Cơ Vĩnh Sinh nhảy ra hầm hừ nói:
- Hừ, cái gì gọi là quê nhà cũ của bọn họ. Thần tiên cũng từng là phàm nhân, chẳng qua sống sớm hơn.
Người thắng làm vua, người thua làm giặc!
Tần Quân khinh thường nói thầm. Đứng ở góc độ đế hoàng không có đúng sai thật sự, tất cả chỉ vì Cơ Vĩnh Sinh không đủ mạnh, Thánh Đình thượng cổ yếu.
Cơ Vĩnh Sinh bình tĩnh trở lại:
- Ừm, ngươi nói đúng, thật sự vì ta không đủ mạnh.
Tần Quân không rõ suy nghĩ thật sự của Cơ Vĩnh Sinh thế nào, lười cãi tay đôi với y.
Tần Quân hỏi Hắc Điệp Tiên Tử:
- Trong sáu điện ba địa ai mạnh nhất?
La Sĩ Tín, Tôn Ngộ Không tò mò lắng nghe Hắc Điệp Tiên Tử kể.
Hắc Điệp Tiên Tử trầm giọng nói:
- Thiên Mệnh điện mạnh nhất sáu điện, điện chủ Thiên Mệnh Đại Đế là người mạnh nhất thế giới này.
Dường như nhắc đến Thiên Mệnh điện, Thiên Mệnh Đại Đế làm tâm tình Hắc Điệp Tiên Tử rất nặng nề.
Thiên Mệnh Đại Đế?
Tần Quân nhướng mày, hắn rất có hứng thú với hai chữ mạnh nhất, đối phương còn xưng đế, sau này sẽ là kẻ địch lớn của hắn.
Tôn Ngộ Không, La Sĩ Tín nhớ kỹ tên này, lấy thiên mệnh làm tên đủ thấy người này cuồng vọng.
Tần Quân nghi hoặc hỏi:
- Khoan, chẳng phải nàng nói Thiên Tuyển Phủ cao hơn sáu điện ba địa sao?
Hắc Điệp Tiên Tử giải thích rằng:
- Thiên Tuyển Phủ đại biểu ý chí thần tiên, không tham gia tranh đấu.
Hắc Điệp Tiên Tử tạm dừng rồi nói tiếp:
- Có lẽ mấy ngày này ngươi sẽ trông thấy bầu trời càng cao.
Tần Quân bĩu môi.
Sư phụ của nàng còn trong người trẫm đây, giả bộ oai với trẫm hả?
Nhưng giao lưu với Hắc Điệp Tiên Tử khiến Tần Quân biết được nhiều tin tức hữu dụng.
Thiên Đình Đại Tần đã đánh bại Thần Vô Cơ nhưng muốn tiếp xúc tới độ cao sáu điện ba địa thì còn một khoảng cách rất dài.
Hắc Điệp Tiên Tử đổi giọng nói:
- Được rồi, Thần Điện ở ngay phía trước.
Tần Quân nhìn đằng trước.
Phía trước vẫn là biển mây, bầu trời như sắp hoàng hôn, không thấy kiến trúc gì.
Tôn Ngộ Không, La Sĩ Tín vẻ mặt hoang mang. Hai người là Đại La Kim Tiên cảnh cũng không cảm nhận Thần Điện tồn tại nơi đâu.
Hắc Điệp Tiên Tử mở miệng nói với đằng trước, ngôn ngữ rất lạ, ba người không nghe hiểu, cảm thấy chóng mặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Biển mây cuộn trào, mây mù quanh bốn người nhanh chóng tan biến. Tần Quân bản năng nhìn xuống bàn chân. Lớp cấm chế như pha lê trong suốt mấp máy, giây sau ba người Tần Quân trợn to mắt.
Bên dưới xuất hiện một tòa thành bảo siêu khổng lồ, một pho tượng đen hình dạng như Chúc Long ngửa đầu nhìn bọn họ, sống động như vật sống.
Nguyên thành bảo do vô số cung điện ghép lại, đưa mắt nhìn rất khó tưởng tượng nó lớn cỡ nào, không thể tưởng tượng ai chế tạo ra nó.
Hắc Điệp Tiên Tử giới thiệu, ngữ điệu tự hào:
- Đây chính là Thần Điện!
Vì một tay Hắc Điệp Tiên Tử tạo dựng Thần Điện, tuy Thần Vô Cơ là điện chủ nhưng người sau màn là nàng. Thần Điện có được như hôm nay có thể thiếu Thần Vô Cơ nhưng không thể thiếu nàng.
Đương nhiên Thần Điện chỉ là công cụ của Hắc Điệp Tiên Tử, nàng không xem nó như mạng sống của mình giống Thần Vô Cơ.
Tần Quân híp mắt lại, thần thức của hắn có thể cảm giác cấm chế dưới chân tản ra một cái lỗ, tuy rằng vô hình nhưng thật sự tồn tại.
Hắc Điệp Tiên Tử khom người nhảy xuống, ba người Tần Quân nhảy theo.
