Cảm thấy xe ngựa đã dừng, Lăng Thiên biết Phần Viêm cốc đã tới.
“Bốp”
Hắn đưa tay, vỗ vào mông Phượng Thanh Nhi vì quá mệt mỏi đang say ngủ một cái rồi điềm nhiên nói:“Tới nơi rồi!”
Phượng Thanh Nhi bị đánh thức có chút bực bội, nhưng nghĩ tới bản thân giờ đã thuộc về Lăng Thiên, đành cầu xin”Chủ-Chủ nhân, ta còn mệt!”
Lăng Thiên nhìn nàng một cái, sau đó chuyển qua Thanh Loan và Hàn Tuyết.
Các nàng cũng gật đầu, đồng thời chỉ chỉ xuống dưới bụng, nơi mà lúc này đã đỏ chót vì bị cái dùi cui thịt của hắn hành hạ.
Lăng Thiên có chút ngại ngùng, sau đó im lặng cho các nàng đắp chăn rồi một mình bước ra ngoài.
Hắn lơ lửng trên không, nhìn xuống phía dưới chính là Cứu Hỏa sơn mạch, một dãy núi chỉ toàn đất và đá màu đỏ.
“Nếu như ta không có nhầm thì phía trước chính là Phần Viêm cốc!” Lăng Thiên trầm ngâm nghĩ, hắn dự định một mình tiến tới, dù sao thì đám Hàn Tuyết các nàng cũng đang mệt mỏi không đi được.
Tranh thủ lúc cuốc bộ trên từng bậc thang, Lăng Thiên lúc này mới mở ra hệ thống xem xét thông báo.
Không ngoài dự đoán, phá trinh Thanh Loan và Phượng Thanh Nhi dẫn tới ban thưởng, vẫn là một vạn vàng và hai tiểu cảnh giới nhỏ.
Hiện tại, tu vi của hắn đã là Đấu Thánh lục tinh, khoảng cách Đấu Thánh đỉnh phong cũng chỉ kém ba tiểu cảnh giới nhỏ... Hay nói chính xác hơn là kém ba nàng dâu thu vào hậu cung.
Thanh Loan tuy mặc dù là hậu nhân của Thiên Loan tộc, một chi nhánh điểu tộc tại thú vực, nhưng dường như thể chất nàng cũng không phải nồng đậm cho lắm nên không có phát động khen thưởng đặc biệt.
Ngược lại, về phần Phượng Thanh Nhi, huyết mạch Thiên Yêu Hoàng tộc của nàng cực cao. Thế nên, điều gì đến cũng sẽ phải đến...
【 Ting, ký chủ song tu cùng người mang thể chất đặc biệt - “Thiên Yêu Hoàng tộc” huyết mạch, phát động khen thưởng: Giải phóng Pokemon Ho-oh】
“...”
Ho-oh? Cái quỷ gì?
Lăng Thiên đứng hình một chút, sau đó liền rú lên một tiếng vui mừng.
Ho-oh là gì? Đây chính là thần thú Pokemon, sức mạnh tương đương không thua kém gì Dialga và Palkia.
Hiện tại, nếu xét việc sở hữu thần thú Lăng Thiên hắn hiện mới chỉ sở hữu ba con. Dialga đại diện cho thời gian, Palkia đại diện cho không gian và Arceus đại diện cho sáng tạo.
Lúc trước, khi lần đầu nhận được Arceus, vốn tưởng rằng có thể tạo ra vô số thần thú khác như Mew-two, Ho-oh hay Lugia,... Nhưng bị hệ thống dội một gáo nước lạnh, nói là chỉ khi thu thập bản nguyên của thế giới, Arceus mới có thể triệu hoán thần thú mới, thật không ngờ...
“Hệ thống, ngươi đặc biệt tốt tính?” Lăng Thiên mừng rỡ khen.
Không chờ đợi được nữa, Lăng Thiên liền triệu hoán ra Arceus, cho nó biến hóa ra Ho-oh, hắn muốn xem xem vị thần thú thứ tư của mình như thế nào.
Lúc này, trước mặt hắn, một ngọn lửa đỏ rực bỗng chốc xuất hiện, sức nóng của nó mạnh đến nỗi không thua kém gì dị hỏa Kim Đế Phần Thiên viêm, thậm chí là hơn một bậc.
Ngọn lửa đỏ rực, dần chuyển đổi thành thất sắc, sau đó cuối cùng biến hình, trở thành một con hỏa điểu.
Quý phái, kiêu sa với đôi cánh đỏ rực, cái đuôi hoàng sắc rực rỡ cùng với cái mào hệt như một chiếc vương miện.
Phượng hoàng Ho-oh!
Đây mới chân chính là phượng hoàng, chứ không phải là phượng hoàng pha ke (Fake) như Moltres!
“Chíu”!
Rít lên một tiếng, Ho-oh biến thành một ngọn lửa đỏ rực, đâm thẳng vào người Lăng Thiên khiến cả hai dung hợp với nhau.
Phải biết rằng, Lăng Thiên hắn sở hữu Hỗn Độn thể, đây chính là loại thể chất được bao hàm đặc tính bởi tất cả các Pokemon hắn có thể tạo ra. Lần này, đến phiên Ho-oh ra nhập, Lăng Thiên ngay lập tức cảm giác được cơ thể lại trở lên cường đại bội phần.
“Có chút nóng!” Lăng Thiên nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được như thế.
Nhắm mắt lại, ngay lập tức phía sau hắn bung ra đôi song dực màu đỏ, xung quanh cơ thể dấy lên từng ngọn hỏa diễm...
