- Nghe nói Lâm gia đã bắt đầu luận võ chọn rể, thật muốn đi Lâm gia Tiên Sơn nhìn xem.
- Quên đi thôi, coi như hiện tại đến, tu sĩ Đại La Cảnh cũng phải mấy năm thời gian.
- Đáng tiếc một vị mỹ nhân tuyệt thế, phải tiện nghi Tiên Vực còn lại.
- Không có cách, ai bảo Lâm Thánh Tiên vực chúng ta lạc hậu, mấy ngàn năm không có ra một vị thiên tài danh chấn vũ trụ.
Nghe người chung quanh nghị luận, Lý Nguyên Bá cùng Tôn Ngộ Không càng thêm hưng phấn.
- Đi thôi, Bệ Hạ!
Tay trái của Lý Nguyên Bá rơi vào trên bờ vai Tần Quân, ba người bỗng nhiên tan biến.
Bọn hắn rời đi cũng không có gây nên bạo động, bởi vì biển người phun trào, mắt thường căn bản nhìn không đến.
Cũng không lâu lắm, Tần Quân mở to mắt, phát hiện mình đã đi vào trong Tinh Không, bốn phương tám hướng tất cả đều là thân ảnh sinh linh phi hành, còn có vô số Linh chu, Pháp Bảo phi hành.
Phía trước là một Tiên Sơn nguy nga, sừng sững ở trên một hòn đảo lớn, chiếm diện tích mấy ngàn dặm, chính giữa có bốn tòa sơn phong, tựa như bốn ngón tay, linh khí mênh mông đập vào mặt.
- Hắc hắc, ta thật thông minh, Lâm Thánh Tiên vực chỗ nào khí tức mạnh nhất, đúng là Lâm gia!
Lý Nguyên Bá đắc ý nói, để Tần Quân bất đắc dĩ.
Đã tới, vậy thì đi xem một chút.
Dù sao hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, ngày mai mới tiến về Bát Hoang.
Cứ như vậy, Tần Quân mang theo Lý Nguyên Bá cùng Tôn Ngộ Không bay về phía Lâm gia Tiên Sơn.
Khí tức sinh linh lui tới phi hành đều rất mạnh, Nhập Thánh nhiều vô số kể, Hiển Thánh cũng không ít, phảng phất như bầy ong tuôn về phía Lâm gia Tiên Sơn.
Cách Lâm gia Tiên Sơn càng gần, Tần Quân càng có thể nghe được trên núi truyền đến tiếng oanh minh, hiển nhiên chọn rể luận võ đang bắt đầu.
- Tất cả mọi người đều Tu Tiên, vì sao không so pháp?
Trong lòng Tần Quân mắng đậu đen rau muống, bọn hắn cấp tốc bay tới tiên sơn của Lâm gia, bởi vì hôm nay là ngày Lâm gia chọn rể, đệ tử đóng ở biên giới của Lâm gia Tiên Sơn cũng không có nghiêm ngặt trấn giữ, chỉ dùng thần thức quét về phía khách đến thăm.
Dọc theo đường núi, ba người Tần Quân đi đến hậu sơn.
- Chậc chậc, Lâm gia chưởng khống Lâm Thánh Tiên vực, người mạnh nhất cũng chỉ là Bán Thánh.
Tôn Ngộ Không cảm thán nói, lúc trước bọn hắn ở một tòa Tiên Sơn liền gặp được một tên Thánh Nhân, có thể thấy được Lâm gia chỉ là con cọp giấy.
Nếu để cho Lâm gia biết được, địa bàn của mình có thật nhiều Thánh Nhân, khẳng định sẽ bị hù chết.
Giờ phút này, ở hậu sơn có một tòa bán sơn phong, bị cao phong bốn phía vờn quanh, sơn phong này phảng phất như bị người chém ngang, bên trên có xây cung điện lầu các, trước lầu các có một quảng trường, dài rộng vạn mét, bị một vòng ánh sáng nửa hình tròn che đậy bao trùm, bên trong đang có hai bóng người đang chiến đấu, tốc độ bọn họ rất nhanh, các loại pháp thuật hạ bút thành văn, khiến cho các sinh linh ở bốn phía liên tục reo hò.
Ba người Tần Quân đi vào chỗ trũng tương liên giữa hai tòa sơn phong, đứng ở chỗ này phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi tất cả đều là sinh linh, cái bàn lít nha lít nhít bày đặt ở trên núi, có đệ tử cùng hạ nhân Lâm gia chào hỏi.
Trên lầu các chính giữa, các cao tầng Lâm gia đều ngồi trên ghế quan chiến, trong đó một nữ tử áo trắng che mặt càng làm cho người chú mục, tóc đen tịnh lệ khoác ở sau lưng, trên người áo trắng theo gió nhẹ nhàng cổ động, đầu đội châu quan khảm bạch ngọc, hai lọn tóc phiêu động ở trên gương mặt, da như mỡ đông, dưới lông mi thật dài là đôi mắt linh động, giống như mang một tia u oán cùng ngượng ngùng.
Cho dù mang mạng che mặt, nàng cũng làm cho các nam nhân tim đập thình thịch.
- Không đến vạn năm liền có tu vi Đại La Cảnh, hai người này rất không tệ.
Một trung niên nhân ở bên cạnh nữ tử áo trắng vuốt râu cười nói, hắn mặc Hổ Văn Hôi Bào, khuôn mặt chữ điền, có chút uy nghiêm, chính là Lâm gia gia chủ… Lâm Xuyên.
Hắn cũng là người mạnh nhất của Lâm gia, cách Thánh Nhân cảnh chỉ thiếu chút nữa.
Nhưng một bước này đã ngăn cản hắn mấy ngàn vạn năm, hai mươi năm trước, hắn lại sinh một nữ nhi, bây giờ nữ nhi sắp trưởng thành, nương theo dung mạo kinh diễm, hắn muốn tìm một thiên chi kiêu tử làm con rể, nhất định phải có tiềm lực thành Thánh.
- Ngọc kỳ, ngươi cảm thấy thế nào?
Lâm Xuyên nhìn về phía nữ tử áo trắng cười hỏi.
Lâm Ngọc kỳ thờ ơ, đôi mắt đẹp động nhân tâm hồn chớp chớp, nói:
- Không được tốt lắm.
Nói xong, nàng còn thở dài một tiếng, ánh mắt u oán, làm Lâm Xuyên có chút xấu hổ.
Hắn vẫn rất sủng ái tiểu nữ nhi của mình, nhưng Lâm gia cần phát triển, nữ nhân đối với thế gia mà nói cũng là tư nguyên.
Bên cạnh một tên thanh niên cười nói: