Ta không muốn nói nhiều với hạng người như ngươi...Yaaa... - Hai quả cầu lửa sáng chói từ tay cô gái ập đến, đẩy tên tóc đỏ ra xa, hắn nhăn mặt đau đớn.
-Hạng người như ta? Hah! Không ngờ em lại vô ơn đến thế! - Hắn đứng bật dậy, phủi lớp bụi trên áo.
-Vô ơn? Ta không hề nhận của ngươi bất kỳ ơn huệ nào, sao lại nói ta vô ơn? Trong khi chính ngươi, chính ngươi....... - Cô gái tiến lại gần tên đó, liên tục đánh vào vai hắn, đôi mắt đỏ thẩm thoáng hiện trong lớp khí lạnh lẽo tỏa ra từ mắt cô. -Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà ngay cả bạn của mình của ra tay như vậy hả? - Cô gái gào thét, nước mắt ứa trào.
-Vì sao ư? Vì ta không phải phù thủy mà là.......
-Một con quỷ khát máu không hơn không kém! - Nói rồi, cô gái thúc vào bụng hắn với ngọn lửa đang đỏ rực. Hắn vẫn thế, vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hắn kéo tay cô ra từ từ, khuôn miệng nhếch lên, nụ cười trở nên ma quái.
-Phải! Ta là một con quỷ khát máu đó! Biết vì sao mà ta thành ra thế này không?
Hắn cúi gầm mặt, giọng nói trở nên bi thương.
-Hah! Ngay chính cha mẹ ruột mà cũng không bảo vệ được! Chính loài phù thủy các ngươi đã cướp đi sự hạnh phúc cùa ta. Con người không hề gây hấn gì đến phù thủy, vậy tại sao lại tàn sát họ chứ? Các ngươi khiến ta trở thành một thằng mồ côi sống chui nhủi gầm cầu. Thức ăn là những gì mà người ta ăn thừa rồi ném xuống sông, ngày mưa thì ta cứ như con mèo rét run! Ta hận và ta sợ!
Cái gì đó lấp lánh, ấm nóng trên khóe mắt hắn rơi xuống, chạm vào mặt đất đầy nắng chói chang.
-Rồi chủ nhân cũng đến, ông ấy đem ta về, ông ấy như người cha của ta, cho ta mọi thứ ta muốn - cái cảm giác được sống trong sự yêu thương là gì! Mặc dù ta chưa hề bước ra đến thành phố bao giờ! - Hắn bỗng ngước mặt lên, đôi môi nở một nụ cười thoáng qua như làn gió vô tình lướt qua mặt hồ vậy!
-Xúc động thật! Ngươi nghĩ những điều đó có thể làm ta trở nên mềm yếu và bỏ qua cho ngươi tất cả ư? Nhầm rồi! - Cô gái vẫn cương quyết chiến đấu cho đến cùng.
-Ta cũng không mong là các ngươi hiểu nó, giờ thì quy về Glamour đi! - Nói rồi hắn quay người bước vào trong. -Và đừng bao giờ quay trở lại đây một lần nào nữa! Ta mong hai ngươi hạnh phúc! Hắn sẽ tỉnh lại thôi! - Nói rồi, chiếc cửa sắt cao lớn đống rầm lại, chỉ còn lại cô gái và chàng trai tóc tím đang nằm trên đất kia.
_________________________________
-Henry! Henry! - Tôi lay người cậu ấy. Đôi mắt nâu từ từ mở ra, hơi thở dần dịu lại.
-Lâm Vi! - Vừa tỉnh lại Henry đã ôm chầm lấy tôi. - Cậu không sao chứ?
-Tớ không sao! Người có sao là cậu đó, quay về Glamour thôi! - Tôi đứng dậy, phủi lớp bụi sau váy.
-Khải Minh? Tên đó.....
-Hắn kêu tớ về lại Glamour và đừng bao giờ quy lại nữa! - Tôi bước đi.
-Tại sao chứ? Làm như thế không giống hắn chút nào! - Henry tỏ ra khó hiểu, tôi xoay người nhìn cậu ấy.
-Bây giờ có đi về hay không?
Cả hai chúng tôi đi theo con đường mòn. Đi đoạn......
-Vân Du!! Ken!! - tôi thốt lên khi thấy hai người bạn của tôi đang nằm xõng xoài trên mặt đất. - Chuyện này là sao? - Tôi nhìn Henry.
Rồi Henry kể cho tôi nghe mọi chuyện đã xảy ra với họ.
-Chúng ta phải về Glamour gấp! Đem Ken và Vân Du về luôn! - Tôi ngó xung quanh.
-Nhưng mà, họ đã......
-Chưa chết đâu! một người dốt Sinh như cậu thì biết gì, họ chỉ bị trúng một loại thuốc cá hàm lượng gây mê cao thôi! Tìm phương tiện về thôi! - Tôi cõng cô bạn vân Du đang ngủ mê trên lưng, không ngờ lùn mà nặng quá trời!
