Hoàng Tử Trường Nữ Sinh

Chương 58: Chương 58




Sau một đêm dài,chúng tôi cùng ôm nhau ngủ. Có lẽ vì lần đầu tiên mệt mỏi đến thế nên tôi ngủ rất sâu,Gil giúp tôi mặc đồ khi nào tôi cũng không biết. Cho tới khi Tường Vi về phòng vào sáng hôm sau tôi cũng không hay,nhưng mà buổi sáng vẫn phải dậy cùng trường tập chung để đi chơi nên không thể vắng mặt. Trãi qua vài lần được Gil dỗ ngọt thì tôi mới chịu rời giường. Tường Vi thì nhìn tôi với ánh mắt đầy kỳ thị, giống như tôi là kiểu tiểu thư thích nhõng nhẽo với người yêu như các cô nàng trên phim Hàn Quốc ấy. Tôi thật muốn hét lên với cậu ấy rằng “ cậu chẳng hiểu gì cả,cậu có biết hôm qua tôi bị cậu ta ăn sạch sẽ tới mức nào không. Cậu có biết hiện tại chân tôi muốn nhũn ra không,eo cũng đau nữa. Cậu cứ thử có người yêu đi,lúc đó cậu còn nhìn tôi với ánh mắt đó được không....“.

Tất nhiên là tôi chỉ dám gào thét trong lòng mà thôi. Dù sao chuyện xấu hổ như vậy tôi cũng không thể nói cho cậu ấy biết được.

Tường Vi sau khi thay đồ xong thì cũng ra ngoài trước. Chỉ còn tôi và Gil nên Gil khẽ ôm lấy tôi rồi nói.

- Em mệt vậy à. Hay Gil xin giáo viên cho em ở lại khách sạn nghỉ nha.

Tôi vội vàng nói.

- Thôi không cần đâu. Em cũng chỉ hơi mệt xíu thôi.. Đừng để thầy cô và mọi người lo lắng..

Gil nghe vậy liền cười khẽ rồi nói.

- Em đó nha. Sức khỏe quá kém, ngày thường chỉ ham ăn ham ngủ mà lười tập thể dục. Hôm qua lăn qua lăn lại có xíu mà đã thành thế này rồi.

Tôi có chút tức giận lườm Gil rồi nói.

- Gil còn nói. Là lỗi của ai,người ta cũng là lần đầu tiên...

Gil nghe vậy thì cười lấy lòng rồi nói.

- Gil biết rồi. Lỗi của Gil,tại Gil không biết tiết chế.. Lần sau Gil sẽ không đòi hỏi vô độ như thế nữa..

Tôi cảm thấy chủ đề của chúng tôi dường như đang lạc hướng. Mới sáng sớm mà đề cập tới vấn đề này thì cũng hơi kỳ cục cho nên tôi chỉ liếc Gil một cái rồi thôi.

Bởi vì chiều phải trở về Sài Gòn nên các bạn đều tranh thủ đi tắm biển cho thõa thích lần nữa. Lần này thì cả tôi và Gil đều ngồi trên bờ, bởi vì Gil cũng nói qua với mọi người là tôi không khỏe lắm nên mọi người cũng không quan tâm tới chúng tôi nữa. Sau khi tắm xong thì đi ăn trưa rồi lên xe trở về.. Có lẽ những tháng ngày yên bình của tuổi học trò của chúng tôi sẽ khép lại ở đây. Ngày mai mỗi chúng tôi sẽ bước vào một khung cửa mới,số mệnh của mỗi người vẫn chưa biết sẽ như thế nào. Nhưng có lẽ sẽ không còn được hồn nhiên và thơ ngây như trước nữa.. Ai rồi cũng lớn..

Trên chuyến xe trở về trường tôi và Gil vẫn ngồi chung với nhau. Cùng tựa vào nhau ngủ,cùng trò chuyện... Tôi đã nghĩ trong chuyến xe cuộc đời mình nếu luôn có Gil ở bên thế này thì thật hạnh phúc.

Trở về trường chúng tôi được nghỉ một ngày và bắt đầu nhận kết quả thi tốt nghiệp. Tỷ lệ đậu tốt nghiệp của ngôi trường nổi tiếng này luôn là tuyệt đối bởi chất lượng đầu vào đã rất cao. Tuy nhiên đứng đầu bảng danh sách vẫn là Gil và tôi như thường lệ. Tất nhiên chuyện ai nhất ai nhì đối với chúng tôi hiện giờ không còn quan trọng nữa.

