Trong lúc nhất thời, bầu không khí xấu hổ bắt đầu lan ra.
Kim Vô Hối lại quay đầu nhìn về phía Ám Lãng hỏi:
- Môn chủ Nam Cung Liệt Thiên là muốn luyện chế thanh vô thượng ma khí kia sao?
Ám Lãng đang chuẩn bị quay người đi, nghe vậy thì không khỏi dừng bước, gã lắc đầu cười nói:
- Đây cũng không phải chuyện ngươi nên biết.
Nhìn bóng lưng gã rời đi, Kim Vô Hối không khỏi nhíu mày, gã đột nhiên cảm giác Ám Lãng đã thay đổi rồi, nếu như là trước kia, Ám Lãng chắc chắn không nói hai lời liền rút kiếm chỉ về phía gã.
- Kiếm khách nên giữ tâm không tạp niệm.
Kim Vô Hối thì thào một câu, lập tức xoay người đi về một phía khác.
Hai người đều biết rõ nếu như Hồ Ngọc Trí không ra tay thì không ai có thể làm gì được thiên ngoại chi thạch, cho nên bọn họ chỉ có thể ngồi chờ thời cơ.
Tần Quân và Na Tra đều thu liễm khí tức, hơn nữa chung quanh có rất nhiều người, cho nên Kim Vô Hối và Ám Lãng đều không biết đã có một tên sát tinh đi tới đây.
- Xem ra còn phải đợi thêm một thời gian ngắn nữa.
Tần Quân nhún vai nói, hắn đương nhiên không thể để cho Na Tra đi đánh nát Hằng Nga được, lỡ như Hằng Nga bị thương thì biết phải làm sao bây giờ?
Na Tra tùy ý cười nói:
- Có cần phải thanh trừ đám người này trước hay không?
Y vừa nói xong thì có vài tên tu sĩ ở xung quanh lộ ra vẻ quái dị nhìn về phía y, giống như đang nhìn kẻ ngu ngốc vậy.
Ánh mắt của Na Tra lóe lên, khiến cho những tu sĩ này chợt cảm thấy toàn thân rét buốt như ở trong hầm băng, lúc này đều quay đi không dám nhìn y nữa.
- Tạm thời không cần đâu, nếu như bây giờ động thủ thì sợ là sẽ đưa tới những kẻ mạnh hơn.
Tần Quân lắc đầu nói, hắn chỉ dẫn theo có một mình Na Tra, tuy rằng ở Nam Vực chưa có ai có thể địch nổi Na Tra, nhưng nếu như bị vây công thì không hay, nếu như để cho người khác biết rõ hắn xuất hiện thì chỉ sợ Ma Đạo Cửu Tôn và Chính Đạo Ngũ Hùng, thậm chí Thánh Triều đều sẽ phái cường giả tới diệt trừ hắn.
Hắn bây giờ đã kéo thù hận ngập trời rồi, cho nên không dám làm chuyện điên rồ.
Sớm biết như vậy hắn phải mang theo luôn cả Hoàng Phong Đại Vương mới đúng.
Trong lòng Tần Quân cảm thán, nếu như là mang theo cả Hoàng Phong Đại Vương, lỡ như Ngưu Ma Vương nhân cơ hội tấn công tới Bình Thiên chi địa thì sao bây giờ?
Ai!
Cường giả Thái Ất Kim Tiên cảnh vẫn còn quá ít!
Tần Quân cảm khái vạn phần, nhưng có Hằng Nga giúp đỡ, vương quốc Đại Tần nhất định là có thể mạnh hơn một phần.
Kiệu băng của Hồ Ngọc Trí đáp xuống trên mặt cỏ, trong vòng mười mét xung quanh không có bất kỳ kẻ nào dám tới gần.
Tần Quân bắt đầu nhắm mắt ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua, nhưng phần lớn tu sĩ đều rất hớn hở và khẩn trương, những người có thể tĩnh tâm luyện công như hắn quả thật rất ít.
Ban đêm.
Ám Lãng và Kim Vô Hối vẫn giữ nguyên khoảnh cách vài trăm mét cùng Tần Quân, vậy cho nên Tần Quân cũng không lộ thân phận.
- Hệ thống, còn bao lâu nữa thì Hằng Nga mới xuất thế?
Tần Quân một bên nạp khí một bên thầm hỏi, những Thần Ma khác đều là xuất hiện trước mặt Tần Quân trong vòng một ngày, nào có như Hằng Nga, mẹ nó, vừa phải đuổi lại phải tìm, bây giờ lại còn phải chờ.
