Tần Quân không khỏi nhíu mày, hắn không nhớ rõ đứa nhỏ này, chưa bao giờ gặp qua.
- Chủ nhân.
Đứa nhỏ kia lại tiếp tục kêu lên, hai bàn tay nhỏ bé giơ lên giữa không trung ngoắc Tần Quân, hy vọng hắn có thể đi qua.
- Đinh! Phát hiện thiên linh của Nam Vực Thiên Thế Giới, nếu như túc chủ có thể thu phục chiếm được nó thì túc chủ có thể khống chế được toàn bộ thiên thế giới ở Nam Vực Thiên Thế Giới!
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên, Tần Quân nghe xong thì hô hấp trở nên dồn dập.
Thiên linh?
Đây chính là tiểu thế giới còn to lớn hơn cả Tần Hoàng Giới, hắn sao có thể không động tâm cho được chứ?
Không đúng!
Tần Quân lại nhíu chặt mày lần nữa, bây giờ hắn đang trùng kích Địa Tiên cảnh, sao có thể xuất hiện thiên linh được?
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống lúc này nghe cũng kỳ cục lắm.
- Hệ thống, nhất định phải thu phục ngay bây giờ à?
Tần Quân hỏi thầm trong lòng.
Nhưng hệ thống cũng không trả lời hắn nữa, giống như vừa rồi là hắn nghe nhầm vậy.
Khiến cho mối nghi ngờ trong lòng Tần Quân lại càng sâu thêm, hắn cắn răng, không đếm xỉa gì tới lời kêu gọi của thiên linh kia, tiếp tục bay tới.
Cùng lúc đó, bên ngoài cũng đã qua ba ngày.
Ầm ầm ——
Trên bầu trời của Thánh Thành đột nhiên có mây đen kéo tới dày đặc, thiên uy mênh mông, khiến cho vô số người ngẩng đầu nhìn lên.
- Thiên kiếp à? Không đúng, sao diện tích lại lớn tới cỡ này kia chứ?
- Ôi trời ạ, Thánh Thành sao có thể xuất hiện lôi vân dày đặc thế này được kia chứ?
- Xảy ra chuyện gì thế này? Lẽ nào có cường giả nào đột phá à?
- Trời sinh dị tượng, tất có yêu nghiệt!
Dân chúng và tu sĩ đều đang bàn tán, người trên đỉnh Thánh Hoàng Phong thì lại càng lo sợ bất an.
Bên trong ngự hoa viên, Dịch lão đầu đang ngồi dưới đất uống rượu cũng mở to hai mắt, mở miệng kinh hô:
- Nhanh tới vậy sao?
Lão biết rõ dị tượng này đại biểu cho điều gì, đại biểu cho Tần Quân đã bắt đầu tiếp xúc với đạo quả rồi.
Lão đã từng giám sát vô số đệ tử đột phá Địa Tiên cảnh, nhanh nhất cũng là sau hai mươi ngày mới bắt đầu tiếp xúc với đạo quả, dẫn tới thiên phạt.
Địa tiên chi ý thật ra chính là lục địa thần tiên.
Thiên đạo sao có thể để cho con người trở thành thần tiên được, cho nên nhất định sẽ giáng thiên phạt xuống, nếu như đột phá thành công thì sẽ được sự tán thành của thiên đạo.
Cửu Linh Nguyên Thánh, Na Tra, Hoàng Phong Đại Vương, cùng với một số tướng quân Kim Tiên cảnh đổ lên đều tụ tập tới nơi này.
Nhìn về phía lô đỉnh bị linh khí bao trùm kia, trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ rúng động, bọn họ đều là người từng trải, nhìn một cái liền biết ngay thiên kiếp này là do Tần Quân dẫn tới, hơn nữa hắn cũng đã bắt đầu tiếp xúc với Địa Tiên Đạo Quả rồi.
Tốc độ kia nhanh tới mức khiến cho người ta suýt xoa.
- Bệ hạ đây là sắp lĩnh ngộ Địa Tiên Đạo Quả lục phẩm đây mà!
Tông chủ Thánh Tông cảm thán nói.
Na Tra trợn mắt nói:
- Lục phẩm cái gì? Thế này ít nhất cũng sắp trùng kích tứ phẩm ấy chứ!
- Bệ hạ quả nhiên là yêu nghiệt khó gặp, tương lai không thể đo lường được!
Hàn Long La Hán cảm thán nói.