Sau một khắc, hắn mở mắt, vô số thông tin được truyền vào não bộ khiến Lăng Thiên kinh ngạc.
Nếu như Dialga khiến cho Lăng Thiên điều khiển thời gian, Palkia cho Lăng Thiên điều khiển không gian thì Ho-oh, cho hắn ngự vạn hỏa!
Đừng nhìn năng lực của nó giống với Mera Mera no mi, trên thực tế Mera Mera no mi chỉ cho Lăng Thiên năng lực nguyên tố hóa cùng khả năng tạo hình hỏa diễm, còn thống trị lại là một khái niệm khác!
Mera Mera no mi và Ho-oh, đơn giản bọn chúng khác nhau ở cái vị thế!
Ngoài khả năng thống trị vạn hỏa ra, Ho-oh còn cho Lăng Thiên ba khả năng khác của phượng hoàng lửa, một trong số đó chính là Niết Bàn!
Năng lực của nó đại khái là: Cứ mỗi khi hắn chết thì lại được tái sinh, và sau mỗi lần tái sinh đó, sức mạnh lại được gia tăng gấp bội.
Rất mạnh... Lăng Thiên ban đầu có chút hào hứng, năng lực này làm hắn liên tưởng tới một chủng tộc chiến đấu cuồng nào đó có cái đuôi giống con khỉ vô cùng bá đạo, lúc cần có thể khiến màu tóc chuyển màu trông khá là soái. Chỉ tiếc, nghĩ tới việc bản thân phải chết liền làm hắn cụt hứng.
Mạnh như hắn, nếu không phải tự tử thì ai có thể giết được? Mà giống như tự tử không khiến năng lực này phát huy tác dụng vậy.
“Vẫn là huyết mạch của đám chiến đấu cuồng kia tốt hơn một chút, không nhất thiết phải chết, chỉ cần bị thương rồi chữa lành là được!” Lăng Thiên mở ra hệ thống cửa hàng, nhìn vào khu vực huyết mạch.
Vừa nhìn vào giá tiền, hắn cũng liền đóng hệ thống lại, miệng thì thào:“Quân ăn cướp!”
Khả năng niết bàn tạm thời bị phế, Lăng Thiên tiếp tục xem tới khả năng tiếp theo của Ho-oh.
Hắn giơ tay lên, một ngọn lửa mang hình thù đặc biệt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Nếu như Thanh Liên Địa Tâm hỏa là đóa hoa sen, Vẫn Lạc Tâm viêm là hỏa xà, Hải Tâm diễm là kình ngư thì ngọn lửa trên tay Lăng Thiên lúc này là phượng hoàng!
Dù chỉ xuất hiện được một lúc rồi được Lăng Thiên thu lại, nhưng từng đó cũng khiến cho không gian xung quanh như bị thiêu đốt.
Phượng Hoàng chi hỏa - Bản mệnh hỏa diễm của Ho-oh!
Tuy nhìn bề ngoài, màu sắc thường thường không có gì lạ, nhưng nếu bàn về uy lực và sức nóng, Phượng Hoàng chi hỏa tuy bản thân là thú hỏa, nhưng lại vượt trên dị hỏa!
Thiêu rụi thể phách, thiêu rụi linh hồn, thiêu rụi không gian...
Nếu như hệ thống không quá máy móc, chắc chắn một điều rằng, nhiệm vụ thu thập dị hỏa của hắn lại tiến thêm một nấc,...
- “Được rồi, khả năng cuối cùng...” Lăng Thiên xem xét, sau đó liền nhíu mày.
Khả năng này có chút...
Không nói không rằng, hắn đưa tay chộp vào hư không, ngay lập tức kéo Phượng Thanh Nhi đang nằm nghỉ ở bên trong kiệu ra ngoài.
“Ah?”
Đang nằm trên giường, bỗng chốc bị Lăng Thiên ôm trong ngực khiến Phượng Thanh Nhi kinh hô.
Nhìn bàn tay Lăng Thiên đang đặt trên ngực mình, Phượng Thanh Nhi có chút run sợ nói ra:“Chủ-Chủ nhân, ta thực sự không được nữa...”
Ký ức bị Lăng Thiên chinh phạt liên tục suốt mấy ngày khiến cho nàng có chút ám ảnh. Mặc dù rất sướng, nhưng sau mỗi lần như thế, nàng đều hắn chơi cho ngất đi.
- “Yên tâm, lần này không phải như ngươi nghĩ!” Lăng Thiên mỉm cười, sau đó đặt tay giữa hai bầu vú của Phượng Thanh Nhi, sau đó nhắm mắt lại.
Đang trong lúc Phượng Thanh Nhi không hiểu chuyện gì xảy thì ngay lập tức, cơ thể nàng liền dấy lên vô số hỏa diễm.
“Á á á, chủ nhân, tha mạng!!!!!!”
Phượng Thanh Nhi hét lên trong đau đớn, nàng cảm giác cơ thể giống như đang bị hòa tan bởi những ngọn cuồng nộ này vậy.
So với lúc bị hắn phá trinh, cảm giác này phải vượt xa gấp trăm lần!
Nước mắt chảy ra, nàng cố với tay cầu xin Lăng Thiên nhưng hắn chẳng may may động lòng.
Bản thân đã hiến cho Lăng Thiên, nhưng giờ nhìn chủ nhân vô tình như thế khiến Phượng Thanh Nhi mặt không còn một chút máu, nàng đau lòng nghĩ:“Chả nhẽ ta không có thỏa mãn được hắn nên hắn không thèm cơ thể ta nữa sao?”
Ký ức dừng lại, toàn bộ cơ thể của Phượng Thanh Nhi biến mất, cháy lụi thành đống tro tàn...