Đáng tiếc là không có ai giải thích với họ, Na Tra cười lạnh một tiếng, tay phải vung lên, ba người chỉ cảm thấy nơi cổ chợt lạnh, máu tươi phún ra, một giây sau thiên toàn địa chuyển, trong nháy mắt khi sắp mất đi ý thức, bọn họ loáng thoáng nhìn thấy thân thể của mình.
Đầu thân hai nơi!
Sau khi giết bọn họ xong, Na Tra nhanh chóng đuổi theo Tần Quân.
Đối với đám tiểu lâu la muốn cướp của giết người như thế, trong lòng Tần Quân sẽ không chút nhân từ.
Hai người nhanh chóng bay về hướng mà Tiết Hoa đã chỉ.
…
Vạn dặm không mây, bên trên Hỏa Tận Nguyên.
Bên cạnh cái hố to do thiên ngoại chi thạch nện xuống tạo thành có rất nhiều người bu vào đen khịt, trên không trung còn huyền phù không ít phi hành pháp khí, tràng diện rất đồ sộ.
- Chính Đạo Ngũ Hùng đã có lưỡng hùng tới đây, Ma Đạo Cửu Tôn cũng có tới tam tôn, xem ra ở bên cạnh thiên ngoại chi thạch ngày hôm nay nhất định sẽ gây nên cảnh tượng máu chảy thành sông.
- Chậc chậc, dù sao thì chúng ta cũng chỉ là tới xem náo nhiệt mà thôi.
- Nhặt xác mới là mục đích chính của ta.
- Một khối thiên ngoại chi thạch lớn như vậy, nếu như bị vỡ ra, tùy tiện nhặt một hai khối nho nhỏ cũng đủ rồi!
Các tu sĩ đều ồn ào bàn tán.
Kim Vô Hối một thân hắc y ngồi trên một tảng đá lớn luyện công, dường như không hề bị tiếng ồn ào huyên náo trên thảo nguyên quấy nhiễu, cách gã một khoảng xa, Ám Lãng mặc trang phục màu tím đang nhìn về phía gã.
Một người là đứng thứ hai trên Nhân Bảng Chính Đạo, một người đứng đầu Nhân Bảng Ma Đạo.
Trước khi Tần Quân xuất hiện thì hai người này thường xuyên bị người đời lấy ra so sánh, tuy rằng Kim Vô Hối bây giờ đã bị Tần Quân đạp xuống hạng hai, nhưng Ám Lãng vẫn xem Kim Vô Hối như một kình địch, về phần Tần Quân thì chính là mục tiêu để gã đuổi theo.
- Chậc chậc, Kim Vô Hối và Ám Lãng gặp nhau rồi, không biết lát nữa có đánh nhau hay không đây.
Có vài tu sĩ chỉ vào hai người bọn họ bàn luận, Kim Vô Hối và Ám Lãng từng luận bàn một lần, lúc ấy hai người còn chưa biết danh tính đối phương, đánh thành ngang tay, được lưu truyền như một giai thoại.
Nhưng lần này, Ám Lãng cũng không tìm tới Kim Vô Hối, chỉ nhìn chằm chằm vào Kim Vô Hối một hồi rồi lắc đầu cười, sau đó xoay người rời đi.
- So với hắn thì Kim Vô Hối không là gì hết, ta cần gì phải chấp nhất hư danh thiên tài làm gì chứ?
Trong lòng Ám Lãng thầm nghĩ như vậy, nhìn về phía các cường giả Địa Bảng đang cưỡi phi hành pháp khí ở trên trời, gã đột nhiên nghĩ nếu như Tần Quân chạy tới thì những người này sẽ có vẻ mặt thế nào đây?
Đương nhiên gã vẫn mong là Tần Quân đừng tới, nếu như Tần Quân tới đây thì gã còn giành được thiên ngoại chi thạch hay sao?
- Phong chủ Bắc Tuyết Phong, Hồ Ngọc Trí tới rồi!
Bắc Tuyết Phong là một trong Chính Đạo Ngũ Hùng, phong chủ Hồ Ngọc Trí của bọn họ chính là một vị lãnh tụ nữ duy nhất trong Chính Đạo Ngũ Hùng.
Cũng là nữ thần mà vô số nam tu theo đuổi điên cuồng, thậm chí có một vị chưởng môn trong Ma Đạo Cửu Tôn cũng điên cuồng theo đuổi nàng, đáng tiếc là không có kết quả, tất cả đều bởi vì nàng có thực lực quá mạnh.
Hồ Ngọc Trí tới, khiến cho các tu sĩ lập tức trở nên ồn ào.
