Liễu Nhược Lai vì sức sống trôi nhanh, tạm thời không thích hợp tu luyện, bình thường hai nàng ở cùng nhau, quan hệ rất tốt, đã gọi nhau là tỷ muội.
Tần Quân quay đầu cười nói:
- Không có gì, cảm giác hơi ngộ ra.
Sau khi đột phá Chân Tiên cảnh, dù Tần Quân có thiên phú tuyệt thế thì còn xa lắm mới đến Chân Tiên cảnh nhị trọng.
Ðát Kỷ và Liễu Nhược Lai liếc nhau, thấy kiêu ngạo trong mắt đối phương, nam nhân của các nàng thiên kiêu như vậy đấy.
Tần Quân thu lại Thất Tinh Kiếm, đi hướng đình nhỏ.
Chợt một bóng đen xuất hiện trước mặt Tần Quân. Ðát Kỷ và Liễu Nhược Lai giật mình đứng bật dậy.
Khóe môi Tần Quân co giật bất đắc dĩ hỏi:
- Tại sao lại là nàng?
Người đến là Hắc Điệp Tiên Tử.
Tần Quân muốn đứt dây thần kinh. Thiên Linh làm ăn cái kiểu gì mà để Hắc Điệp Tiên Tử nhẹ nhàng tới lui. Tính ra hễ là tồn tại Đại La cảnh thì đến Nam Vực Thiên Thế Giới rất dễ dàng, hoàn toàn là như vào chỗ không người.
Thấy Hắc Điệp Tiên Tử làm Ðát Kỷ nhíu chặt mày, lúc trước đã gặp Hắc Điệp Tiên Tử rồi nhưng nàng vẫn rất phản cảm.
Liễu Nhược Lai hơi tôn sùng Hắc Điệp Tiên Tử, bởi vì nàng này mạnh đến sâu không lường được, hào kiệt trong nữ giới, còn giúp Tần Quân nhiều lần.
Hắc Điệp Tiên Tử cười khẽ:
- Như thế nào? Ngươi không muốn trông thấy ta?
Mạn che mặt lộ ra đôi mắt đẹp chứa ý cười người thường khó hiểu thấu.
Hắc Điệp Tiên Tử phớt lờ Ðát Kỷ, Liễu Nhược Lai, dường như trong ngự hoa viên chỉ có nàng và Tần Quân.
Tần Quân hí mắt cười nói:
- Mỗi lần nàng tìm trẫm đều không phải đến trò chuyện.
Tần Quân thầm nghĩ lần này phải hỏi ra cách đến Thần Điện. Đừng thấy Tần Quân đánh bại Thần Vô Cơ, nhưng đến nay không biết Thần Điện ở đâu, phải làm sao đi tới đó. Điều này khiến Tần Quân rất buồn bực.
Mắt Hắc Điệp Tiên Tử sáng rực nhìn Tần Quân chằm chằm, nói:
- Ngươi biết thì tốt rồi. Ta muốn nhờ ngươi giúp, hoặc nên coi là thuộc hạ của ngươi giúp.
Tần Quân thầm tò mò.
Lão yêu bà này nhìn như không gì không làm được mà còn cần hắn hỗ trợ?
Tần Quân mơ hồ đoán được cái gì, nhướng mày hỏi:
- Là giúp Thần Điện?
Ðát Kỷ cau mày nhìn Hắc Điệp Tiên Tử và Tần Quân, tràn đầy không cam lòng. Nàng không cam lòng chỉ là người xem, nàng muốn đứng bên Tần Quân, cùng hắn trải qua sóng gió chứ không phải ở sau lưng lo lắng cho hắn.
Hắc Điệp Tiên Tử nhìn thẳng Tần Quân, nói:
- Đúng vậy, ân oán giữa ngươi và Thần Điện đã kết thúc theo Thần Vô Cơ rút đi, hy vọng ngươi đừng ghi hận hiềm khích lúc trước. Sau khi xong việc ta sẽ cho ngươi thù lao.
Gió nhẹ thổi qua, cây cối đung đưa.
Ngự hoa viên có trận pháp đặc biệt cho hoa cây khác nhau sinh trưởng. Gió thổi, cánh hoa đào, lá liễu, hoa lê bay bay, hình ảnh duy mỹ như cảnh tiên.
Tần Quân nheo mắt đi lướt qua Hắc Điệp Tiên Tử vào tiểu đình, ngồi giữa Ðát Kỷ và Liễu Nhược Lai.
Tần Quân ôm hai nàng, cười hỏi:
- Có chuyện gì?
Mắt Hắc Điệp Tiên Tử lóe tia khác lạ, tay siết chặt trong ống tay áo, nàng nhoẻn miệng cười nói:
- Thần thú của Thần Điện chúng ta sắp thức tỉnh huyết mạch, thế lực các phương chắc chắn mơ ước, hy vọng ngươi phái người giúp đỡ.
Thần Điện chỉ còn lại hai Đại La là nàng và Tôn Như Đạo, muốn giữ gìn thần thú là nằm mơ giữa ban ngày.
