Cho nên Dã Hợp tự sát, chỉ là làm cho Trang Duệ cảm thấy có chút không được tự nhiên, đây cũng là chuyện thường tình của con người, dù
là kẻ nào biết rõ chính mình đã từng thấy qua hoặc là biết người tử
vong, mặc kệ người đó là bạn hay là thù, khẳng định đều có một chút cảm
xúc chấn động.
- Đến bây giờ sở văn hóa Nhật Bản cũng đều
chưa có công khai xin lỗi, đoán chừng chính phủ Nhật Bản sẽ đổ việc này
lên người Dã Hợp, dân tộc này là như thế, cho tới bây giờ cũng không dám nhìn thẳng vào sự thật, một đám người tự đại và tự ti.
Trang Duệ nhìn thấy tin tức được đưa lên, không có đề cập đến một câu về sự
kiện “Cổ sứ”, về mặt thái độ của Nhật Bản đã rõ ràng, đoán chừng sau khi Dã Hợp chết, cũng sẽ bị giội đầy nước bẩn lên người.
- Ông
nội của ta nếu không phải trước kia tránh được mấy lưỡi lao, sau khi qua đời cũng sẽ không biết thành lập đất nước, đến, uống rượu!
Biểu hiện hôm nay của giáo sư Điền để lại cho Trang Duệ thấy, vốn là một người rất nho nhã điềm đạm, một mặt cũng là người rất thẳng thắn, mặc
dù đầu không cao, nhưng lại tràn đầy khí thế.
- Điền sư phụ, nói chuyện về ông nội của ngài một chút.
Trang Duệ không muốn dây dưa đến sự kiện “Cổ sứ” nữa, cố ý chuyển hướng sang chủ đề khác.
- Hắc, muốn nói ông nội của ta, năm đó cũng là một nhân vật có số má,
một cây đại đao làm cho lão Tưởng cũng biết, hơn nữa còn được thưởng
huân chương “thanh minh liêm khiết”.
Giáo sư Điền cũng cảm thấy hơi hơi say, nghe được Trang Duệ nhắc tới tổ tiên, lập tức mặt mày hớn hở nói.
Nghe thấy giáo sư Điền nắm bắt gia phả như vậy, bọn người Trang Duệ mới biết rõ, tình cảm của giáo sư Điền với tổ tiên thực sự là không nhỏ.
Căn bản tổ tiên giáo sư Điền là một nhà võ, tại khu Hà Bắc có tiếng tăm lừng lẫy, những năm đầu thế kỷ 20, ông nội giáo sư Điền gia nhập quân
Phùng Ngọc Tường ở Tây Bắc.
Vị lão gia kia đi theo Phùng đại
soái nam chinh bắc chiến, thời điểm tham gia chiến dịch Trường Thành hỉ
Phong Khẩu là doanh trưởng, bởi vì chiến đấu anh dũng mà được thăng chức làm đoàn trưởng.
Nhưng về sau trên người ông nội giáo sư
Điền có nhiều vết thương, thân thể đã không thích hợp ở lại bộ đội, đã
rời khỏi quân đội.
Chỉ cần biết là bộ đội, dù là quân chính
quy hay quân địa phương, cũng không quan tâm là anh hùng chống Nhật hay
là tiên phong nội chiến, chỉ cần là làm quan, không có mấy người không
tham.
Ông nội giáo sư Điền cũng là như vậy, ở bộ đội hơn mười năm, cũng tích góp được không ít của cải, sau khi bỏ vợ cả bên ngoài
trở lại địa phương, khi hơn năm mươi tuổi lại lấy hai vợ bé, cũng không
biết thân thể của hắn chịu đựng được như thế nào.
Mà bố của
giáo sư Điền thì là sinh viên năm thứ nhất ở Bắc Kinh, sau khi tốt
nghiệp dựa vào những đồng tiền tham ô của bố, đã mở một cửa hàng đồ cổ ở thành phố, xem như là không có kế thừa gia nghiệp của tổ tiên, vứt bỏ
võ theo văn.
Tuy nhiên sau khi giải phóng cửa hàng đồ cổ
không còn, nhưng là bố của giáo sư Điền bằng tài trí của mình, vẫn sống
bằng nghề đồ cổ, đến bây giờ coi như là có người gây dựng lên.
Nhưng trong thân thể giáo sư Điền, vẫn là chảy xuôi theo dòng máu của
tổ tiên, lần này hắn đến Nhật Bản, quả thực tư tưởng mang theo là đánh
kháng chiến lại Nhật Bản đi.
Cho nên có thể nói giáo sư Điền
coi người Nhật Bản là kẻ thù truyền kiếp, nhìn thấy Dã Hợp tự sát, trong lòng chỉ cảm thấy hưng phấn, rượu này càng uống càng thấy ngon.