Tất cả mọi người đều nhiệt tình nhìn đắm đuối, nam tu thì ngưỡng mộ Hồ Ngọc Trí, nữ tu thì sùng bái nàng, có thể nói là nam nữ đều mê!
Chỉ thấy sáu nữ tử mặc bạch y khiêng theo một chiếc kiệu băng lăng không bay tới, trong nháy mắt liền trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ thảo nguyên, kiệu băng bị một tầng lụa che khuất, chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy bóng dáng của Hồ Ngọc Trí ngồi ở bên trong, theo cổ kiệu băng ngày càng tới gần cái hố, thanh âm của Hồ Ngọc Trí cũng thong thả truyền ra:
- Không ngờ chỉ có một khối thiên ngoại chi thạch như vậy mà lại tạo thành náo nhiệt lớn cỡ này.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến cho trong lòng mọi người ngứa ngáy, hận không thể nhìn thấy chân dung của thanh âm này.
Các cường giả Địa Bảng ngồi bên trên phi hành pháp khí cũng đều đứng ngồi không yên, nhấp nha nhấp nhỏm nhìn về phía cổ kiệu kia.
Chính Đạo Ngũ Hùng và Ma Đạo Cửu Tôn đều không phục lẫn nhau, nhưng bởi vì Hồ Ngọc Trí là bạn lữ trong mộng của vô số người, cho nên nàng ta ở tại chính ma lưỡng đạo đều được ưu ái hơn, đương nhiên đây cũng là có liên quan tới người đứng đầu trong Ma Đạo Cửu Tôn là Hạo Nhật Minh, nghe nói Hồ Ngọc Trí và minh chủ Hạo Nhật Minh có quan hệ mập mờ, tuy rằng bốn người còn lại trong Chính Đạo Ngũ Hùng rất bất mãn, nhưng cũng không dám tạo áp lực, dù sao Chính Đạo Ngũ Hùng vốn đã kém hơn Ma Đạo Cửu Tôn, nếu như gây khó dễ gì cho Bắc Tuyết Phong thì sao đủ sức chơi tiếp với Ma Đạo Cửu Tôn.
- Nếu như Hồ phong chủ đã tới thì sao chúng ta không để Hồ phong chủ định ra quy tắc, tránh cho mọi người tranh giành gây ra cảnh đầu rơi máu chảy.
Một tên chấp sự của Dạ Nguyệt Thần Tông cười nói, gã tên là Tạ Lai, có tu vi Thiên Tiên cảnh tam trọng, bất luận đi tới hoàng triều hay vương quốc nào cũng đều được người đời tôn kính, nhưng ở trước mặt Hồ Ngọc Trí thì gã không dám lên mặt tí nào.
- Hừ! Vốn là xem thực lực của mỗi người, cần gì phải định ra quy tắc chứ?
Một tên lão giả mặc hắc hào lên tiếng mai mỉa, lão tới từ Hắc Sát Tông trong Ma Đạo Cửu Tôn, tu vi Thiên Tiên cảnh tứ trọng, tên tuổi cũng khá lớn, được người ta tặng cho danh hiệu Tiêu Quỷ Thủ.
Lời lão nói ra lập tức được không ít tu sĩ đồng ý.
Bớt nói giỡn đi, nếu như để cho Hồ Ngọc Trí định ra quy tắc, đám ma tu bọn họ còn có thể chia phần à?
Không ít tu sĩ Chính Đạo cũng đồng ý với lời Tiêu Quỷ Thủ đã nói, Tạ Lai đề nghị kiểu kia rõ ràng là muốn liên thủ cùng Bắc Tuyết Phong, ở đây chẳng có kẻ nào ngu ngốc hết.
Kim Vô Hối lúc này chậm rãi mở mắt ra, nhìn về cỗ kiệu băng ở trên trời, trong mắt gã lóe lên một tia dị sắc.
- Các vị, vì sao còn chưa ra tay nữa?
Trong kiệu băng lại truyền ra thanh âm của Hồ Ngọc Trí, một câu nói khiến cho rất nhiều người ở đây lúng túng.
Không phải bọn họ không ra tay, mà là không dám, số tu sĩ chết dưới lực lượng thần bí của thiên ngoại chi thạch đã không cách nào đong đếm nổi, bọn họ bây giờ đều ôm tâm tư đợi tới lúc thiên ngoại chi thạch bị cường giả đánh nát xong lại tiếp tục nhào lên nhặt.
- Nếu như các ngươi đã không muốn ra tay thì hãy rời khỏi nơi đây đi!