi:
- Sảng khoái như vậy?
Lão yêu bà này quá tốt với hắn, làm hắn suýt khóc vì cảm động.
Hắc Điệp Tiên Tử quay đầu nhìn quét mọi người, hỏi:
- Ừm, việc hôm nay mọi người đều sâu sắc cảm nhận được rồi, tình thế vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Các ngươi cho rằng Thần Điện có năng lực khống chế Chúc Long sao?
Đúng vậy, chính bọn họ cũng không ngờ Chúc Long có sức hấp dẫn lớn như vậy, hút bốn thế lực lớn đến tấn công. Bất cứ một thế lực nào trong đó đủ đè sụp Thần Điện.
Đại điện chìm trong thinh lặng.
Tỳ Bà che miệng cười nói, đánh phá yên lặng:
- Chậc, chắc không phải vì ngươi thích bệ hạ của chúng ta đi? Thiên vị bệ hạ như vậy.
Tần Quân trợn trắng mắt.
Đó là lão yêu bà sống mười ba vạn năm! Tuy tuổi không là vấn đề nhưng cách biệt hơi bị lớn.
Ngẫm kỹ lại Tần Quân phát hiện khẩu vị của mình hơi bị nặng, nào là rồng, người mèo, Miêu Nhân đều dám cưới, tuổi lớn chút có sao?
Hắc Điệp Tiên Tử sảng khoái cười nói:
- Đúng rồi!
Các trưởng lão Thần Điện suýt xỉu.
Không khí kỳ lạ, đàm phán nghiêm túc sao bỗng thành bàn tình nói yêu?
Tôn Như Đạo bất đắc dĩ nói:
- Này, các người chú ý chút đi. Hắc Điệp Tiên Tử, nàng có còn là người của Thần Điện chúng ta không?
Quen Hắc Điệp Tiên Tử vạn năm, chỉ có ở trước mặt Tần Quân thì nàng mới trở nên ngại ngùng như nữ nhân bình thường.
Hắc Điệp Tiên Tử không nói nhiều nữa, mắt tràn đầy ý cười.
Những lời Hắc Điệp Tiên Tử nói khiến các trưởng lão suy nghĩ sâu xa.
Trước kia Thần Vô Cơ dựa vào thuật Thỉnh Thần chấn nhiếp thế lực lớn gần kề. Nay Thần Vô Cơ đã chết, tuy thiên phú của Tôn Như Đạo rất cao nhưng muốn đến trình độ như Thần Vô Cơ thì cần mấy ngàn năm.
Thần Vô Cơ đã chết, mạng lưới quan hệ gã xây dựng cũng đứt, Thần Điện trong trạng thái đơn độc.
Khóe môi Tần Quân cong lên hỏi đầy ẩn ý:
- Không biết các vị có từng tưởng tượng mục tiêu và độ cao Thần Điện muốn đạt tới không?
Tôn Ngộ Không rùng mình, biết tên này sắp hố người. Mặc dù Tôn Ngộ Không không nhạy về cảm xúc nhưng ở chung với Tần Quân lâu, biết tên này đầy bụng ý nghĩ xấu.
Đặc biệt là nụ cười xấu xa kia.
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Thần Điện luôn đi theo Thần Vô Cơ, đám trưởng lão sống an nhàn sung sướng làm gì có hùng tâm.
Tôn Như Đạo, Hắc Điệp Tiên Tử là người thông minh, nhìn Tần Quân chằm chằm chờ đợi hắn biểu diễn.
Tần Quân tràn đầy tình cảm nói:
- Trẫm từng là hoàng tử của vương quốc Nam Vực nho nhỏ, còn bị biếm thành trò cười mọi người đều biết. Nhưng trên đường đi trẫm chợt hiểu rằng con người cả đời nếu muốn bình yên, tự do thì bản thân phải mạnh. Khi đó trẫm đã quyết định phải biến thành mạnh nhất, ở trên cả trời!
Tôn Ngộ Không, La Sĩ Tín sôi trào máu nóng. Mắt Như Ý Chân Tiên sáng rực.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngoài điện có sét đánh như ông trời biểu thị bất mãn.
Tần Quân đứng bật dậy, dõng dạc nói:
- Sau này trẫm dùng gần một năm quét vương quốc, đạp hoàng triều, diệt thánh triều, từng bước một lên đỉnh. Thần Điện các ngươi cũng không làm gì trẫm được, Thần Vô Cơ cũng gục ngã dưới chân trẫm! Không sợ nói cho các ngươi biết, dã tâm của trẫm là vượt qua sáu điện ba địa, xưng bá thiên địa, xông ra thiên ngoại!
Mọi người rung động.
Hắn chỉ mất gần một năm đã đứng ở độ cao như vậy?