Qua một năm tên nhóc này cũng lớn hơn một chút, cũng bắt đầu bi bô tập nói. Vì đa số thời gian đều là Cơ Bất Bại ở bên cạnh tiểu Lăng Mệnh nên từ đầu tiên tiểu Lăng Mệnh học được chính là hai chữ ‘gia gia’.
Phía dưới, Cơ Bất Bại đứng trên cỏ, một bóng hỏa diễm lóe ra cạnh gã khiến mặt cỏ chung quanh lay động, rừng cây càng là ngã trái ngã phải, tiếng gầm rú truyền ra không ngừng.
Cơ Bất Bại dường như không hề nhúc nhích nhưng quanh thân như có một tầng lá chắn vô hình bao quanh khiến bóng lửa kia không động đậy được gã.
Vẻ mặt Cơ Bất Bại khinh thường nói:
- Ngươi chậm quá, quyền cước cũng mềm yếu vô lực.
Nói xong Cơ Bất Bại còn nhướng mày trợn mắt với tiểu Lăng Mệnh trong không trung khiến nhóc con cười vui hớn hở.
Bùm một tiếng!
Bóng lửa kia dừng ở trước mặt Cơ Bất Bại cánh tay phải rắn chắc giống như rễ cây quấn quanh duổi thẳng về trước đập về phía Cơ Bất Bại nhưng cũng chưa chạm được mặt Cơ Bất Bại mà bị chặn ở cách đó nửa thước.
Bóng lửa đó đúng là Chúc Dung.
Chúc Dung mặc áo lông thú, khôi ngô cường tráng, tóc dài đỏ như lửa tung bay trong gió. Khuôn mặt tục tằng, mi đỏ mắt như sư tử khiến người cực kì sợ hãi.
Cơ Bất Bại hừ lạnh nói:
- Đánh với ngươi lão tử không cần nhúc nhích!
Vừa dứt lời Cơ Bất Bại trừng mắt, sắc mặt Chúc Dung kịch biến, giây tiếp theo đã như đạn pháo văng ra ngoài.
Bùm!
Thân hình khôi ngô đập vào trong núi đá khiến đá vụn bay loạn, mặt đất chấn động.
Chúc Dung tu vi Hiển Thánh cảnh hậu kỳ ở trước mặt Cơ Bất Bại giống như trẻ con, yếu đuối vô lực.
Tiểu Lăng Mệnh cao hứng nhào về phía Cơ Bất Bại. Cơ Bất Bại đón lấy tiểu Lăng Mệnh, hai ông cháu cười vui, tiếng cười quanh quẩn khắp nơi.
Bên kia Tần Quân đột phá thành công đứng ở vách đá nhìn Cơ Bất Bại và tiểu Lăng Mệnh.
Tần Lăng Mệnh đứng bên cạnh hắn nhịn không được hỏi:
- Phụ hoàng thật muốn khiến ta vẫn theo người tu luyện sao?
Nếu y luôn ở trong Thời Không Tuyệt Địa mấy vạn năm chắc chắn sẽ càng mạnh hơn. Cộng thêm sự dạy dỗ của Cơ Bất Bại và Tần Quân, mới nghĩ thế Tần Lăng Mệnh đã hưng phấn vô cùng.
Tần Quân nghe Tần Lăng Mệnh nói thế liền vuốt cằm trầm tư.
Một năm ngắn ngủi tiểu Lăng Mệnh đã lớn thêm nhiều. Nếu hắn vẫn khiến tiểu Lăng Mệnh cứ ở đây tiếp vậy ngày sau Chúc Nghiên Khanh chắc chắn sẽ bị hù chết.
Tần Quân gật đầu nói:
- Ừ, lát nữa khiến gia gia ngươi đưa nó về.
Tần Lăng Mệnh nghe vậy trợn mắt vội giải thích:
- Ta không phải ý đó…
- Ý trẫm đã quyết!
- …
Tần Lăng Mệnh suýt nữa nổi điên. Mẹ nó, ngươi khiến con ngươi ở Thời Không Tuyệt Địa tu luyện mấy vạn năm không tốt sao?
Tần Lăng Mệnh nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi phụ hoàng, huyết mạch Cực Viêm Ma Thần của ta sao vẫn không thức tỉnh? Nhược Tâm cũng đã thức tỉnh rồi.
Tần Lăng Mệnh là con trưởng lại không thể thức tỉnh huyết mạch Cực Viêm Ma Thần còn bị muội muội vượt qua khiến Tần Lăng Mệnh rất không vui.
Tần Quân nhíu mày hỏi:
- Nhược Tâm?
Sao hắn chưa từng nghe qua tên này?
Nhược Tâm?
Liễu Nhược Lai, Thủ Tâm?
Chả nhẽ đây là nữ nhi của hắn và Liễu Nhược Lai?
