Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 815: Chương 815: Thần thông của Hắc Điệp




Sáng sớm hôm sau.

Tần Quân, La Sĩ Tín, Tôn Ngộ Không, Hắc Điệp Tiên Tử đứng trước đình viện ngự hoa viên. Bạch Trạch, Lưu Bá Ôn, Ðát Kỷ đứng một bên, khuôn mặt lo âu.

Ðát Kỷ dặn dò:

- Bệ hạ làm việc gì cũng nhớ cẩn thận, đừng dễ tin người.

Lưu Bá Ôn gật đầu theo. Bạch Trạch không nói chuyện nhưng luôn nhìn Hắc Điệp Tiên Tử chằm chằm.

Tôn Ngộ Không nhe răng cười:

- Có ta ở thì ai dám thương tổn bệ hạ!

Đám người Ðát Kỷ đều thấy thực lực của Tôn Ngộ Không, huống chi y có công lao trong Hắc Hải Vương Kình. Tần Quân đã sớm nói hết, mọi người rất tin phục Tôn Ngộ Không.

Nhưng La Sĩ Tín . . .

Mới tham gia đã được tham gia nhiệm vụ quan trọng như vậy, Ðát Kỷ, Lưu Bá Ôn không xem trọng gã, thầm lo lắng.

La Sĩ Tín cảm giác ánh mắt nghi ngờ của họ, chỉ có thể thầm khuyên bảo mình phải biểu hiện thật tốt.

Bạch Trạch không chất vấn thực lực của La Sĩ Tín. Kỳ Lân Chi Tổ thì không đùa được, tuy là hồng hoang sơ khai, thời kỳ không có đạo tu hành nhưng thực lực của Kỳ Lân Chi Tổ là không thể nghi ngờ. Nhưng La Sĩ Tín có đủ trung thành với Tần Quân không?

Hắc Điệp Tiên Tử tức giận nói:

- Được rồi, không phải sinh ly tử biệt, ta sẽ bảo vệ hắn!

Vì lai lịch của Hắc Điệp Tiên Tử bí ẩn, nên người ta khó tin nàng thật lòng với Tần Quân.

Trong lòng Hắc Điệp Tiên Tử thì không có gì quan trọng hơn Tần Quân, nàng nói chỉ cần hắn muốn sẽ tặng Thần Điện cho không phải lời nói đùa.

Tần Quân dặn dò Ðát Kỷ:

- Chăm sóc Nhược Lai giúp trẫm.

Nói xong Tần Quân ra hiệu Hắc Điệp Tiên Tử có thể xuất phát.

Lần này đi Thần Điện dù là vì hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống hay giành lại Tiểu Chúc Long, tất cả đều để tăng mạnh thế lực của hắn. Nếu không phải vì sách lược cướp giật Niết Bàn Bồ Đề thì Tần Quân định trực tiếp xâm nhập Phật Môn Tây Vực, ỷ thế ép người.

Tần Quân rất tò mò Thần Điện giấu ở nơi nào.

Hắc Điệp Tiên Tử vung tay áo, một luồng sáng đen bay ra đụng nát hư không lộ ra lỗ đen.

Hắc Điệp Tiên Tử cười nói, chui vào lỗ đen trước:

- Đi thôi.

Tần Quân thầm ngạc nhiên, luồng sáng đen vừa rồi là thứ gì?

Tần Quân ôm thắc mắc mang theo La Sĩ Tín, Tôn Ngộ Không chui vào trong đó.

Bốn người vào trong lỗ đen liền biến mất. Ðát Kỷ nhíu chặt mày.

Bạch Trạch lạnh lùng hỏi:

- Sao tu vi của hoàng hậu nương nương tăng cao mau vậy?

Ðát Kỷ liếc Bạch Trạch. Lưu Bá Ôn hoang mang, tu vi của gã quá thấp không nhìn thấu tu vi của hai nữ nhân.

Tuy đến Thái Ất Huyền Tiên cảnh sơ kỳ nhưng Ðát Kỷ không biểu hiện quá kiêu ngạo, vì Bạch Trạch là cường giả Đại La cảnh, còn biết trước tương lai, thông hiểu quá khứ. Tần Quân rất xem trọng Bạch Trạch, Ðát Kỷ sẽ không lên mặt với nàng.

Ðát Kỷ mỉm cười nói:

- Đều là công lao của bệ hạ.

Ðát Kỷ không cần giấu diếm Bạch Trạch, Lưu Bá Ôn, còn có thể làm Bạch Trạch sinh ra chút mong mỏi với hắn, sau này càng dốc sức làm việc.

Bạch Trạch nghe vậy cau mày, suy nghĩ sâu xa.

Ðát Kỷ mỉm cười quay đi.

Mắt Lưu Bá Ôn hấp háy không biết suy nghĩ cái gì.

***

Bốn người Tần Quân bay trong kẽ hở không gian.

