Khi ở trên khóa trước, Trang Duệ cũng chào hỏi bọn họ, trình độ
đọc sách đến nghiên cứu sinh, là bạn bè cùng học tập, nhưng sự chân
thành cùng thuần khiết không thể bằng được thời gian học đại học, thời
gian ở đây đã hơn một năm, Trang Duệ kết giao cùng mọi người cũng không
phải nhiều.
Thời điểm Hám Vũ Hàm và Trang Duệ mới quen còn bí mật một chút, đây là bởi vì nửa năm gần đây nàng ở Tứ Xuyên chủ trì một đại mộ thời Hán, cả ngày mưa nắng, làm cho da tay tự nhiên cũng không
được tốt hơn chút nào.
Nhưng may trạng thái và tinh thần của
Hám Vũ Hàm không phải tệ, mới 25 26 tuổi mà đã có thể đứng đầu một đề
tai khai quật khảo cổ quan trọng, dưới quyền còn dẫn theo không ít lão
khoa khảo làm nhân viên khoảng 40 50 tuổi, không thể là không có mặt mũi giáo sư Mạnh ở bên trong.
Đường làm quan của tiến sĩ Nhâm
lại càng mở rộng, năm trước do hắn giúp đỡ giáo sư Mạnh chủ trì bài học, đạt được tiến triển đột phá, bởi vậy tiến sĩ Nhâm chính thức được giữ
lại trường, hơn nữa lại được lựa chọn lên chức phó giáo sư, hơn ba mươi
tuổi đã làm phó giáo sư, cho dù ở Bắc Kinh, có thể được xem như là hình
mẫu của tuổi trẻ.
Về phần Trang Duệ ngoài hai tiến sĩ “Sư huynh” tốt nghiệp vào tháng 6 tháng 7 năm trước.
Tiến sĩ Khương đối với Trang Duệ có chút không đúng chừng mực, mặc dù
sau đó đã rất cố gắng sửa chữa quan hệ với Trang Duệ, Trang Duệ cũng
không có làm khó hắn, nhưng cuối cùng tiến sĩ Khương vẫn không thể nào ở lại Bắc Kinh được, trở lại địa phương nhậm chức một nhà bảo tàng, sau
khi đi vào đã được đặc biệt mời làm phó Quán trưởng, đãi ngộ coi như là
không tệ.
Mà từ trước đến nay Trang Duệ duy trì quan hệ với
bảo vệ Ngô Điềm rất tốt, sau khi tốt nghiệp, Trang Duệ đi vào viện bảo
tàng vẫn không có thay đổi. Năng lực của tiến sĩ Ngô thực sự là rất tốt, sau khi vào viện bảo tàng, bắt đầu chỉ là một nhân viên quản lý bình
thường, thời gian chỉ có nửa năm đã được thành phó quán trưởng viện bảo
tàng, việc này làm cho Trang Duệ có chút giật mình.
Vì thế
còn chuyên môn Trang Duệ hỏi thoáng qua Hoàng Phủ Vân, dựa vào lời giải
thích của Hoàng Phủ Vân, bản thân hắn là phụ trách ở bên ngoài, ngoài ra một vị phó quán trưởng là phụ trách kỹ thuật, thấy Ngô Điềm là một
người trẻ tuổi lại có kỹ thuật cũng có năng lực quản lý, cho nên mới đề
xuất cho hắn làm phó quán trưởng, nghe thấy Hoàng Phủ Vân giải thích,
Trang Duệ cũng thấy thoải mái.
- Hả? Người nào điện thoại?
Trang Duệ đang chăm chú ghi chép, bỗng nhiên điện thoại trong túi quần
rung lên, ngẩng đầu nhìn bốn phía, liếc mắt nhìn thấy may mắn là ngồi
cửa phòng, Trang Duệ đứng lên, lặng lẽ chuồn đi.
Ở đại học
điểm này là rất tốt, vào lớp cả đi về rất thoải mái, đương nhiên, đây
không phải là cái chợ, thời điểm đi ra vào không thể quấy nhiễu đến bài
giảng của thầy giáo mới được.
- Này, Hầu Tử, chuyện gì? Ta đang đi học đấy.
