Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 282: Chương 282: Thâm Uyên Môn (2)




Trên bầu trời cao mấy ngàn thước, bốn gã người thần bí đứng ở trên lưng của một con chim điêu màu đen cực lớn cánh trải dài trăm thước, quan sát cuộc chém giết phía dưới.

- Lâm lão, chúng ta nhận được tin tức, Tần Quân đã quay về Lạc Yên Thành!

Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở trước bốn người. Toàn thân hắn mặc y phục bình thường, tướng mạo cũng rất lớn chúng. Ném vào đoàn người liền rất khó bị phát hiện. Nhưng lời của hắn lại khiến cho bốn gã người thần bí lộ vẻ xúc động.

Dẫn đầu chính là một người trung niên. Dáng người hắn có chút gầy gò, nhưng đôi mắt cực kỳ sắc bén, giống như con mắt của chim ưng. Hắn trầm giọng nói:

- Thật sự như vậy sao?

- Thật trăm phần trăm!

Nghe vậy, người trung niên con mắt chim ưng không khỏi nhíu mày. Nếu muốn nói hiện nay trong hoàng triều Nam Trác hắn kiêng kỵ ai nhất, vậy chính là Tần Quân.

Người có thể dựa vào thủ hạ liền trấn áp Hoàng Đô, khẳng định không đơn giản!

- Tiếp tục hành động. Đánh chiếm Thanh Đồng Quan trước! Nhiệm vụ môn chủ giao cho chúng ta không thể làm lỡ!

Người trung niên con mắt chim ưng trầm giọng nói. Nnghe hắn nói vậy, tu sĩ báo tin vội vàng hô một tiếng sau đó liền biến mất khỏi lưng con chim điêu.

Phía dưới, cuộc chiến tranh tiếp tục tiến hành.

Vèo một tiếng!

Một âm thanh phá không truyền đến. Người tới thình lình là Từ Quỷ Khốc. Vẻ mặt hắn đầy sát khí vung chưởng đánh đến. Một con cự chưởng do pháp lực ngưng tụ thành, mang theo thế phá núi kéo tới. Nhưng mà con chim điêu màu đen khổng lồ kia lại dễ dàng né tránh được.

- Người chấp pháp thiết huyết của Thanh Đồng Quan, Từ Quỷ Khốc?

Trên mặt người trung niên có con mắt chim ưng lộ ra vẻ tươi cười trêu tức. Từ Quỷ Khốc cố nén phẫn nộ quát hỏi:

- Các hạ là người phương nào? Vì sao tấn công Thanh Đồng Quan ta!

Nếu như là thường ngày, Từ Quỷ Khốc căn bản sẽ không hỏi nguyên nhân. Đối xử với kẻ thù bên ngoài, hắn đều trực tiếp tử chiến. Nhưng hắn từ trên thân của người trung niên có con mắt chim ưng cảm giác được một áp bách khiếp người.

- Lạc Hoàng vừa chết, hoàng triều Nam Trác tương đương với mất đi răng nanh. Không sợ nói cho ngươi biết, ta là Lâm Túc Cừu của Thâm Uyên Môn!

Người trung niên có con mắt chim ưng cười lạnh nói. Hắn vừa báo ra danh hiệu, Từ Quỷ Khốc cả kinh, sắc mặt biến đổi kịch liệt, thất thanh kêu lên:

- Thâm Uyên Môn! Làm sao có thể? Các ngươi tại sao lại muốn tấn công hoàng triều Nam Trác ta!

Ba chữ Thâm Uyên Môn liền khiến cho trong giọng nói của Từ Quỷ Khốc sinh ra một chút sợ hãi. Có thể thấy được nó có lai lịch không cạn.

- Chuyện này không liên quan tới ngươi. Hôm nay chính là thời điểm chết của ngươi!

Lâm Túc Cừu cười gằn nói. Trong khi nói chuyện hắn lấy ra một cây cờ đen. Chân phải hắn giẫm một cái liền phóng người về phía Từ Quỷ Khốc.

Từ Quỷ Khốc không dám khinh thường, lúc này liền phóng lên trên không trung, rời xa Thanh Đồng Quan. Đại chiến giữa các cường giả Địa Tiên Cảnh, phạm vi ảnh hưởng rất lớn. Trước đây Lạc Hoàng và Sa Ngộ Tĩnh ở trên đám mây chiến đấu, nguyên nhân chính là vì điều này.

