Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 467: Chương 467: Tam Muội Thần Phong (2)




Hai thanh thần binh lại tấn công thêm lần nữa, Hoàng Phong Đại Vương lại bị hất ra ngoài, nhưng khí thế vẫn không hề giảm bớt, lòng bàn chân sinh phong, tiếp tục nhanh chóng tấn công, ép tới mức Ngưu Ma Vương liên tục lùi lại phía sau, nhưng mỗi khi chớp đúng thời cơ thì Ngưu Ma Vương vẫn sẽ dùng sức hất đối phương bay ra, nhưng vẫn không thể nào gây nên thương thế trí mạng cho Hoàng Phong Đại Vương được.

Hoàng Phong Đại Vương chính là thành đạo ở dưới chân Linh Sơn, còn ăn trộm được đèn dầu của Lưu Ly Trản, thân thể cũng bất phàm.

- Trời ạ, con chuột này thật là mạnh….

Hồng Hài Nhi xem mà trợn mắt há mồm, nó biết rõ lão cha của mình mạnh mẽ, không ngờ đột nhiên xuất hiện một con chuột yêu có thể đánh bất phân thắng bại với Ngưu Ma Vương.

- Na Tra, lên đi, Hoàng Phong Đại Vương là yêu vương của trẫm, các ngươi cùng nhau lên đánh Ngưu Ma Vương đi!

Tần Quân đột nhiên lớn tiếng la lên, khiến cho đám người Na Tra xôn xao, không ngờ Hoàng Phong Đại Vương lại là thủ hạ của Tần Quân, chẳng trách gã vừa mới tới đã đánh nhau với Ngưu Ma Vương.

Lòng tin của Na Tra đột nhiên tăng mạnh, lúc này liền xuất ra ba đầu sáu tay, cưỡi Phong Hỏa Luân xông tới.

Tử Diễm Xà Nha Thương đánh ra, Ngưu Ma Vương giật mình vội vàng né tránh, Hoàng Phong Đại Vương cũng không ngừng lại, từng mũi kích rơi xuống như mưa khiến cho Ngưu Ma Vương khổ không thể tả.

- Đáng chết! Có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu đi!

Ngưu Ma Vương tức giận mắng to, mặc dù tu vi của gã cao cường, thần thông rất nhiều, cũng không thể nào ngăn cản Na Tra và Hoàng Phong Đại Vương liên thủ được.

Na Tra và Hoàng Phong Đại Vương đều cười nhạo, ai thèm đơn đả độc đấu với ngươi?

Oanh!

Ngưu Ma Vương bị Na Tra và Hoàng Phong Đại Vương hợp lực đánh xuống, trực tiếp rơi xuống đất, tạo thành một cái hố lớn ở dưới đất, ngay cả tường thành Thủ Sát Thành cũng run mạnh.

- Ụm bò ——

Một tiếng rống cao vút vang lên, chỉ thấy trong màn bụi mù cuồn cuộn cư nhiên có một con trâu lớn màu trắng xông ra.

Đầu như núi lớn, trong đôi mắt lóe lên, hai cái sừng lớn như hai tòa tháp sắt, răng như đao nhọn, từ đầu tới đuôi dài hơn ngàn trượng, từ móng tới lưng cao tám trăm trượng!

Ngưu Ma Vương hiện nguyên hình rồi!

- Mau tránh ra!

Hoàng Phong Đại Vương cả kinh vội vàng quát lớn, Na Tra giật mình né tránh, chỉ thấy Hoàng Phong Đại Vương hít sâu vào ba hơi, sau đó phun ra, một cơn gió mạnh nổi lên, quét ngang cả vùng đất vạn mét xung quanh, từng đạo phong nhận cắt qua thân thể của Ngưu Ma Vương, khiến cho bên ngoài thân thể của gã xuất hiện từng vết thương dài hẹp, cát đá theo cuồng phong tung lên đầy trời, khiến mọi người không thể nào mở mắt ra nhìn rõ được.

Cũng may là đám người Lý Nguyên Bá cũng đã vọt tới trên không trung, tránh thoát được cuồng phong.

Tiếng yêu thú rống vang lên liên hồi, chỉ thấy bên trong màn gió lốc, đám yêu thú kia liên tiếp bị phong nhận cắt thành xương trắng, hình ảnh vô cùng đáng sợ.

- Đây là gió gì vậy?

Cả đám người Lý Nguyên Bá đều giật mình kêu lên, đám Thần Ma còn lại cũng trợn mắt mà nhìn.