- Tối đa là tối mai.
Hệ thống đáp lời, khiến cho Tần Quân hết cách.
Vì nữ thần, ráng nhịn!
…
Chuyện thiên ngoại chi thạch dẫn tới sóng gió không nhỏ, đương nhiên tin tức cũng không có rơi vào trong Bình Thiên chi địa.
Từ sau khi Tần Quân rời đi, mấy văn thần như Lưu Bá Ôn, Gia Cát Lượng, đều bắt đầu ban bố một số chính sách do Tần Quân ghi lại trước khi rời đi, Bình Thiên chi địa đã đi lên quỹ đạo ổn định.
Phía trên vô số tầng mây trắng, có một thân hình cao lớn đang phi hành, cư nhiên là một con hắc long khổng lồ như trường thành, ánh mặt trời chiếu lên trên vảy rồng đen bóng của nó, phát ra ánh sáng lấp lánh như kim loại, bốn long trảo đủ để dễ dàng trảo nát một ngôi nhà, mắt rồng to như hồ cá.
Kể sơ ra thì hắc long này dài ít nhất ngàn mét, mặc dù cách đó rất xa cũng có thể khiến cho người ta nhìn thấy một cái bóng đen bay qua tầng mây trên trời cao.
Uy thế ngập trời phát ra từ trên người của nó, nhấc lên từng cơn gió lốc mạnh mẽ, giống ngư tiếng kèn kêu.
- Hống ——
Hắc long đột nhiên gầm to một tiếng, thanh âm xuyên thấu qua tầng mây, truyền vào trong Thủ Sát Thành ở phía dưới.
Toàn thành đều bùng nổ, tiếng rồng ngâm?
Vèo! Vèo! Vèo!
Từng đạo thân ảnh vội vàng bay lên trên không trung của Thủ Sát Thành, mấy người Đát Kỷ, Tiểu Ly, Vọng Tuyết, Hoàng Phong Đại Vương, Hàng Long La Hán, Viên Hồng đều mang theo vẻ ngưng trọng nhìn về hắc long trên không trung, uy áp còn mạnh hơn cả Ngưu Ma Vương này khiến cho hô hấp của bọn họ trở nên dồn dập.
- Xong rồi…
Mặt mày Tiểu Ly xám ngoét nhìn về không trung lẩm bẩm.
Đát Kỷ không khỏi lên tiếng an ủi nàng, dịu dàng nói:
- Đừng sợ, Hoàng Phong Đại Vương bọn họ đều rất mạnh.
- Hắc long đó là phụ vương của ta…
Tiểu Ly cúi đầu nói, Đát Kỷ giật mình mở to mắt.
Những người khác đều kinh ngạc nhìn về phía nàng, nói vậy là không phải kẻ thù sao?
…
Đêm tàn trời lại sáng.
Đám tu sĩ tập trung ở Hỏa Tận Nguyên ngày càng nhiều, thậm chí còn nghênh đón thêm một vị cường giả Chân Tiên cảnh, khiến cho không ít tu sĩ hoảng sợ rút lui, không dám tới gần cái hố nữa.
Ngày hôm nay, rốt cuộc có người đợi không nổi nữa.
- Cùng thi triển pháp thuật đập vỡ thiên ngoại chi thạch đi!
Người đề xuất là Tiêu Quỷ Thủ của Hắc Sát Tông, tên này coi như có chút đầu óc, không dám làm một mình, mà châm ngồi thổi gió, lôi kéo thêm các tu sĩ khác.
Rất nhanh liền có mấy trăm tu sĩ bay về phía cái hố cùng với lão, đương nhiên phần lớn tu sĩ đó đều không thuộc về Ma Đạo Cửu Tôn và Chính Đạo Ngũ Hùng.
Bọn họ vừa hành động thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, bao gồm cả Tần Quân.
- Liệu bọn họ có thể phá hư khối thiên ngoại chi thạch kia hay không?
Tần Quân nhướng mày hỏi Na Tra.
- Không thể nào, cường độ cứng rắn của khối thiên ngoại chi thạch đó khó mà tưởng tượng nổi, trừ phi ta dùng một kích toàn lực thì còn có thể đánh vỡ được, chỉ bằng bọn họ ấy à?
Na Tra phì cười, trong lời nói đầy vẻ khinh thường.
Mấy trăm tu sĩ này phần lớn đều là Thuế Phàm cảnh, Hóa Hư cảnh, tu sĩ Thiên Tiên cảnh lại chỉ có một tên, muốn đánh vỡ thiên ngoại chi thạch chẳng khác nào người si nói mộng.