Trong những ngày kế tiếp, cuộc sống của
Dương nhàn nhã trôi qua. Hắn bắt đầu đi sâu tìm hiểu văn hoá Islam, đọc
kinh Coran, xem xét tình hình chính trị Iraq và các thay đổi trên thế
giới. Quan hệ tình cảm của hắn và Mi Nimes có tiến triển lớn. Thỉnh
thoảng hắn và nàng vụng trộm nắm tay nhau. Một lần liều lĩnh y kéo Mi
Nimes ôm vào trong lòng, nàng chỉ đỏ mặt chấp nhận nhưng tuyệt đối không cho y đi xa hơn. Mỗi khi nhìn thấy Samira, Dương luôn cảm thấy nha đầu
này dùng ánh mắt không hảo ý nhìn y. Đã mấy lần y bị nàng phá ngang
chuyện tốt của hắn và Mi Nimes. Hắn rất đau đầu với tiểu muội này nhưng
chẳng thể làm được gì ngoài cắn răng chịu đựng.
Cũng may đến buổi tối y lại được Amina dùng thân thể ngọc ngà an ủi.
Dương ôm Amina trong lòng dầy vò đủ kiểu, khi thì nắm bóp hai trái đào,
khi thì … nói chung là đủ các kiểu, muốn nghĩ sao thì nghĩ. Dương luyện
tập với người đẹp đủ cả các tư thế biến hình, so với Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký thì nguy hiểm hơn vạn lần.
Thời gian rảnh rỗi cũng không kéo dài, rất nhanh, Dương nhận được mệnh
lệnh Saddam Hussein tự tay ký tên, hắn bị phân phối đến thẳng sư đoàn bộ binh dự bị thứ 9 nhân dân bộ binh sư tham gia huấn luyện. Sau buổi liên hoan chia tay hắn tại nhà Sabah hắn từ biệt mọi người rồi ra nhập ngũ.
Dương ngồi một chiếc xe jeep Trung Quốc trải qua thời gian dài xóc nảy,
đi tới nơi đóng quân của sư đoàn bộ binh thứ 9 ở ngoại ô thành phố
Basra. Nơi này ở phía bắc Basra nếu đi tiếp 60 km nữa là đến đầm lầy
Mesopotamia nổi tiếng. Hắn đang suy nghĩ về hình tượng quân đội Iraq qua tư liệu trước kia: Những chiến sĩ vạm vỡ trang bị vũ khí do Liên Xô chế tạo, bước đi chỉnh tề hô to Saddam vạn tuế, tinh thần ngẩng cao. Hiện
tại đang thiếu hụt một người chỉ huy, mình chỉ cần đi tới diễn giảng một phen để bọn họ thần phục đi theo y quét ngang Trung Đông, xưng bá thế
giới.
Song......
Dương mặc một thân quân trang mới tinh đeo ba lô, từ xe jeep nhảy xuống, đi vào sân huấn luyện. Đập vào mi mắt y là một kiến trúc cũ kĩ, mặc dù trải qua tu sửa nhưng vẫn còn hết sức đơn sơ. Điểm nhấn duy nhất một
bức họa khổng lồ Saddam màu sắc rực rỡ trên vách tường. Ở bức họa nhìn
soi mói là một đống người mặc quân trang màu xanh lộn xộn xếp hàng đội
ngũ, chuẩn bị luyện tập.
Trên “Sân huấn luyện” hình dạng nguyên thủy. Mấy viên sĩ quan đang hò
hét quát tháo bọn binh lính trẻ tuổi đang cầm trong tay khẩu súng trường Mauser có từ thời thế chiến 2. Nhìn qua đội ngũ từng khuôn mặt thiếu
niên đang mờ mịt bối rối xếp hàng, Dương thất vọng: Chả lẽ đây là quân
đội chính quy Iraq sao? So với cả Dân quân tự vệ Việt Nam cũng không
bằng!
Hắn đeo ba lô đi về phía một liên đội coi như chỉnh tề. Chung quanh binh sĩ cho rằng hắn đồng đội đến trễ nhưng lại không có một ai hỏi thăm,
mọi người đều bận rộn tìm kiếm vị trí trong đội ngũ. Hiện tại đang thời
kỳ chiến tranh, cảnh giới lỏng lẻo như vậy làm Dương âm thầm cau mày.
Dương đi qua mấy liên đội đến một khối đang xếp hàng chỉnh tề, an tĩnh
mà nghiêm nghị, cùng tượng hình xung quanh bất đồng. Dương chưa kịp mở
miệng hỏi thì đã bị một gã sĩ quan đứng hàng đầu lớn tiếng quát
lên:“Đứng lại! Ngươi là người liên đội nào? tại sao chạy loạn?”
Dương dứng lại đánh giá người sĩ quan này tuy vóc người không cao, nhưng lộ ra vẻ hết sức rắn giỏi, mặc một thân quân phục hơi cũ, trong hắn mắt bắn hàn quang bức người. Dương đứng nghiêm lại nói:“Báo cáo Thủ trưởng, tôi là tân binh, đến sư đoàn bộ binh thứ 9 trình diện!”
“Binh lính, trả lời tên của ngươi, thuộc liên đội nào?” Viên sĩ quân dùng ánh mắt chim ưng chằm chằm nhìn Dương, quát hỏi.
“Tên tôi là Qusay Abdullah, hôm nay vừa tới trình diện, còn chưa được
phân phối vào liên đội nào!” Dương trả lời rồi đưa cho viên sĩ lệnh gọi
nhập ngũ của bộ tư lệnh quân khu phát ra.