Một đường suôn sẻ, bốn người đáp xuống trước cửa lớn. Hắc Điệp Tiên Tử trực tiếp đẩy cửa vào. Một con đường rộng lớn sâu thẳm, bỗng có hai hàng áo đen hiện ra, không có chân, trôi nổi như u linh.
Các bóng áo đen đồng thanh kêu lên:
- Tham kiến Hắc Điệp Tiên Tử!
Hắc Điệp Tiên Tử như không thấy, đi thẳng vào trong, ba người Tần Quân theo sau. Tôn Ngộ Không và La Sĩ Tín thầm đề phòng.
Tần Quân nhìn ra được Hắc Điệp Tiên Tử có địa vị rất cao, tùy tiện dẫn người vào nhưng không thủ vệ nào dám ngăn lại.
Bốn người đi dọc theo đường hầm rẽ trái quẹo phải.
Hắc Điệp Tiên Tử dặn dò:
- Chờ chút nữa gặp Tôn Như Đạo nhớ đừng ăn hiếp hắn quá.
Khóe môi Tần Quân co giật.
Trẫm ăn hiếp gã? Người ta là Đại La Kim Tiên! Tôn Như Đạo nghe là bá khí rồi, không chừng trẫm mới bị ăn hiếp!
Tần Quân thấy oan ức, Hắc Điệp Tiên Tử lắc đầu cười. Nàng đã nhìn thấu tính cách của hắn, bên người có hai cường giả tuyệt thế, hắn tuyệt đối là không sợ trời không sợ đất.
La Sĩ Tín hầm hừ:
- Hừ! Bệ hạ là Thánh Đế, muốn ăn hiếp ai chẳng được.
Tôn Ngộ Không gật đầu biểu thị tán đồng.
Tần Quân vênh váo cười.
Hắc Điệp Tiên Tử ngậm miệng, cảm giác mình thật nhiều chuyện.
Rất nhanh bọn họ đến đại điện, tia sáng mờ tối không có bóng người.
Tần Quân nhướng mày, đang định hỏi có phải Tôn Như Đạo cho hắn leo cây không.
Tần Quân bỗng cảm giác sau gáy có tiếng gió, bản năng ngoái đầu nhìn. Một nam nhân tuấn tú mặc áo tím uy vũ đang xông hướng hắn, mắt lóe tia hung ác.
Đinh!
Tôn Ngộ Không lấy Kim Cô Bổng ra giộng xuống đất, nguyên Thần Điện rung rinh.
Mặt Tôn Ngộ Không hung tợn lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn tìm cái chết sao?
Đại điện như trong hầm băng.
Hắc Điệp Tiên Tử trầm giọng quát:
- Như Đạo, đừng làm bậy!
Tôn Như Đạo?
Tần Quân nheo mắt lại đánh giá người trước mặt. Vóc dáng cao ráo, mặc áo tím hoa văn rồng, toát ra khí chất người cầm quyền và cường giả.
Tần Quân âm trầm hỏi:
- Như thế nào? Muốn ra tay với trẫm?
La Sĩ Tín lấy Kỳ Lân Bá Vương Thương ra, cảnh giác trừng Tôn Như Đạo.
Uy áp của Đại La Kim Tiên cảnh trung kỳ làm con ngươi Tôn Như Đạo co rút, hơi thở thô bạo của Tôn Ngộ Không khiến gã rùng mình.
Tôn Như Đạo kinh sợ thầm nghĩ:
- Tên này làm sao lôi kéo được nhiều cường giả như vậy?
Tôn Như Đạo đã phái người điều tra, không hề nghe nói về La Sĩ Tín. Xem ra La Sĩ Tín mới tham gia gần đây.
Tôn Như Đạo hít sâu, nói:
- Ta chỉ thăm dò thử, không thì với tốc độ của ta sao có thể cho ngươi phản ứng lại?
Đúng vậy, cỡ như Tần Quân cũng phát hiện ra Tôn Như Đạo, Đại La Kim Tiên không thùng rỗng kêu to như thế.
Thấy không khí căng thẳng, Hắc Điệp Tiên Tử hợp thời giới thiệu Tôn Như Đạo:
- Hắn là Tần Thánh Đế của Thiên Đình Đại Tần, hai vị này là tướng quân của Tần Thánh Đế, Tôn Ngộ Không và La Sĩ Tín.
Tôn Như Đạo tò mò hỏi Tôn Ngộ Không:
- Thì ra ngươi là Tề Thiên Đại Thánh?
Danh tiếng Tề Thiên Đại Thánh đã lan truyền trong mười vực, càng vang dội như sấm trong Thần Điện, vì Tôn Ngộ Không đánh bại Thần Vô Cơ.
Tôn Như Đạo đảm nhiệm điện chủ mới rồi nhưng uy vọng không bằng Thần Vô Cơ, nên rất để ý đến Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không hầm hừ, hoàn toàn không nể mặt:
- Hừm hừm.