Chỉ có điều hắn càng tò mò hơn chính là người mặc áo tơi kia. Không ngờ hắn giẫm lên trên đầu của sư tử hai đầu màu đỏ. Mặc cho con sư tử hai đầu màu đỏ hất đầu thế nào, cũng không có cách nào ném hắn đi được.
- Người kia mạnh tới mức nào?
Tần Quân tiếp tục hỏi.
Lúc này, Đát Kỷ không có cách nào trả lời. Sa Ngộ Tĩnh mở miệng nói:
- Hóa Hư Cảnh tầng năm.
Hóa Hư Cảnh tầng năm!
Tần Quân không khỏi nhíu mày. Hắn tuy rằng không sợ tu sĩ Hóa Hư Cảnh, nhưng lực lượng đứng đầu vương quốc Hắc Long chỉ có Hóa Hư Cảnh, hơn nữa thật sự ít ỏi. Vì sao vùng này lại gặp phải tu sĩ Hóa Hư Cảnh?
Lập tức hắn liền hưng phấn. Nhóm cường giả này xuất hiện ở dãy núi Lưu Hỏa, không thể nghi ngờ chứng tỏ thần thú rất có khả năng sẽ ở chỗ này!
Người mặc áo tơi hình như có chút chán ghét con sư tử hai đầu màu đỏ nóng nảy. Bỗng nhiên hắn giậm chân một cái. Lực lượng cường đại rơi vào trên đầu của con sư tử hai đầu màu đỏ một cái. Tiếng gầm gừ thoáng ngừng lại. Thân thể khổng lồ của con sư tử hai đầu màu đỏ này rơi xuống phía dưới.
Ầm ầm ầm...
Từng gốc cây đại thụ bị đè ngã, bụi bặm bay lên, nhấn chìm thân thể khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ của con sư tử hai đầu màu đỏ.
Người mặc áo tơi nâng tay phải lên. Một cái thước sắt đen dài xuất hiện ở trong tay hắn. Hắn vung lên. Rừng cây phía dưới ầm ầm sụp đổ. Từng cục bùn đất nham thạch cực lớn từ dưới nền đất lật lên. Gió điên cuồng lay động bên trong rừng cây phạm vi mấy trăm thước. Cục diện đồ sộ.
Tần Quân nheo mắt lại. Cái thước màu đen này thoạt nhìn không tầm thường!
Người mặc áo tơi bỗng nhiên lao xuống phía dưới, chui vào trong bụi bặm. Ngay sau đó tiếng gầm gừ của con sư tử hai đầu màu đỏ vang vọng. Máu tươi bay ra. Không đến một giây, người mặc áo tơi lại từ trong bụi bặm bay ra. Chỉ là trong tay hắn có thêm một viên yêu đan kích thước có thể so sánh với quả bóng. Phía trên còn có máu tươi.
- Thực lực mạnh nhất.
Tần Quân thở dài nói. Hồng Hài Nhi hừ lạnh một tiếng khinh thường. Ở trong mắt cường giả siêu cấp Chân Tiên Cảnh tầng tám, người mặc áo tơi chính là một cặn bã.
Lúc này, người mặc áo tơi bỗng nhiên nhìn về phía đám người Tần Quân. Nhưng hắn chỉ liếc mắt thoáng nhìn, sau đó liền xoay người rời đi.
Có thể ở trong mắt hắn, đám người Tần Quân căn bản không đáng để nhắc tới.
- Đuổi theo hắn. Có lẽ có phát hiện không tệ.
Tần Quân cười nói. Trong khi nói chuyện liền phóng người lao lên. Dưới chân hắn trong nháy mắt có mây mù ngưng tụ ra. Đám người Đát Kỷ theo sát phía sau, bay về phía phương hướng người mặc áo tơi rời đi.
Có Sa Ngộ Tĩnh và Hồng Hài Nhi ở bên cạnh, khí tức của đám người Tần Quân có thể dễ dàng được ngăn chặn, khiến cho người mặc áo tơi không có cách nào phát hiện ra bọn họ.
Một đường đi về phía trước, bọn họ gặp phải không ít tu sĩ và yêu thú. Đương nhiên có vài người phát hiện bọn họ bay qua phía trên đỉnh đầu.
Không có gì bất ngờ, người mặc áo tơi không phát hiện ra khí tức của đám người Tần Quân. Hắn bay bay dừng dừng liên tục. Hình như hắn đang tìm kiếm cái gì đó.