Con ngươi Tần Quân co rút.
Hắc Điệp Tiên Tử nói thần thú có lẽ là Tiểu Chúc Long, theo như Nam Cung Liệt Thiên của Thâm Uyên môn thì Tiểu Chúc Long là thần thú truyền thừa của Thần Điện, đã bị Thần Điện thu về. Nhưng Tiểu Chúc Long có tình cảm với Tần Quân, hắn không thể quên.
Tần Quân hỏi:
- Trẫm có thể tham gia không?
Liễu Nhược Lai còn tuổi thọ nửa năm, tạm thời Tần Quân không có thực lực đi Tây Vực nên hắn phải tìm đủ mọi cách nâng cao thực lực hoặc thế lực của mình.
Hắc Điệp Tiên Tử do dự:
- Ngươi?
Hắc Điệp Tiên Tử không sợ Tần Quân có âm mưu, chỉ lo hắn bị tổn thương.
Nhưng nhìn Tần Quân trái ôm phải ấp làm Hắc Điệp Tiên Tử tức giận, hừ mũi:
- Có thể, cho ngươi ba ngày chuẩn bị, ba ngày sau chúng ta mới xuất phát. Cuối cùng có hai vị Đại La.
Hai Đại La?
Tần Quân buồn cười, cố ý khiêu khích hỏi:
- Nàng không sợ trẫm đại náo Thần Điện, diệt Thần Điện?
Điện chủ mới Tôn Như Đạo chỉ vừa vào Đại La Kim Tiên, Tần Quân phái đại hai vị nào ra là có thể nhẹ nhàng giết chết.
Hắc Điệp Tiên Tử giơ tay bắt lấy một cánh hoa đào, cười khẽ:
- Nếu ngươi muốn Thần Điện thì ta cho.
Ngữ điệu hời hợt như lời nói đùa.
Tần Quân lắc đầu, quỷ mới tin nàng.
Tần Quân đứng dậy nói:
- Được, ba ngày sau trẫm sẽ mang hai vị cường tướng cùng nàng đi Thần Điện.
Ðát Kỷ, Liễu Nhược Lai đứng lên theo. Hai nàng không xen lời vì tin Tần Quân đi Thần Điện sẽ không bị gì.
Hắc Điệp Tiên Tử nói:
- Ta vào thành tìm khách điếm tạm ở.
Nói xong Hắc Điệp Tiên Tử xoay người định rời đi.
Tần Quân gọi lại Hắc Điệp Tiên Tử:
- Chờ đã, ở lại Thánh Đế phong đi.
Từ trước đến nay Hắc Điệp Tiên Tử đã giúp đỡ hắn rất nhiều, sao Tần Quân có thể để Hắc Điệp Tiên Tử ở khách điếm? Hắn phân biệt được cái gì là chân tình, giả tạo.
Khi Thần Vô Cơ đánh tới, giây phút Hắc Điệp Tiên Tử đứng che trước mặt khiến Tần Quân hiểu lòng nàng.
Hắc Điệp Tiên Tử xoay người nhìn Tần Quân, cười nói:
- Vậy xin đa tạ.
Tần Quân quay đầu cười nói với Ðát Kỷ:
- Các nàng hãy mang nàng ấy tìm chỗ ở đi.
Tần Quân chú ý thấy sắc mặt Ðát Kỷ buồn bã, lòng máy động đoán ra tâm tình của nàng.
Ðát Kỷ nhanh chóng giấu đi cảm xúc, mỉm cười đi ra tiểu đình. Liễu Nhược Lai đi theo. Ba nữ nhân bước dọc theo lối nhỏ dưới hàng cây biến mất trong tầm nhìn của Tần Quân.
Tần Quân hỏi thầm:
- Hệ thống, nếu để Ðát Kỷ phục hồi Thần Ma đỉnh cao thì sẽ mạnh đến mức nào?
Ðát Kỷ trong Phong Thần Diễn Nghĩa không quá mạnh, như vật hy sinh, hệ thống do dự ba giây mới trả lời:
- Không nhất định phải chọn Phong Thần Diễn Nghĩa, bản thể của Ðát Kỷ là cửu vĩ hồ, hệ thống có thể chọn cửu vĩ hồ mạnh nhất trong thần thoại cho Ðát Kỷ kế thừa lực lượng.
Mắt Tần Quân sáng rực.
Dù sao còn hai lần cơ hội Thần Ma đỉnh cao, chẳng bằng cho Ðát Kỷ một lần, hắn không muốn để giai nhân u buồn.
Hắc Điệp Tiên Tử đến không gây nhiều gợn sóng.
Màn đêm buông xuống.
Tần Quân đến tẩm cung của Ðát Kỷ, thấy nàng ngồi bên cửa sổ thẫn thờ nhìn trăng sáng.
Tần Quân vừa đau lòng vừa buồn cười, nhớ lần đầu gặp Ðát Kỷ thì nàng cao cao tại thượng hớp hồn hắn. Nay tu vi của Tần Quân đã vượt xa Ðát Kỷ, nhớ lại quá khứ làm lòng hắn nao nao.