Bởi vì sau lễ tổng kết chúng tôi sẽ chính thức rời xa ngôi trường này nên đồ đạc đã thu dọn gọn gàng hết. Một số đồ dùng không cần thiết chúng tôi cũng đã mang về nhà trước đó rồi. Căn phòng ký túc xá giờ trông có chút trống trải, đã ăn ở tại nơi này ba năm nên khi nghĩ tới lúc phải dọn khỏi chúng tôi đều không giấu được luyến lưu. Ngày cuối cùng ngủ tại căn phòng cả bốn đứa đều thức,chúng tôi cùng trò chuyện với nhau. Cùng nhớ lại những kỷ niệm ngày đầu tiên dọn vào đây ở,cùng nhắc lại những thói quen tật xấu của từng người.. Cùng cười.. Cùng khóc...

Bởi vì bốn đứa đều chọn lựa bốn con đường khác nhau nên chúng tôi sẽ không thể chung trường với nhau được nữa. Cả ba cô bạn đều ghen tỵ với tôi khi tôi có Gil cùng thi vào một trường. Khi tôi nghe vậy lại càng cảm thấy mình may mắn hơn.. Nếu không có Gil thì có lẽ tôi cũng như ba người bạn của mình,phải cô đơn đối mặt với một môi trường mới..

Thức đêm khiến cho mắt đứa nào đứa ấy thâm quầng như gấu trúc. Cho nên vào buổi lễ tổng kết hôm sau chúng tôi đành phải trát lên mặt một lớp phấn dầy để che bớt sự tiều tụy của mình. Thế nhưng khi gặp mặt các học sinh khác trong trường tôi mới biết rằng không chỉ chúng tôi mới như vậy. Thì ra tất cả mọi người đều thế....

Hôm nay tất cả học sinh năm ba mặc đồng phục cử nhân. Các học sinh năm nhất và năm hai mặc đồng phục trường. Dẫn chương trình hôm nay là Lan Khuê và Phạm Hương, Linh Chi thì đang cùng các bạn trong hội học sinh hoàn tất những công việc cuối cùng để bắt đầu buổi lễ.. Nhìn những hình ảnh quen thuộc ấy tôi lại nhớ tới mình và Gil, chúng tôi cũng từng làm những công việc đó. Và hôm nay chúng tôi sắp rời xa nơi này,nhường lại mọi thứ cho một thế hệ mới..

Linh Chi sau khi sắp xếp xong mọi thứ thì liền đi tới chỗ ngồi của tôi và Gil. Em ấy tỏ ra rất buồn và không nói được gì cả. Tôi thấy vậy đành phải lên tiếng an ủi em ấy.

- Cố gắng học thật tốt và hoàn thành tốt công việc trong hội nha. Chị tin tưởng em sẽ làm được.

Linh Chi vẫn giữ khuôn mặt ỉu xìu mà nói.

- Từ giờ không được gặp hai người nữa em rất buồn. Giá như học đại học cũng ngay ở đây thì tốt quá.

Tôi cười khẽ rồi nói.

- Chúng ta vẫn có thể gặp nhau ngoài trường học mà. Chị vẫn ở thành phố này chứ đâu có đi học ở xa.

Linh Chi dường như cũng hơi thoải mái hơn một chút. Sau đó em ấy liền chào chúng tôi rồi đi vào hậu trường chuẩn bị cho buổi lễ..

Lễ tổng kết luôn làm rất trang trọng. Sau khi trao bằng tốt nghiệp thì tôi và Gil sẽ đại diện học sinh năm ba lên đọc lời cảm ơn gửi tới nhà trường và các thầy cô giáo đã dạy bảo chúng tôi trong suốt ba năm học qua. Sau đó cùng chụp hình với các thầy cô giáo và các học sinh năm nhất và năm hai. Album hình sẽ được gửi tới địa chỉ nhà của từng học sinh sau đó.

Các học sinh năm nhất và năm hai vốn là fan của Gil thì vây quanh cậu ấy. Có nhiều bạn còn khóc lóc không muốn cho Gil tốt nghiệp, trông khuôn mặt dở khóc dở cười của Gil mà tôi chỉ biết cười trừ.. Nổi tiếng quá cũng khổ..

Mấy bạn shipper của GilenChi thì lại sống chết dặn dò chúng tôi rằng.

- Hai người không được chia tay nha. Cho dù ở chân trời góc bể em vẫn ship hai người.

- Nếu hai người mà chia tay em sẽ chạy tới trường đại học của hai người ăn vạ đó.

- Đợi hai năm nữa em cũng sẽ thi vào trường đại học của hai chị. Em vẫn sẽ là một shipper trung thành..

...

Tôi và Gil chỉ biết nhìn nhau cười. Lẽ ra buổi chia tay sẽ ủy mị sướt mướt lắm,nhưng cũng nhờ có các bạn ấy mà tâm trạng của chúng tôi tốt hơn rất nhiều.

Dù không muốn nhưng chúng tôi vẫn phải chính thức dời xa ngôi trường thân yêu này. Tạm biệt Angle.. Tạm biệt một quảng đời tươi đẹp.. Tạm biệt những kỷ niệm ngây thơ,khờ dại và quá đỗi ngọt ngào....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.