Sĩ quan kia nhìn thoáng qua rồi đưa trả lại cho Dương, hiển nhiên đối
với một người lính cầm trong tay lệnh gọi nhập ngũ của bộ tư lệnh quân
khu tự mình phát ra có chút tò mò.
Nhưng lập tức hắn nghiêm túc hướng Dương quát lên:“Binh lính Qusay, giờ
thể dục buổi sáng sắp bắt đầu, ngươi ở đây đi loạn còn ra thể thống gì?
Ta lệnh cho ngươi trước sắp xếp đồ đạc chờ sau khi kết thúc huấn luyện
đi tìm nơi báo danh tân binh nơi trình diện, đã nghe chưa?”
“Vâng!” Dương trả lời ngay, hắn thấy viên sĩ quan này nghiêm túc chuyên
nghiệp, dù biết địa vị bất phàm của mình cũng không lộ ra thần sắc không khỏi rất là tán thưởng.
Không nghĩ tới sĩ quan lại lớn tiếng quát lên:“Ngươi phải đáp: Dạ! Thủ
trưởng! Nghe rõ không!” “Dạ! Thủ trưởng!” Dương đành lớn tiếng hồi đáp.
Hội thao kết thúc, Dương đến chỗ tân binh trình diện chủ động yêu cầu
phân vào liên đội số 6 do viên sĩ quan kia chỉ huy. Đồng thời Dương cũng biết được người này lại là một người cực kỳ nổi danh sau này Xavier
Diarra!
Trong chiến tranh Iraq 2003, khi đó Xavier - Diarra là sư trưởng sư đoàn bộ binh 51. Tuy nó không thuộc về lực lượng tinh nhuệ “Nước cộng hòa vệ đội” của Saddam nhưng đã trở thành đội quân được thế nhân tôn kính
nhất.
Tạm thời không nói đến tính chính nghĩa trong cuộc chiến tranh Iraq.
Trước liên quân Anh Mỹ cường đại hơn vô số lần, toàn thể sĩ quan và binh lính sư đoàn 51 không có chạy trốn, đầu hàng, bọn họ nhiệt huyết mang
quyết tâm hy sinh đến cùng để bảo vệ quốc gia làm nên trận chiến bảo vệ
Basra. Chỉ với trang bị lạc hậu, thậm chí ngay cả mũ sắt, quân phục cũng không đủ, song bọn họ sẵn sàng lấy cái chết ra quyết tâm dựa vào thành
phố Basra chiến đấu với quân xâm lược trên đường phố.
Đây mới là quân đội làm người ta tôn kính! Ít nhất nó biết vì ai mà
chiến đấu! Nó không phải chiến đấu vì kim tiền, quyền lực hay vì người
thống trị. Nó vì mình quốc gia dân tộc mà chiến đấu!
Nghĩ tới đây Dương không khỏi nhớ quê hương của mình. Một đất nước Việt
Nam phương xa, nhỏ bé mà kiên cường bất khuất đã phải chịu biết bao
nhiêu mất mát thương đau để có được một tương lai hoà bình, tự do.
Quân đội nhân dân Việt Nam chỉ bắt đầu với vũ khí thô sơ, cơm không đủ
ăn, áo không đủ mặc đã anh dũng đứng lên vừa chiến đấu vừa trưởng thành. Với lòng yêu nước và tinh thần đoàn kết dân tộc, dưới sự chỉ đạo của
Đảng, quân đội nhân dân Việt Nam đã đánh thắng hàng loạt kẻ thù hùng
mạnh. Thắng lợi của kháng chiến chống Thực dân Pháp và Đế quốc Mỹ đã
chấm dứt vĩnh viễn ách thống trị của chủ nghĩa thực dân đế quốc ở Việt
Nam.
Đưa Việt Nam thành nước duy nhất trên thế giới đánh bại hai cường quốc và giành độc lập dân tộc.
Dương bỗng nhớ ra câu nói của vị lãnh tụ vĩ đại
”Quân đội ta trung với Đảng, hiếu với dân, sẵn sàng chiến đấu hy sinh vì độc lập, tự do của Tổ quốc, vì chủ nghĩa xã hội. Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng.”
Dương đột nhiên cảm giác được: Một người, một chi bộ đội, một dân tộc,
chỉ cần có lòng dũng cảm, tinh thần bất khuất đoàn kết với nhau như vậy cho dù bọn họ hai bàn tay trắng, cũng sẽ không sợ hãi, bách chiến bách
thắng!
Tim của hắn nhanh chóng gia tốc, bước đi nhẹ nhàng hơn. Theo ánh mắt hắn chỉ thấy các thiếu niên đang ra sức huấn luyện trên thao trường. Bọn họ đứng chưa chỉnh tề, bước đi cũng chưa thành thạo còn trúc trắc nhưng
ánh mắt của bọn họ mặc dù còn mờ mịt nhưng quyết tâm và nhiệt huyết
thanh xuân.
“Lấy danh nghĩa Thánh A La ra thề, ta chưa từng thấy bọn không có đầu óc như các ngươi, ngay cả đi đều cũng không được thì làm sao mà đánh
giặc? Ta không bằng tìm mấy nữ nhân thay các ngươi cho rồi. Bên trái
quay! Đi đều bước......” Trên sân huấn luyện tràn ngập tiếng quát của
Đại đội trưởng Xavier
Nghe vậy Dương bỗng mỉm cười!
“Trước hết bắt đầu làm một binh lính bình thường của sư đoàn bộ binh số 9 thôi!”