Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 487: Chương 487: Uy thế của ma binh




- Chuyện này có vẻ không ổn lắm?

Hàng Long La Lán cười nói, khiến người khác tưởng rằng gã đang sợ.

Tần Quân lại mở miệng cười nói:

- Nếu có dịp, các ngươi cứ luận bàn, để có thể càng quen biết nhau.

Khi nói, hắn đưa mắt nhìn Hàng Long La Hán một cái, khiến Hàng Long La Hán lắc đầu bật cười.

Tần Quân muốn cho gã cơ hội để lập uy đây mà, gã cũng hiểu rằng, nếu muốn gia nhập cái thế lực khổng lồ này của Tần Quân, thì cần phải bộc lộ thực lực.

Dù sao thì Hàng Long La Hán cũng là Kim Tiên cảnh cửu trọng siêu cấp cường giả, Tần Quân vẫn tổ chức tiệc rượu vì gã.

Có thể khiến Tần Quân phải tự mình đãi tiệc, kẻ này ắt không phải hạng đầu đường xó chợ!

Trong nháy mắt, văn võ bá quan đều rút lại ý khinh miệt của mình, mời rượu, chuyện trò với Hàng Long La Hán, dù Hàng Long La Hán có yếu thật, thì họ vẫn cứ phải mời rượu, không chỉ để lấy lòng Hàng Long La Hán, mà còn để giữ gìn mặt mũi cho Tần Quân.

Giờ Tần Quân không còn là kẻ chỉ có một nhóm lèo tèo vài người như trước nữa, giờ dưới trướng hắn đã là cả một vương quốc khổng lồ, có sự phân hóa các cấp, khi ấy, việc sinh ra các đảng phái quyền lực là chuyện không thể tránh khỏi, không phải tất cả mọi người đều trung thành tuyệt đối với Tần Quân.

Cả thiên hạ này đều vì danh lợi, dù là thuộc hạ của Tần Quân thì cũng sẽ tranh giành lợi ích, đương nhiên, họ không dám làm Tần Quân giận dữ, hiện tại, sự uy nghiêm của Tần Quân vẫn đạt đỉnh điểm.

...

Trăng tàn, mặt trời lên.

Giờ đây, trong Thủ Sát Thành có hai bóng người bay về phía một ngọn núi nhỏ, ngọn núi ấy rõ ràng là nơi ở của Man Tượng Vương.

Hai người này mặc kín bưng, chỉ lộ ra đôi mắt, nom thực kỳ quái, nhưng ở Bình Thiên chi địa này, có rất nhiều tu sĩ ăn vận thần bí như vậy, hòng tránh tai mắt của kẻ thù.

- Lão Đại, phía trước chính là ngọn núi mà Man Tượng Vương ở.

Người có vóc dáng nhỏ gầy mở miệng nói.

Người có thân hình cao lớn, phần lưng như mọc lên nhọt lớn gật đầu nói:

- Lão Nhị, chuyện tiếp theo đây, chúng ta phải cẩn thận, không được sơ suất, nếu nhiệm vụ thất bại thì chúng ta chẳng thể báo cáo lại với yêu tôn.

Lão Nhị gật đầu, thân hình nhỏ gầy nom như đang đi bộ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy bàn chân hắn không hề chạm đất.

Do Man Tượng Vương đã kí kết huyết mạch khế ước với Tần Quân, nên Tần Quân không phái người trấn thủ nơi này, dù sao thì Man Tượng Vương cũng không phải tù nô.

Hai người nọ nhanh chóng lên núi, khí tức của họ như được thứ gì che chắn, ngay cả Man Tượng Vương đều không nhận thấy được.

Trong rừng cây trên đỉnh núi, Man Tượng Vương nằm rạp trên đất ngủ say, dù đã đạt tới Thiên Tiên cảnh, nhưng nó không thích sử dụng dạng người, cũng không thích biến đổi hình thái, không thích cả lối sống của nhân tộc, tình trạng này rất phổ biến trong yêu tộc, đa số các yêu đều thích tự do tự tại, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường.

- Man Tượng Vương.

Đúng lúc này, Lão Nhị đột nhiên đi tới bên cạnh Man Tượng Vương, mở miệng hô, Lão Đại thì đứng bên rừng cây để canh chừng.

Nghe được giọng của gã, Man Tượng Vương trợn tròn mắt, ngạc nhiên hỏi:

- Cái giọng này...Ngươi là Báo Lão Nhị?

Lão Nhị nhanh chóng bỏ mảnh vải quấn quanh đầu xuống, lộ ra cái đầu báo, nom kinh dị cực kỳ.

- Ngươi đến đây làm gì?