Bữa cơm này ăn hơn ba tiếng đồng ồ, mấy người đang ngồi, đều là người
hiểu biết có kiến thức uyên bác, trò chuyện vô cùng hứng thú, giáo sư
Điền cuối cùng cũng uống nhiều, trong miệng hát:
- Đại đao chém tới đầu giặc ngoại xâm.
Đã được Trang Duệ đỡ đi lên phòng nghỉ ngơi.
*****
Vài ngày sau, tin tức đến từ Đông Kinh liên tiếp rơi vào tay Trang Duệ, điều để cho hắn giật mình chính là, sau khi Dã Hợp tự sát, Sơn Mộc cũng tự sát theo, mổ bụng tự sát tại chỗ, hắn chết so với Dã Hợp có dũng khí hơn một chút.
Những người có liên quan tìm tòi nơi bọn hắn
ở, phát hiện cả hai người đều có để lại di thư, Sơn Mộc có lưu lại một
video thu hình, trong video là hành vi của bọn hắn trong lần thảo luận
sự kiện này, đối với dân chúng Nhật Bản đã bị hắn làm cho tổn thương, đã tỏ vẻ sám hối.
Cơ bản di thư của Dã Hợp cũng giống như vậy,
đều là tiến hành xin lỗi với chính phủ Nhật Bản hoặc là dân chúng, nhưng không hề nói tới một câu là Trung Quốc mang đến ảnh hưởng bất lợi.
Sau khi Trang Duệ nhìn thấy tin tức này, trong lòng vốn cảm thấy có chút áy náy, cũng là không còn sót lại chút gì.
Sau đó văn hóa đồ gốm sứ Nhật Bản tổ chức một buổi họp mặt, báo cáo
tổng kết sự việc lần này, đương nhiên chủ đề là hướng tới việc của hai
người đã chết, chính phủ chỉ gánh chịu trách nhiệm là quản lý không tốt.
Cuối cùng, sự việc làm xôn xao ầm ĩ nhiều tháng, rốt cục cũng đã hạ xuống.
Nhưng chuyện này vẫn lưu lại những ảnh hưởng sâu xa, ít nhất là giới
học thuật Nhật Bản, từ nay về sau cũng không dám nói gì đến chủ đề văn
hóa Trung Quốc là được truyền từ Nhật Bản.
Mà ngay cả tuyên
dương trắng trợn của Khuất Nguyên cùng Khổng Tử, là bọn quốc dân Hàn
Quốc, lúc này cũng là hành quân lặng lẽ, không hề động đến chủ đề này,
thật sự là “ chế tạo của Trung Quốc” vô cùng lợi hại, chẳng những lừa
gạt vài người, còn gây cái chết cho hai người, ai còn dám chạm đến họ?
Sau khi Trang Duệ náo nức đón năm mới, chủ yếu tinh lực để tập trung
cho việc học lên cao, năm nay là hắn đọc nghiên cứu một năm cuối, cũng
sẽ là một năm bận rộn nhất, bởi vì ngoài muốn viết luận văn tốt nghiệp,
Trang Duệ còn muốn tham dự vào khai quật khảo cổ.
- Nguồn gốc mộ táng của nước ta, sớm nhất có thể ngược dòng tìm hiểu đến thời đại
đồ đá mới, nhưng quy tắc có sẵn mô hình có xây dựng chế độ mai táng,
khởi đầu tại Thương Chu, đến thời Xuân Thu có nhiều mộ lớn, nhưng thời
điểm Chiến Quốc đến Tần, quy mô của nó không khác nhau mấy, đương nhiên
lăng tẩm của Tần Thủy Hoàng là ngoại lệ.
Mà thời kỳ mộ táng ở Trung Quốc cường thịnh, thì phải kể tới đại Hán, đại Hán thịnh hành hậu táng, các vật được chôn cùng trong mộ qua các triều đại thay đổi rất
nhiều và rất tinh xảo.
Mộ triều Hán đa số là nhai mộ, trung
lưu hạ lưu sông Hoàng Hà phần lớn khu nhai mộ đều là Vương lăng hoặc mộ
lớn của quý tốc, có mộ đạo, đường hành lang, tai thất, trong thất, hậu
thất, chôn theo một số lượng lớn đồ vật tinh xảo, hôm nay chúng ta muốn
nói, chính là sự phân bố và ảnh hưởng của mộ táng thời Hán với các đời
sau.
Trang Duệ ngồi ở trên lớp học, ghi chép lại không ngừng, tiết học hôm nay là của giáo sư Mạnh, mỗi học kỳ giờ học trên lớp của
ông không được nhiều lắm, không chỉ là hắn, kể cả là tiên sĩ Nhâm cùng
với Hám Vũ Hàm cũng đang ngồi, chăm chú ghi chép lại.
Cách
một năm lại trở lại trường học, đã qua hơn hai tháng, lần đầu tiên Trang Duệ thấy tiến sĩ Nhâm cùng với Hám Vũ Hàm nghe giáo sư Mạnh nói, hai
người bọn họ đều đi nơi khác tiến hành khai quật hiện trường.