Trang Duệ đi đến hành lang bên ngoài phòng học, bấm nghe điện thoại.
- Trang ca, vừa có người mới cầm mấy vật đến, ta xem không được. Lúc
này mới gọi điện cho ngài, nếu như ngài có thời gian đến liếc mắt nhìn
một chút đi? Đây chính là mấy hôm không gặp ngài, ngài cũng nên đến xem
xét công việc chứ.
Ở Bắc Kinh ngốc cũng đã hơn ba năm, bây
giờ Hầu Tử chững chạc hơn rất nhiều so với trước kia, trong lúc nói
chuyện có chút nông nổi, lời văn có chút trẻ con. Mấy năm nay Hầu Tử đi
theo Cát sư phụ học được một tay khắc con dấu, hơn nữa cả ngày đứng ở
Phan gia viên, quả thực đã từng gặp không ít đồ vật, nhãn lực cũng được
rèn luyện, đối với đánh giá một ít đồ vật, cũng có thể nói được mức độ.
Mà Cát sư phụ tuổi đã lớn, tay có chút không ổn định, ít khi tự mình
khắc con dấu, phần lớn đều là qua tay Hầu Tử, tuy nhiên chào giá không
có Cát sư phụ, cũng là kiếm tiền không ít, một tháng ít nhất cũng kiếm
được ba năm vạn, xem Đại Hùng đều có điểm quen mắt.
Trang Duệ nghe được lời Hầu Tử nói, không khỏi cười mắng:
- Ngươi, muốn ta mời khách cho cứ việc nói thẳng ra, lại còn quanh co
lòng vòng, có phải tiền lương lại bị vợ cất giữ hay không?
Mùa thu năm trước Hầu Tử kết hôn, người vợ chính là người dụ dỗ hắn ly
hôn với tiểu thiếu phụ, người vợ còn mang theo đứa con gái lớn hai tuổi, trực tiếp để cho Hầu Tử được lên chức bố.
Người con gái này
đối với Hầu Tử là không tệ, hàng ngày giặt quần áo nấu cơm, điều duy
nhất là không để cho trong túi Hầu Tử có tiền, nguyên nhân là để mặc cho chồng có tiền trong túi sợ sẽ sinh hư, cho nên thực hiện chính sách
quản lý kinh tế đối với Hầu Tử.
Trang Duệ cũng đã thực hiện
lời hứa, đem ba căn hộ trong tay Âu Dương Quân đến, cho Hầu Tử và Đại
Hùng sang tên, trong nhà Hầu Tử không có người nào đến, Đại Hùng thì dẫn mẹ già đến Bắc Kinh, coi như là mẫu mực của việc buông thả biết quay
đầu.
- Trang ca, vợ ta vẫn như vậy, tối thiểu một ngày phải giao cho một bao tiền Trung Nam Hải ah.
Cuộc sống gia đình của Hầu Tử tạm ổn, hiện tại sung sướng cũng rất hài
lòng, về đến nhà được ăn thức ăn nóng canh nóng, chăn ấm, còn có một em
bé hô ba ba, cho nên mặc dù mỗi ngày rút lấy sau khối tiền một bao tám
Trung Nam Hải, nhưng mặt mũi lúc nào cũng tràn đầy vui vẻ.
-
Ha ha, ngươi như vậy cũng là nhiều người muốn theo đuổi, nói đi, đừng
nói linh tinh, cụ thể là vật gì mà ngươi xem không hiểu? Nói trước trong điện thoại cho ta nghe một chút đi.
Trang Duệ biết rõ mấy năm
nay Hầu Tử ở Phan gia viên đã đúc kết được rất nhiều, vật mà mắt không
xem được, bây giờ lại nói không chắc cầm được, vậy thì chắc đã đụng phải vật khó xử.
Sau khi Hầu Tử nghe Trang Duệ nói, cũng không có nói giỡn nữa, nghiêm mặt nói:
- Trang ca, là vài khí cụ bằng thanh đồng, còn có một viên ngọc thạch,
đồ vật này không giống như là giả, nhưng là… có lẽ đều là đồ vàng mã, ta nhận không được thu cũng không được.
Đồ vàng mã chính là đồ chôn theo người chết, danh như ý nghĩa, cái vật này là xem chuyên môn m ...