-Phương tiện sao? - Henry nhăn mặt suy nghĩ.
Tôi vừa bước vừa đá lăn hòn đá trước mặt.
-Po! - Tôi nói lớn, hai mắt sáng rực.
-Po? - Henry tỏ ra khó hiểu.
Tôi đặt Vân Du xuống đất. Tay cầm hòn đá.
-Biến! - Sau câu nói của tôi là hàng loạt tia sáng tỏa ra xung quanh hòn đá.
Phụp.............
Tôi thảy hòn đá xuống đất. Như là một giác mơ, hòn đá cứ to dần, to dần, cho đến khi nó ta bằng một con voi ma mút chính hiệu. Đôi cánh của nó sải rộng.
-Po! - Tôi reo mừng, nó nhìn tôi, nháy mắt một cái. Nó hạ đuôi cho chúng tôi leo lên.
Trong thoáng chống, cả bốn người chúng tôi đều ngồi trên lưng Po.
-Đây là con vật mà cậu từng nuôi à? - Henry sờ phần vảy trên lưng Po.
-Không hẳn! Po là con chó con mà ngày đầu vào Glamour, Thái Ny đã hóa đá nó cho tôi! Nhưng sau ba ngày, Po trở lại với hình dạng hòn đá ban đầu của nó!
-Thuật biến! Cậu cũng khá đó.
-Hi! Đương nhiên, Lâm Vi là tớ mà! - Tôi nghênh mặt tự hào.
___________________________
Tôi ngồi tựa người trên chiếc sofa đỏ nhung mềm mại, ánh nắng từ ô cửa sổ đẩy bóng tôi ngã dài trên mặt đất.
-Lâu thế nhỉ? - Henry mặt mày nhăn nhó nhìn chiếc đầu hồ đang kêu tích tắc trên tường.
-Cố đợi đi! - Tôi đưa mắt nhìn về mấy kệ sách trong phòng. Đối với tôi, sách chính là cuộc sống.
Tôi đừng dậy, bước đến kệ sách bên trái. Tôi đưa tay lần từng quyển ách trên kệ. Lớp bụi khá dày bám trên tay tôi. Tôi rất thích đều đó.
Những quyển sách cổ luôn mang trên mình lớp bụi dày tinh xảo.
Tay tôi bỗng dừng lại tại quyển sách màu đỏ thẫm đẹp đẽ. Tôi lấy quyển sách ra. Lớp bụi bám trên sách bị tôi thổi bay đi, hòa vào ánh nắng gay gắt.
-Glamour! - Tôi đọc tên quyển sách đó rồi đến chỗ Henry.
Tôi nhìn Henry và cậu ấy cũng nhìn tôi.
Tôi từ từ lật từng trang quyển sách.
-Ghi chú Glamour? - Tôi tỏ ra khó hiểu với tựa đề của nó.
Đôi mắt tôi đưa theo từng con chữ.
''Trên bầu trời Glamour, những đám mây xám xịt chen chúc nhau, dù là buổi sáng nhưng không khi cứ như là buổi khuya, màn đêm đang che kín nơi đây.
Mọi ngươi sợ sệt nhìn lên bầu trời. Tay cầm đũa phép, ta nhìn đứa con gái bé bỏng đang nằm trong nôi, khuôn mặt con bé thật xinh đẹp, mĩ miều. Vợ ta, bà ấy đang ngồi cạnh chiếc nôi, khuôn mặt đầy sầu muộn.
-Hỡi những thần dân Glamour yêu dấu của ta! Với ngôi vị Quốc vương! Trận đấu này, ta sẽ không bao giờ lùi bước để bảo vệ Vương quốc Glamour này!
Thần dân muôn nơi vỗ tay nhau, hò reo ủng hộ, ta sẽ tham gia trận chiến này. Nhìn đứa con gái bé nhỏ của ta, mắt ta ứa lệ.
-Hoàng hậu, nàng hãy cùng con của chúng ta chạy đi! Hãy bảo vệ con, ngày nào đó, Glamour sẽ hòa bình, lúc đó nàng hãy quay về và hãy dạy dỗ con gái chúng ta thật tốt!
Ta đặt lên trán con gái nhỏ một nụ hôn. ''
-Chiến tranh đã từng xảy ra! - Henry nhìn tôi.
"Chính loài phù thủy các ngươi đã cướp đi sự hạnh phúc cùa ta. Con người không hề gây hấn gì đến phù thủy, vậy tại sao lại tàn sát họ chứ?"
Tôi bỗng dưng nhớ lại lời nói của Khải Minh. Có khi nào quyển sách này đề cập đến việc đó?
Tôi lật nhanh quyển sách, tôi lục tìm từng con chữ. Hy vọng biết được sự thật nào đó.
-Cậu tìm gì thế?
-Không gì!
Cạch....
Tiếng mở cửa vang lên, tôi vội gấp sách rồi giấu vào một bên cánh của Po.
Cô Hiệu trưởng bước vào, khuôn mặt nở một nụ cười.....