Chúc Dung, Tần Quân, Tần Lăng Mệnh đều có lửa mạnh thậm chí không thua gì Thái Dương Chân Hỏa nên không sợ.
Đế Tuấn ném hai thái dương tinh đi, đường kính tăng nhanh đến vạn trượng. Hai thái dương tinh dán sát mặt đất lao tới, các hung vật bị đụng thành tro, Thái Dương Chân Hỏa mạnh biết bao, làm nhiệt độ trong thiên địa tăng cao.
Mặt đất rung bần bật, hai thái dương tinh đi qua đâu là biển lửa tràn ngập, để lại hai hiệp cốc sâu hun hút.
Nhưng có hung vật không bị đụng trúng, chúng nó chen chúc lao hướng nhóm Tần Quân.
Huyền Đô ném Hỏa Huyền kiếm lên trời hóa thành vô số kiếm ngăn cản những hung vật lao tới:
- Kiếm! Xuất!
Phục Hy chậm rãi mở to mắt, hít sâu một hơi, phất nhẹ ống tay áo, hung vật từ bốn phương tám hướng vọt tới nháy mắt hóa thành tro bụi.
Uy của Thánh Nhân khủng bố vậy đấy.
Phục Hy hóa thành ánh sáng trắng bay tới chỗ nhóm Tần Quân, dọc đường gặp phải hung vật đều nổ tung như pháo hoa.
- A!
- Grừ grừ!
- Giết!
Đám hung vật gầm rống còn chưa phản ứng lại đã hình thần đều diệt.
Toàn quá trình chỉ khoảng gần một giây.
Phục Hy đáp xuống trước mặt Tần Quân, quỳ một gối chắp tay cười nói:
- Bệ hạ, Phục Hy không nhục sứ mệnh đã thành thánh.
Giọng điệu dõng dạc, không ngạo mạn, cũng không có kích động.
Tần Quân đứng trước mặt Phục Hy, áo trắng bay phần phật, gió cát xung quanh, hình ảnh như đông lại. Đế Tuấn, Chúc Dung, Huyền Đô, Tần Lăng Mệnh bị rung động.
Dù thành thánh thì Phục Hy vẫn hành lễ quân thần với Tần Quân.
Đế Tuấn rất là xúc động, không biết Tần Quân làm cách nào lôi kéo được Phục Hy.
Tần Quân nâng Phục Hy dậy, cười nói:
- Tốt lắm, trẫm không nhìn lầm ngươi!
Phục Hy thành thánh, Tần Quân có hai lần cơ hội thức tỉnh cực hạn, nếu sử dụng tốt thì có thể cho Thiên Đình Đại Tần thêm hai Thánh Nhân, cộng với Cơ Bất Bại, Tử Đạo.
Tương đương có năm Thánh Nhân!
Mạnh!
Vô địch!
Phục Hy mỉm cười nói:
- Bây giờ có ta bảo vệ thì si mị võng lượng gì cũng sẽ không tổn thương các người được!
Phục Hy mới dứt lời Cơ Bất Bại, Trấn Thủ Giả đã đánh phá không gian bay ra.
Vẫn là Cơ Bất Bại đè Trấn Thủ Giả, chân phải đạp trên ngực Trấn Thủ Giả bay qua không trung, vượt mấy ức dặm rớt xuống phế tích. Cát bụi bay cao vạn trượng, mặt đất đá nứt nẽ càng sụp đổ.
Cơ Bất Bại quay đầu nhìn lại, cười vang nói:
- Ô? Nhanh vậy đã thành thánh?
Phục Hy cúi gập đầu hướng gã:
- Đa tạ tiền bối dạy dỗ!
Nếu không nhờ Cơ Bất Bại thì Phục Hy phải mất một thời gian dài mới thành thánh.
Cơ Bất Bại xua tay cười nói:
- Đây đều là cơ duyên của ngươi, cảm ơn làm gì.
Hơi thở của hai Thánh Nhân toát ra, đám hung vật ở gần ngàn thước đều thành tro. Hung vật tu vi Nhập Thánh trở lên bị chấn hộc máu bay ra ngoài.
Cơ Bất Bại, Phục Hy bỗng cau mày.
Khuôn mặt Cơ Bất Bại trầm trọng thì thầm:
- Hơi thở này là . . .
Biểu tình của Phục Hy thú vị hơn, kinh kêu:
- Không lẽ là hắn!?
Lúc Phục Hy còn là Nhập Thánh đã gặp một cường giả bí ẩn trong Tù Mệnh Ngục đánh Cường Lương tơi bời, cảnh tượng đến nay còn rõ ràng trước mắt y.
Tử Đạo!
Hai người cảm nhận được hơi thở là của Tử Đạo.
Tần Quân nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Những người khác cũng phát hiện Cơ Bất Bại, Phục Hy khác lạ.
Cơ Bất Bại trầm giọng nói:
- Có một tên khá mạnh đang đến, mọi người hãy cẩn thận.
