Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 308: Chương 308: Thần thông dịch chuyển




- Ngày mai chúng ta liền lên đường đi tới dãy núi Lưu Hỏa?

Đát Kỷ hỏi.

Tần Quân gật đầu, sau đó đứng dậy thu địa đồ và ngọc giản vào trong nhẫn trữ vật.

Tần Quân lười vươn vai, nhìn Đát Kỷ cười hắc hắc nói:

- Chúng ta đi ngủ sớm một chút!

- Không cho phép giở trò. Bằng không ta sẽ cho ngươi biết tay!

Đát Kỷ đảo mắt nói. Tần Quân người này cố ý không thuê phòng cho nàng, chính là để buổi tối ba người ngủ cùng.

- Theo phu nhân.

Tần Quân xoa xoa hai tay cười nói, trong lòng lại đang suy nghĩ sau khi tắt đèn thì không nhất định.

Hắn đã tìm được lý do!

Đã nói lúc ngủ không quản được tay chân, thích sờ loạn!

Chủ ý thiên tài!

...

Sáng sớm ngày hôm sau, vừa hừng đông đám người Tần Quân liền rời giường.

Đi ra khỏi gian phòng, mọi người gặp nhau. Hồng Hài Nhi tò mò hỏi:

- Điện hạ, mặt của điện hạ tại sao lại có chút sưng đỏ như vậy?

Bị hắn hỏi ra như vậy, những người khác mới nhìn thấy trên má phải của Tần Quân rõ ràng có chút sưng đỏ. Tần Quân giả ho khan một tiếng, miễn cưỡng cười vui nói:

- Tối hôm qua luyện công xảy ra chút sơ suất.

- Phụt...

Tiểu Ly không nhịn được cười ra tiếng, Đát Kỷ cũng buồn cười nhìn hắn.

Không cần đoán cũng biết trên mặt Tần Quân sưng đỏ là do Đát Kỷ tạo ra.

- Nữ tử này hạ thủ cũng không biết nhẹ một chút.&Tần Quân u oán nhìn chằm chằm vào Đát Kỷ nghĩ.

Đát Kỷ dùng ngón tay uốn cong lọn tóc, thiên kiều bá mị nháy mắt với Tần Quân. Sóng nước trong mắt giống như ẩn chứa phong tình vạn chủng.

Sa Ngộ Tĩnh là một Hồ Lô buồn chán. Hồng Hài Nhi bởi vì giới hạn thân thể cũng không hiểu chuyện nam nữ. Hạo Thiên Khuyển nhìn quen không trách.

Cho nên bọn họ cũng không có chậm trễ nhiều thời gian ở trong chuyện này.

Đoàn người đi ra khỏi khách sạn sau đó lại đến bên trong một hẻm nhỏ không người. Sa Ngộ Tĩnh lại đọc lên câu khẩu quyết thần bí khiến Tần Quân nghe không hiểu kia. Vừa dứt lời, Tần Quân liền cảm giác trời đất quay cuồng. Khi lại vừa mở mắt, dĩ nhiên hắn đã đi tới trên đám mây.

- Ngộ Tĩnh, đây là thần thông hay pháp thuật?

Tần Quân không kìm chế được hiếu kỳ hỏi.

- Thần thông dịch chuyển đơn giản.

Sa Ngộ Tĩnh cười nói, khiến cho Tần Quân nhất thời không còn hứng thú.

Pháp thuật còn tốt. Có thể luyện một chút. Nhưng thần thông lại cần phải lĩnh ngộ. Một thần thông tu luyện chí ít cần phải hơn mười năm. Dù sao ai cũng không phải là Tôn Hầu Tử, luyện mười, hai mươi năm là có thể đại náo Thiên Cung.

Tôn Ngộ Không xuất thân từ linh thạch thiên ngoại. có thể nói là thiên tài siêu cấp chưa từng có ai giống như vậy.

Đôi khi, Tần Quân không nhịn được mơ màng. Nếu như con khỉ ngang tàng này tu luyện thêm mấy trăm năm, nói không chừng chính là Như Lai bị hắn ấn xuống đất làm một trận.

Đáng tiếc không có nếu như.

Thần thông cần quá nhiều thời gian. Hơn nữa Tần Quân cũng tự hiểu lấy mình. Cho nên hắn không dự định học tập cùng Sa Ngộ Tĩnh.

Còn không bằng dựa vào rút thưởng ngẫu nhiên hoặc kỹ năng truyền thừa. Độ khó giống như Thiên Cương Tam Thập Lục Biến cũng có thể bị hắn dựa vào hệ thống dễ dàng lĩnh ngộ được.