Cùng lúc đó, đám người Tần Quân cũng cưỡi mây mù bay tới. Nhìn yêu cầm đang bay khắp bầu trời, Tần Quân âm thầm chắt lưỡi. Lúc trước hắn đã gặp hai đợt thú triều gần như đều là yêu thú lục địa. Yêu thú có thể bay, hoặc là chủng tộc thiên phú, hoặc là tu vi cao thâm. Cái gọi là thiên phú chủng tộc chính là trời sinh có cánh.

- Là ai đang cùng Từ Quỷ Khốc đại chiến?

Lý Nguyên Phách tò mò hỏi. Trong khi nói chuyện, hắn vẫn lấy ra Kim Bằng Thần Chùy, hình như chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẽ xông lên tham gia vào cuộc chiến. Cuồng ma chiến đấu nhìn thấy chiến tranh sẽ không kìm lòng được cảm thấy hưng phấn.

Mọi người lắc đầu. Ở thời điểm Lý Nguyên Phách vừa định xin đi giết giặc tham gia vào cuộc chiến, Thanh Đồng Quan truyền ra những tiếng gầm thét chấn động thiên địa:

- Thiên quân vạn mã tránh áo bào trắng...

- Thiết kỵ bước qua vạn kẻ địch khóc than...

Thiên quân vạn mã trốn tránh áo bào trắng?

Ánh mắt Tần Quân liền lập tức sáng lên. Lúc này hắn liền bay về phía tường thành. Thái Bạch Kim Tinh, Lý Nguyên Phách, Đát Kỷ, Tiểu Ly, Lý Bạch, Hồng Hài Nhi, Sa Ngộ Tĩnh, Pháp Hải theo sát phía sau. Đám người Tần Vân tất nhiên không tới cùng, để tránh gây cản trở. Hắc Bạch Vô Thường từ lâu đã quay về cõi âm.

Rất nhanh đoàn người lại đi tới trên tường thành. Các binh sĩ đang cùng thú triều chiến đấu, cũng không chú ý tới sự tồn tại của bọn họ, còn tưởng rằng là tu sĩ du tán tới trợ giúp.

Ánh mắt của Tần Quân rơi vào một mảng màu trắng trên dòng lũ thú triều cuối thành. Ở trong thú triều vô tận, một mảng màu trắng như vậy rất dễ nhìn thấy được. Nhìn kỹ lại, thình lình là một đám kỵ binh. Trên thân bọn họ mặc chiến giáp màu bạc, áo khoác ngắn tay, áo bào trắng mỏng. Dưới thân là từng con liệt mã khỏe mạnh. Trong tay từng người đều cầm trường thương. Bọn họ đi qua nơi nào, yêu thú đều sẽ bị đụng tới phải bay ngược.

Giống như một cây trường thương với thế không thể đỡ duỗi vào trong thú triều.

Những tu sĩ cưỡi ở trên lưng yêu thú điều khiển thú triều đều khiếp sợ đến mức kinh ngạc kêu lên liên tục:

- Đó là đội quân gì vậy?

- Thật mạnh. Bọn họ rõ ràng chỉ có tu vi Trúc Cơ Cảnh, không ngờ có thể ngang dọc ở trong thú triều!

- Khí thế của bọn họ thật mạnh. Đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy đội quân nắm giữ khí phách như thế.

- Hoàng triều Nam Trác cũng không có quân đội như vậy!

Đội quân xông tưới thình lình là quân đoàn áo bào trắng. Dẫn đầu là một tiểu tướng khôi ngô. Phía sau có hai thiết kỵ đi theo. Phía sau nữa lại ba gã. Cứ lần lượt như vậy, hiện lên thế tam giác chui vào trong thú triều. Khí thế mắt thường có thể thấy được, giống như một đám khí trắng bao vây lấy toàn bộ quân đoàn áo bào trắng.

Ở vị trí trung tâm của quân đoàn áo bào trắng có một chiếc chiến xa bằng gỗ. Chiến xa do tám con ngựa khỏe kéo. Trên chiến xa là một nho tướng trung niên mặc áo bào trắng. Hắn chính là Trần Khánh chấn động kinh ngạc lịch sử quân sự của Hoa Hạ.

Bảy nghìn người đánh bại ba mươi vạn đại quân. Tuy rằng rất có khả năng sẽ có một phần được khuyếch đại. Nhưng sau khi trải qua hệ thống thần thoại cường hóa, quân đoàn áo bào trắng so với trong lịch sử ban đầu lại mạnh mẽ hơn không chỉ gấp ngàn lần.

Hai tay Trần Khánh đặt ở trên chuôi kiếm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Thú triều vô tận trong mắt hắn giống như không có gì cả.

Quân đoàn áo bào trắng đi qua nơi nào, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.