Bốn phía là tia điện, dải sáng kỳ lạ, cực kỳ huyễn lệ. Nhìn phía xa thấy muôn vàn vì sao.

Tần Quân thấy rất mới mẻ, vẻ mặt Tôn Ngộ Không và La Sĩ Tín thì lạnh nhạt.

Tần Quân không kiềm được lòng tò mò, truyền âm hỏi Hắc Điệp Tiên Tử:

- Mới rồi nàng ném cái gì vậy?

Hắc Điệp Tiên Tử liếc Tần Quân, mắt đầy ý cười trả lời:

- Đó là thần thông tuyệt mật của ta, có thể xuyên qua các phương tiểu thế giới.

Thì ra là vậy.

Tần Quân đã hiểu, hèn gì lão yêu bà này đến đi tự nhiên như ma.

Hắc Điệp Tiên Tử truyền âm hỏi:

- Ngươi muốn học không?

Tần Quân nheo mắt, trả lời ngay:

- Đương nhiên muốn!

Nếu học được thần thông này thì còn ai bắt được hắn? Có thể dùng nó đi trộm Niết Bàn Bồ Đề.

Hắc Điệp Tiên Tử đùa cợt nói:

- Sau việc này ta sẽ dạy ngươi.

Tần Quân không chắc Hắc Điệp Tiên Tử có nghiêm túc không.

Tôn Ngộ Không, La Sĩ Tín giả bộ không nghe được hai người truyền âm. Tôn Ngộ Không và La Sĩ Tín không nhạy bén chuyện tình cảm nhưng nhìn ra được Tần Quân, Hắc Điệp Tiên Tử quan hệ ám muội.

Không lâu sau phía trước sáng lên, lối ra đã đến.

Bốn người Tần Quân nhanh chóng chui vào, giây sau đập vào mắt Tần Quân là biển mây đồ sộ, bầu trời đỏ rực như hoàng hôn.

- Grít!

Trên đầu có tiếng hạc hót. Mọi người ngước đầu lên, một hàng hạc trắng xếp hàng ngang vụt qua, khiến người giật mình là mỗi cái cánh hạc dài trăm trượng. Đàn hạc bay qua, gió mạnh thổi đám người Tần Quân vạt áo bay phần phật.

Nơi này là Thần Điện?

Tần Quân thầm nghĩ, ngoái đầu lại thấy lỗ đen đã biến mất như bọn họ bỗng dưng xuất hiện trên biển mây.

Hắc Điệp Tiên Tử nhẹ giọng nói:

- Đi theo ta.

Hắc Điệp Tiên Tử đạp hư không đi tới.

Tần Quân phát hiện dưới chân như có cấm chế pha lê trong suốt cho bọn họ đứng trên mây.

Thế giới chỗ Thần Điện rộng lớn tráng lệ, khiến Tần Quân cảm giác như còn trong đại thế giới thiên địa cũ.

Đi khoảng nửa nén nhang Tần Quân vẫn chưa thấy đảo bay hay kiến trúc gì, hắn hỏi:

- Thần Điện còn xa không?

Hắc Điệp Tiên Tử đi đằng trước nhất không quay đầu lại, trả lời:

- Sắp.

Tần Quân buồn bực, hắn dùng thần thức tìm kiếm nhưng không thấy Thần Điện đâu.

Tôn Ngộ Không, La Sĩ Tín không nóng nảy, hai người nhìn đông nhìn tây tò mò tiểu thế giới này.

Hắc Điệp Tiên Tử vừa đi vừa mở miệng nói như lão sư đang dạy học sinh:

- Thần Điện có được rất nhiều tiểu thế giới, tiểu thế giới này lớn còn hơn Nam Vực và Nam Tận Hải cộng lại. Tuy lúc trước ngươi đã mạnh lên nhưng hiểu biết đại thế giới còn nông cạn.

Tần Quân không phản bác, nghiêm túc lắng nghe.

Cái gọi là đại thế giới tức là chỗ thiên địa hắn ở, mấy trăm vực tụ lại thành đại thế giới. Nam Vực Thiên Thế Giới và nơi này là tiểu thế giới, như không gian thứ nguyên khác.

Ngẫm kỹ lại tuy Tần Quân nghe được nhiều tin tức nhưng hắn không biết nhiều về đại thế giới lớn bao nhiêu, cách cục thế nào. Thuộc hạ của hắn bị giới hạn về thế giới quan rất hẹp, các Thần Ma không rõ ràng cách cục đỉnh cao của thế giới này. Sinh linh Nam Tận Hải, Nam Vực không tiếp xúc đến bầu trời càng cao.

- Dù là Đại La Kim Tiên muốn đi khắp đại thế giới cũng mất thời gian rất dài. Nghe nói đại thế giới chỗ chúng ta ở từng là vùng đất các thần tiên cư ngụ, nhưng sau này bọn họ đi thiên ngoại.

Tần Quân bĩu môi, hèn gì Thánh Đình thượng cổ bị diệt, hóa ra là cướp quê nhà của các thần tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.