Man Tượng Vương tròn mắt hỏi, nó liếc nhìn về Lão Đại đứng đó không xa, chần chờ hỏi,

- Ngươi là Ưng Lão Đại?

Nghe vậy, Lão Đại gật đầu, nhưng không bỏ vải che xuống.

- Mau đi theo chúng ta, nhân lúc Tần Quân còn chưa nhận thấy sự tồn tại của chúng ta.

Báo Lão Nhị nhỏ giọng giục giã.

- Không được...ta đã kí huyết mạch khế ước với Tần Đế...chạy rồi thì có ích gì chứ?

Man Tượng Vương cười khổ, sau khi kí kết huyết mạch khế ước, dù nó có đi đâu thì Tần Quân đều cảm nhận được, hơn nữa chỉ bằng một ý nghĩ của Tần Quân, có thể khiến nó sống không bằng chết.

Đương nhiên, để tra tấn nó, Tần Quân và nó phải ở trong phạm vi mười dặm, xa hơn thì không có tác dụng.

Nhưng nếu nó chạy trốn, Tần Quân tìm đến, rồi thẳng tay giết nó, thì nó nên làm sao đây?

Chết rồi sao có thể bằng được sống...

Chí ít thì cuộc sống hiện tại của nó cũng gọi là thoải mái, dù không được tự do lắm.

- Yêu tôn có thể giúp ngươi cởi bỏ huyết mạch kế ước!

Báo Lão Nhị giải thích, lời ấy khiến đôi mắt Man Tượng Vương sáng rực lên, nó vội vàng đứng dậy.

Nếu được sống tự do tự tại thì tốt quá rồi!

- Nhưng là...

Man Tượng Vương chợt do dự, ngày ấy, Bình Thiên Yêu Tôn bị Hoàng Phong Đại Vương đánh cho chạy trối chết, nó vẫn còn nhớ như in, điều này cũng khiến nó bỏ hẳn ý nghĩ chạy trốn, dù được Bình Thiên Yêu Tôn bảo vệ thì cũng có ích gì chứ?

Dẫu sao vẫn không đánh nổi Tần Quân.

- Yên tâm đi, yêu tôn đã liên minh được với bậc đại năng của hải ngoại yêu tộc, tóm lại là, có thể giúp ngươi được bình an, tự do tự tại, mau trốn cùng chúng ta thôi!

Báo Lão Nhị gấp gáp nói, vừa nói gã vừa lấy ra một quyển trục, xé toạch, ngay sau ấy, khe không gian xuất hiện ngay cạnh gã, là một hình tròn có đường kính chừng năm thước, đủ cho Man Tượng Vương đi vào.

Ưng Lão Đại cũng phóng vọt qua, trầm giọng nói:

- Đi mau, hình như có người đang tới!

Vừa nghe gã giục vậy, Man Tượng Vương cũng đành bước vào khe không gian.

Chỉ trong nháy mắt, Man Tượng Vương đã đứng ở bình nguyên phía bên ngoài Thủ Sát Thành, cách cổng thành chừng ba nghìn thước.

Báo Lão Nhị cùng Ưng Lão Đại liên tiếp bước theo sau, bởi đã liên tiếp trải qua các trận đại chiến, nên bình nguyên phía ngoài của Thủ Sát Thành gồ ghề hết cả, địa thế gập ghềnh, điều này khiến cho binh lính đứng trên thành cũng chẳng thế thấy họ.

- Đi thôi, yêu tôn đang chờ chúng ta đó!

Ưng Lão Đại trầm giọng nói.

Man Tượng Vương mừng rỡ vô cùng, không ngờ lại chạy trốn dễ dàng như thế!

Đúng lúc này, đại địa bỗng nhiên chấn động, một luồng ma uy ngập trời đột nhiên ập tới, khiến chúng hết hồn, hàn khí xuyên từ lòng bàn chân tới tận não, cơ thể bất giác run lên bần bật.

Họ ngẩng đầu nhìn lại thì thấy từ không trung, xuất hiện những bóng dáng đen sì, phía chân trời cũng thế, giống như một tấm lưới đen giăng lên, che kín mặt trời.

Nhìn gần lại mới thấy, ấy là những người đàn ông cao lớn mặc đồ da thú, toàn thân họ tỏa ra sát ý khủng khiếp, giống như ma thú có hình dạng con người, tách nhau mà phi hành, từ trên trời xuống dưới đất, đâu đâu cũng có, ít nhất cũng chừng mấy vạn người, khiến Man Tượng Vương và hai con yêu khác chỉ biết rụt lại mà trốn, phía sau họ chính là Thủ Sát Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.