Có bàn tay vàng lớn như vậy, không cần chính là người ngu!

Một đường không nói chuyện.

Khoảng cách mười dặm đối với thuật đằng vân của Sa Ngộ Tĩnh mà nói cũng không xa. Chỉ mấy phút đồng hồ liền chạy tới.

- Nếu có thể rút được Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không thì thoải mái muốn lật người rồi.

Tần Quân nhìn dãy núi Lưu Hỏa phía dưới, trong lòng thầm cảm thán nói. Một lần nhảy lên cách xa vạn dặm. Đây chính là lời đồn đại lưu danh bách thế!

Không thể không nói, Tôn Ngộ Không người này mặc dù biết thần thông và có bảo bối rất ít, nhưng mỗi cái đều là cực phẩm.

- Điện hạ, để cho ta sử dụng thần thức quét qua một lần trước!

Sa Ngộ Tĩnh mở miệng nói. Lấy tu vi Thiên Tiên Cảnh tầng chín, thần thức của hắn có thể dễ dàng bao trùm toàn bộ dãy núi Lưu Hỏa.

Tần Quân gật đầu. Sa Ngộ Tĩnh lập tức nhắm mắt lại. Tất cả mọi người không chen lấn, ngồi ở trên đám mây bắt đầu chờ đợi.

Trong núi rừng phía dưới thỉnh thoảng truyền đến tiếng yêu thú gầm gừ. Thậm chí còn có yêu cầm bay ra. Nhưng cảm quan của yêu thú mạnh hơn nhiều so với tu sĩ cùng giai, cho nên không có yêu cầm nào dám tới gần đám người Tần Quân.

Rất nhanh, Sa Ngộ Tĩnh mở mắt, cau mày nói:

- Cũng không có cảm giác được tồn tại cường đại. Điện hạ, ngài xác định thần thú ẩn nấp ở phía dưới này sao?

Hắn có thể không có cách nào bắt được số mệnh, cho nên mặc dù thật sự có thần thú, ở dưới cảm ứng thần thức của hắn, cũng không khác gì so với yêu thú.

Dãy núi Lưu Hỏa lớn như vậy, yêu thú đâu chỉ mấy vạn con.

- Tạm thời đi xuống xem thử một chút.

Tần Quân nhìn chằm chằm vào phía dưới nói. Sa Ngộ Tĩnh gật đầu. Sau đó hắn điều khiển đám mây hạ xuống phía dưới.

Không bao lâu, đoàn người liền hạ xuống trên một đỉnh núi. Đứng ở chỗ này đại khái có thể quan sát toàn cảnh núi rừng gần đây.

- Xem ra không chỉ có chúng ta đoán được đường đi của thần thú.

Khóe miệng Tần Quân cong lên. Không chỉ có hắn, những người khác cũng cảm giác được sự tồn tại của tu sĩ. Hơn nữa còn không ít, phân tán ở các nơi trong núi rừng, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

Gào...

Lúc này, một tiếng thú gào rít đầy hung bạo từ trong rừng cây phía Bắc truyền ra. Đám người Tần Quân theo bản năng nhìn lại. Chỉ thấy một con quái vật khổng lồ bỗng nhiên nhảy ra khỏi rừng cây. Nó giống như một ngọn núi nhỏ, người đầy lông đỏ. Nhìn kỹ, hình như là một con sư tử. Nhưng khiến người ta kinh hãi là nó có hai đầu, trong miệng còn phun ra lửa cháy mạnh.

Trên đỉnh đầu của con sư tử màu đỏ hai đầu có một nam tử thần bí thân mặc áo tơi đang đứng.

- Con yêu sư này mạnh tới mức nào?

Tần Quân nhìn chằm chằm vào sư tử hai đầu màu đỏ trên không trung phía xa đang rít gào giãy dụa hỏi. Hắn phát hiện mình nhìn không thấu tu vi của con sư tử hai đầu màu đỏ này. Điều này nói rõ con sư tử hai đầu màu đỏ mạnh hơn hắn!

- Thuế Phàm Cảnh tầng chín đỉnh phong, kém một bước là đạt tới Hóa Hư Cảnh.

Đát Kỷ mở miệng nói.

Khóe miệng Tần Quân nhất thời co rút. Không trách được khí thế mạnh như vậy.

Đừng thấy hắn đạt được Thuế Phàm Cảnh tầng bốn. Có lẽ có thể khiêu chiến vượt cấp một tu sĩ cảnh giới đồng nhất. Nhưng yêu thú lại không giống vậy. Bên trong cùng giai, yêu thú bình thường đều mạnh mẽ hơn so với tu sĩ. Nhất là ở trên phương diện lực phòng ngự của thân thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.