Những người còn lại đều rối rít gật đầu.
Dịch lão đầu ngồi ở phía trước thầm bĩu môi, tứ phẩm á?
Tên tiểu yêu nghiệt này rõ ràng là cao hơn nữa!
…
- Chủ nhân! Chủ nhân! Ngươi không thích ta sao?
Thiên linh mếu máo kêu to, đáng tiếc là Tần Quân vẫn không ngó ngàng gì tới nó như cũ, tiếp tục bay về phía sâu bên trong tinh không.
Ánh mắt của hắn một mực tập trung vào ngôi sao màu tím vô cùng bắt mắt kia, không biết tại sao, hắn luôn có cảm giác ở nơi đó có thứ gì đó đang hấp dẫn hắn.
Rồng vàng bốn móng vẫn đang bay xung quanh hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn giống như một vị thần đang bay lên trời.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!...
Tiếng tim đập của Tần Quân ngày càng dồn dập, giống như tiếng trống vang rền, mà đồ văn hình liệt diễm ở mi tâm của hắn thì bắt đầu lay động.
- Trẫm nhất định phải lấy được nó!
Trong mắt Tần Quân vằn vện tơ máu, nhìn về phía ngôi sao màu tìm kia, trong lòng của hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ này mà thôi.
Chỉ là tốc độ phi hành của hắn quá chậm, muốn tới gần ngôi sao màu tím kia, không biết phải tốn bao lâu nữa, có khi là mãi mãi cũng không chừng.
Nhưng hắn không nghĩ tới những chuyện này, chỉ cắm đầu tiếp tục bay về phía trước.
Hắn có thể cảm giác được, đó chính là Địa Tiên Đạo Quả của hắn!
Không biết đã bay bao lâu, Tần Quân cảm giác mình vẫn cách ngôi sao tím kia vô cùng xa vời.
Tựa như hắn vĩnh viễn cũng không thể chạm tới ngôi sao kia, cảm giác này khiến cho Tần Quân cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
- Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì chẳng phải là sẽ bỏ lỡ Quan Thiên Đại Hội hay sao?
Trong lòng Tần Quân loạn như ma, một khi bỏ lỡ thì hắn sẽ bị hệ thống cưỡng chế giảm xuống năm cấp, tới lúc đó, hắn sẽ từ Địa Tiên cảnh giảm xuống tới Hóa Hư cảnh.
Mẹ nó chứ!
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy cuộc đời chỉ còn một màu đen tối rồi!
Trong lòng Tần Quân có thể nói là ngũ vị tạp trần, nhưng bây giờ hắn cũng biết rõ là không thể nào lùi bước được nữa, chỉ có thể vùi đầu tiếp tục bay về phía trước.
…
Không biết lại tiếp tục bay thêm bao lâu, có lẽ chỉ là một phút đồng hồ, cũng có thể chính là trải qua một phen biển cạn hóa nương dâu.
Ý thức của Tần Quân cũng bị sự buồn tẻ cô độc của thời gian biến thành tuyệt vọng, mơ hồ, hắn cũng đã quên đi suy nghĩ ban đầu của mình, quên đi luôn cả Quan Thiên Đại Hội.
Hắn quên mất vì sao mà mình phải bay về phía trước, chỉ biết máy móc bay tới chỗ ngôi sao màu tím kia mà thôi.
- Sao ngươi phải chấp nhất như vậy làm gì?
Một đạo thanh âm quỷ dị đột nhiên vang lên trong đầu của Tần Quân.
- Ta… ta chỉ muốn lấy được nó…
Tần Quân ngơ ngác lẩm bẩm, đồ văn liệt diễm trên trán cũng lay động, giống như đang hừng hực thiêu đốt.
- Hống ——
Rồng vàng bốn móng khàn giọng gầm lên, giống như muốn đánh thức Tần Quân.
- Sao ngươi lại muốn lấy được nó?
Đạo thanh âm kia lại ép hỏi lần nữa, ngữ khí lại càng có cảm giác áp bách hơn so với lúc trước, giống như muốn ép cho Tần Quân phát điên vậy.
Tần Quân im lặng, trên mặt tràn ngập vẻ mờ mịt.
Ầm!
Trong đầu óc của hắn nổ mạnh, đau đớn kịch liệt khiến cho hắn ôm đầu hét lên, khiến cho rồng vàng bốn móng giật mình cũng bay loạn theo.