- Hôm qua ta còn cảm ứng được sự tồn tại của nó. Thế nào hôm nay thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Người mặc áo tơi lẩm bẩm nói. Hắn ngẩng đầu lên. Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt hắn. Đó là một gương mặt uy nghiêm đáng sợ khủng khiếp. Nửa bên mặt trái thật giống như từng bị bỏng. Vết sẹo trải rộng. Trong đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị, thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng lạnh.
Hắn lập tức tìm một phương hướng chính xác lại bay đi. Hắn vẫn không có phát hiện ra mình bị người theo dõi.
Nửa canh giờ vội vàng trôi qua. Đám người Tần Quân đi theo người mặc áo tơi gần đi dã đi một vòng quanh dãy núi Lưu Hỏa.
- Điện hạ, người này rõ ràng chính là con ruồi không đầu. Chúng ta vẫn phải tiếp tục đi theo hắn sao?
Hồng Hài Nhi không nhịn được nói. Cùng lắm thì hắn lấy một cây đuốc đốt sạch dãy núi Lưu Hỏa, thần thú tự nhiên sẽ bị ép đi ra.
Tần Quân cũng có chút không kiên nhẫn. Hắn vừa muốn mở miệng. Lúc này người mặc áo tơi bỗng nhiên lao người bay về phía thác nước lớn phía trước.
- Đi thôi. Theo sau. Hắn hình như có phát hiện.
Ánh mắt Tần Quân nhất thời sáng lên nói.
Sau đó hắn điều khiển mây mù đi theo.
Đây là một thác nước khủng khiếp vuông góc cao tới năm trăm mét, giống như ngân hà chảy xuống. Thanh thế lớn, khiến người ta khiếp sợ. Mặc dù là tu sĩ Trúc Cơ Cảnh rơi xuống thác nước lao xuống này, cũng sẽ phải thịt nát xương tan.
Người mặc áo tơi theo thác nước bay xuống. Giọt nước bắn ra, rơi vào trên chiếc áo tới của hắn, giống như một tầng sương trắng bao bọc lấy hắn.
Bịch.
Một tiếng động vang lên.
Người mặc áo tơi trực tiếp rơi vào đáy hồ phía dưới thác nước. Hồ nước vô cùng rộng lớn. Đường kính ít nhất cũng lên tới gần nghìn thước. Ở sát hồ nước lại là rừng cây sườn núi. Lúc này bên bờ có không ít tu sĩ đang đứng. Có người vừa vặn đi ngang qua. Có người là đang nghỉ ngơi ở chỗ này.
Dãy núi Lưu Hỏa cũng không có nhiều sông, cho tới bây giờ, Tần Quân mới nhìn thấy được hồ nước ở chỗ này.
- A, mới vừa rồi có phải có người rơi vào trong hồ hay không?
- Ta cũng thấy được. Chuyện gì xảy ra vậy?
- Chẳng lẽ hồ nước này có huyền bí gì?
- Không thể? Chẳng lẽ thần thú này trốn ở chỗ này?
- Có khả năng. Hồ nước này lớn như thế. Chúng ta đã sắp tìm hết dãy núi Lưu Hỏa cũng không có thấy. Duy nhất chỉ có hồ nước này là chưa xuống.
Bên bờ hồ, các tu sĩ bàn luận ầm ĩ.
Đám người Tần Quân lặng lẽ không một tiếng động rơi vào trong rừng cây sát hồ nước, sau đó đi ra. Tốc độ của bọn họ cực nhanh. Hơn nữa lực chú ý của các tu sĩ đều đặt ở trong hồ. Cho nên không ai phát hiện ra bọn họ.
- Phía dưới quả thật có một con yêu thú. Hóa Hư Cảnh đỉnh phong.
Sa Ngộ Tĩnh cau mày nói. Giọng nói của hắn dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
- Tuy nhiên so với yêu thú bình thường không có gì khác biệt quá lớn. Thật sự là thần thú sao?
Hóa Hư Cảnh đỉnh phong!
Tần Quân âm thầm chắt lưỡi. Không nghĩ tới dưới hồ nước yên tĩnh cất giấu một yêu thú hung hiểm như vậy. Xem ra người mặc áo tơi kia bị chịu tội rồi.
Chỉ có điều Hóa Hư Cảnh đỉnh phong thật sự là thần thú sao?
Lại liên tưởng đến con Chu Tước của hoàng triều Nam Trác kia. Đây chính là tồn tại Thiên Tiên Cảnh, rất cường đại.