Tần Quân rất nhanh liền đoán được chân tướng, tính ra thì thời gian Liễu Nhược Lai mang thai không cách Chúc Nghiên Khanh bao nhiêu, nàng có lẽ đã sinh rồi. Nhưng do nàng ở nơi Vận mệnh truyền thừa nên giờ hắn cũng không biết nàng thế nào.
Tần Lăng Mệnh không chú ý tới vẻ mặt của Tần Quân, hỏi:
- Hoàng đệ hoàng muội khác tuy thiên phú không bằng ta nhưng có một hai người cũng có cảm giác sắp thức tỉnh huyết mạch Cực Viêm Ma Thần. Chẳng lẽ thiên phú ta thật sự kém vậy sao?
- Dù không dựa vào huyết mạch Cực Viêm Ma Thần ta cũng có thể trở thành thiên tài đứng đầu Thiên Đình Đại Tần, không đến ngàn tuổi đã đột phá Đại La Kim Tiên. Không dám nói sau này không ai bằng nhưng chắc chắn trước giờ chưa từng có, nhưng tại sao sau khi đột phá Đại La Kim Tiên ta lại không thể tiến thêm?
Tần Quân nghe thế liền nắm lấy cổ tay phải Tần Lăng Mệnh.
Qua một năm Tần Lăng Mệnh rốt cục không chịu được muốn nhờ Tần Quân giúp đỡ.
Tại thời đại Tần Lăng Mệnh, Tần Quân bận chinh chiến bên ngoài nên rất ít trở về. Thật vất vả về một lần Tần Quân thấy tu vi y không tinh tiến liền đem y ném vào Thời Không Tuyệt Địa.
Ban đầu Tần Lăng Mệnh còn thực phẫn nộ, nhưng sau khi gặp Tần Quân lúc trẻ và Cơ Bất Bại Tần Lăng Mệnh bỗng cảm thấy phụ hoàng ném mình vào đây không phải vì giận mà vì muốn cho mình một cơ duyên.
Tần Quân kinh nghi nói:
- A, trong cơ thể ngươi giống như có một tầng phong ấn, giam cầm huyết mạch của ngươi.
Tuy tu vi Tần Quân yếu hơn Tần Lăng Mệnh nhưng có trí nhớ và kinh nghiệm kiếp trước khiến hắn rất nhanh xác định được vấn đề huyết mạch của Tần Lăng Mệnh.
Huống chi thế gian trừ hắn và Cơ Bất Bại ra không còn có ai hiểu Cực Viêm Ma Thần hơn.
Tần Lăng Mệnh nghe vậy lập tức trợn to mắt, khó tin hỏi:
- Huyết mạch của ta bị phong ấn?
- Các ngươi chăm sóc ta kiểu gì vậy?
Phụt!
Tần Quân suýt hộc máu.
Hắn rất muốn tát Tần Lăng Mệnh một cái.
Chuyện này có thể trách hắn sao?
Nhưng cũng trách hắn thật, hắn không bảo vệ tốt con của mình.
Đúng lúc này Cơ Bất Bại ôm tiểu Lăng Mệnh đến phía sau hai người, gã cười đắc ý nói:
- Là ta phong ấn.
Tần Lăng Mệnh nghe vậy liền xoay người chất vấn:
- Gia gia, vì sao ngươi phải phong ấn huyết mạch của ta?
Tần Lăng Mệnh giận dữ vô cùng.
Sau khi đột phá Đại La Kim Tiên cảnh Tần Lăng Mệnh đã phải chịu rất nhiều nghi ngờ. Nhất là sau khi bước vào Thời Không Tuyệt Địa, qua năm nghìn năm Tần Lăng Mệnh vẫn không hề đột phá khiến Tần Lăng Mệnh rất tuyệt vọng.
Nhưng giờ Tần Lăng Mệnh lại nghe được thì ra gia gia lại phong ấn huyết mạch của mình sao y lại có thể không giận?
Tất cả oán giận với Tần Quân đều bị Tần Lăng Mệnh chuyển về phía Cơ Bất Bại.
Ánh mắt Tần Quân nhìn Cơ Bất Bại cũng không tốt, hắn lạnh giọng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Trong lòng hắn nhi tử quan trọng hơn cha nhiều, vì từ nhỏ đến lớn Cơ Bất Bại đều không có làm bạn hắn nhưng Tần Lăng Mệnh lại là hắn nhìn lớn lên, hai người không thể so sánh được.
Cơ Bất Bại hừ lạnh nói:
- Này là để tôi luyện ngươi!
- Hiện tại tuy ngươi không thể tiếp tục đột phá nhưng linh khí ngươi hấp thụ mấy ngàn năm qua vẫn luôn tích tụ trong cơ thể. Nếu ngươi lại thức tỉnh huyết mạch Cực Viêm Ma Thần sẽ một bước lên mây!
Tần Lăng Mệnh ngẩn ra, nắm chặt hai tay giận nói:
- Nếu ta có thể thức tỉnh huyết mạch Cực Viêm Ma Thần vậy nào cần một bước lên mây.