Trấn Thủ Giả ở dưới chân Cơ Bất Bại run giọng nói:
- Kẻ đó dám không nhìn quy tắc cứng rắn xông Thời Không Tuyệt Địa!
Mọi người thầm hoảng:
- Cường địch tấn công?
Cơ Bất Bại cũng lộ ra biểu tình trầm trọng như vậy tức là người đến siêu mạnh.
Tần Quân nhíu chặt mày kiếm.
Không lẽ là Tử Đạo?
Trấn Thủ Giả nói đối phương cứng rắn xông vào Thời Không Tuyệt Địa, giới ở đây nối liền Tù Mệnh Ngục, trong Tù Mệnh Ngục người mạnh nhất là Tử Đạo. Ít nhất Tần Quân gặp gỡ những người trong Tù Mệnh Ngục thì Tử Đạo mạnh nhất.
Trong lúc Tần Quân suy đoán thì đường chân trời phía đông bỗng thổi gió mạnh đến, nền đất bị xới tung, cát bụi bay đầy.
Một thân hình cuồng ngạo bay qua, mặc áo làm bằng da lông yêu thú, tứ chi vạm vỡ, tóc dài hơn chiều cao thân thể bay trong gió, cảm giác như yêu ma.
Đó là Tử Đạo.
Bùm!
Tử Đạo đáp xuống trước mặt nhóm Tần Quân, đập cát bụi bay lên. Phục Hy đứng chắn đằng trước, cảnh giác nhìn Tử Đạo.
Cơ Bất Bại đạp Trấn Thủ Giả ngạc nhiên nhìn Tử Đạo:
- Hơi thở của ngươi rất giống một vị cố nhân của ta. Nhưng hơi thở của hắn ngay thẳng hùng hồn, còn ngươi là tà ác thuần túy.
Trấn Thủ Giả không thể nhúc nhích nhưng cũng đánh giá Tử Đạo, càng xem càng ngạc nhiên.
Lòng Trấn Thủ Giả vừa kinh vừa giận:
“Tên này không sợ chết thật sao!?”
Gã là Trấn Thủ Giả của Thời Không Tuyệt Địa, Tù Mệnh Ngục bắt chước Thời Không Tuyệt Địa nên cũng có Trấn Thủ Giả, người đó là Tử Đạo.
Tử Đạo nhếch mép, tóc dài rối bù che nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mắt cực kỳ sắc bén.
- Ô, không ngờ Cơ Bất Bại nhà ngươi còn sống!
Cơ Bất Bại nghe vậy híp mắt lại.
Hai siêu cường giả cùng bộc phát ra khí thế động trời giằng co với nhau. Phục Hy vội dùng khí thế triệt tiêu uy áp cho nhóm Tần Quân.
Cơ Bất Bại một chân đạp Trấn Thủ Giả, liếc xéo Tử Đạo. Tử Đạo như ma thần sừng sững phía trước ba mươi thước. Tiêu điểm thiên địa tập trung vào hai người, không khí như đông lại.
Chúc Dung nuốt nước miếng, yết hầu rung rung:
- Ực ực.
Cơ Bất Bại hay Tử Đạo đều phát ra hơi thở làm da đầu Chúc Dung tê dại.
Rất khó tưởng tượng nếu hai người này mà đánh nhau sẽ là cảnh tượng hủy thiên diệt địa thế nào.
Tần Quân thầm căng thẳng, ngay từ đầu Tử Đạo đã cho hắn ấn tượng rất mạnh mẽ, là cường giả mà ngươi khó tưởng tượng sẽ thua.
Tử Đạo chắc chỉ là Thánh Nhân.
Còn nhớ Tần Quân có thể xúc phát công năng thức tỉnh cực hạn là vì lần đầu tiên tiếp xúc đại năng từ Thánh Nhân cảnh trở lên. Khi đó Tần Quân cứ nghĩ Tù Mệnh Đế Tôn là Thánh Nhân, bây giờ nghiên cứu kỹ lại câu nói này hắn chú ý vài chữ.
Thánh Nhân cảnh trở lên!
Tức là Tù Mệnh Đế Tôn vượt qua Thánh Nhân!
Cũng nói lên Tử Đạo chưa vượt qua Thánh Nhân cảnh.
Bây giờ xem ra Tử Đạo cực mạnh trong Thánh Nhân cảnh, ít nhất khiến Cơ Bất Bại không dám lơ là.
Cơ Bất Bại nheo mắt, lạnh lùng cười hỏi:
- Ngươi quen lão tử?
Tử Đạo bẻ cổ, cười nói:
- Thật là cảnh còn người mất, thì ra ngươi luôn trốn trong Thời Không Tuyệt Địa.
Cơ Bất Bại nghe khó chịu, lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Lửa đỏ phát ra từ người Cơ Bất Bại quấn quanh thân, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.