Mấy người Hồng Hài Nhi, Na Tra, Viên Hồng đều mở to hai mắt, trên mặt đầy vẻ kinh hãi như gặp phải quỷ, rốt cuộc vị thử yêu này có lai lịch thế nào đây, cư nhiên có thần thông cỡ này.

Tần Quân thấy vậy thì vô cùng phấn chấn, không hổ là Tam Muội Thần Phong, đúng là đặc biệt trâu bò!

So với Tam Muội Chân Hỏa mà nói thì phạm vi sát thương của Tam Muội Thần Phong lại càng lớn hơn, khả năng trốn thoát nhỏ hơn, hắn nhìn mà thấy trong lòng ngứa ngáy.

Nếu như sau này hắn cũng có thể rút trúng Tam Muội Thần Phong thì sướng rồi!

Mũi phun Tam Muội Chân Hỏa, miệng nhả Tam Muội Thần Phong, đúng là sướng chết mất!

Tần Quân nghĩ mà nước miếng suýt chảy thành dòng, cũng may những người khác đều đang ngẩn ngơ nhìn vào gió lốc ngập trời, không ai chú ý tới bộ dạng của hắn.

- Man ngưu, còn không mau giơ tay chịu trói!

Hoàng Phong Đại Vương lạnh giọng cười nói, ngoại trừ Linh Cát Bồ Tát ra thì gã không sợ ai hết.

Ngưu Ma Vương tức giận gầm lên, chỉ không mở miệng cầu xin.

- Có bản lĩnh thì rút gió đi, đại chiến ba ngàn hiệp với ta!

Ngưu Ma Vương tức giận mắng to, ở bên trong Tam Muội Thần Phong, gã nửa bước cũng khó đi, thậm chí ngay cả mở mắt cũng không được.

Gã cũng không có được thân thể kim cương bất hoại như Tôn Ngộ Không, cho nên trên người đều chằng chịt vết thương.

Hồng Hài Nhi nhìn mà cảm thấy không đành lòng, dù sao thì cũng là phụ thân của mình, nghĩ vậy, nó cắn răng bay về phía tường thành, vội đi tới trước mặt Tần Quân.

- Bệ hạ, có thể bỏ qua cho phụ thân ta được không?

Hồng Hài Nhi ngượng ngùng hỏi, dù sao Ngưu Ma Vương là muốn giết Tần Quân cho nên mới tới đây.

- Không được đâu bệ hạ!

Lưu Bá Ôn vội vàng lên tiếng, thậm chí không sợ đắc tội với Hồng Hài Nhi, sức chiến đấu mà Ngưu Ma Vương biểu hiện ra ngoài khiến cho gã cảm thấy hoảng sợ, kẻ thù mạnh như vậy nhất định không thể thả hổ về rừng được.

- Các người lo xa quá rồi, muốn giết Ngưu Ma Vương không dễ vậy đâu.

Khóe miệng Tần Quân giật giật, Lưu Bá Ôn và Hồng Hài Nhi nghe vậy không khỏi quay lại nhìn.

Tuy rằng Tam Muội Thần Phong rất mạnh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến cho Ngưu Ma Vương không thể làm được gì, nếu chỉ vậy thôi đã chết thì uy danh của Bình Thiên Yêu Tôn khác chỉ là chuyện đùa.

Cùng lúc đó, Ngưu Ma Vương cố nén đau đớn tức giận gầm lên một tiếng, móng trước điên cuồng giẫm mạnh, đất đá bay lên, sau đó gã biến thân thành một con giun nhỏ chui tọt xuống, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Hoàng Phong Đại Vương nháy mắt liền trợn tròn hai mắt.

Gã thật không ngờ Ngưu Ma Vương lại có bảy mươi hai phép biến hóa thế này.

Tôn Ngộ Không đối mặt với Tam Muội Thần Phong còn phải nhắm tịt hai mắt, bị thổi tới mức đau đớn khó nhịn, căn bản không kịp dùng tới bảy mươi hai phép biến hóa, nhưng Ngưu Ma Vương thì lại khác, gã da dày thịt béo, có thể chống đỡ nổi.

Hoàng Phong Đại Vương vội vàng thu hồi gió lớn, cả một khu đất mấy vạn mét xung quanh thây phơi chất chồng, tất cả đều là tàn chi của yêu thú, giống như địa ngục trần gian, khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Chiến trường trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đờ đẫn nhìn tràng cảnh trước mắt, cảm giác lâng lâng như đang mơ.

Ngưu Ma Vương bị đánh chạy rồi?

- Không có khí tức của hắn nữa, xem ra là chạy thoát rồi.

Na Tra lẩm bẩm, ba đầu quay lại nhìn Hoàng Phong Đại Vương, trên mặt đầy vẻ kiêng kị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.