Sáng.
Gia Kỳ đang ngồi phè phỡn ăn sáng ở phòng ăn với vẻ mặt vô cùng tỉnh táo như không hề có chuyện gì xảy ra.
– Gia Ngọc, rồi mày cũng sẽ bị truy đuổi như một tội phạm thôi.
Anh ta nghĩ thầm, nhếch miệng cười nhạt, rồi cầm tách cà phê uống từ từ. Kim Nhã đi vào một cách nhanh chóng và hỏi:
– Anh, Gia Ngọc…
– Anh hiểu em muốn nói gì rồi.
Cô đang định nói thì bị cắt ngang.
– Em đừng lo lắng chi nhiều.
Gia Kỳ tiếp lời.
– Không lo sao được chứ?
Kim Nhã kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng. Gia Kỳ chỉ biết cười và uống cà phê.
Từ phía ngoài ông Lâm đi vào mang theo một sự giận dữ đi vào trong phòng ăn.
“Chát.”
Ông Lâm lôi Gia Kỳ đứng dậy và giáng cho anh một cái tát thật mạnh.
– Gia Ngọc… Gia Ngọc đâu rồi hả?
Ông quát lớn.
– Nó trốn viện rồi.
Gia Kỳ trả lời cộc lốc vì chưa kịp định thần gì cả. Một tay xoa xoa mặt và đi lại ghế ngồi.
– Bực mình, nó trốn viện thì có liên gì đến mình, tự nhiên bị một cái tát oan.
Anh ta càm ràm.
– Giờ nó ở đâu?
Ông Lâm bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói.
– Không biết, đứa con trai của ba nó đâu phải là người nó giống như một con quái vật đúng hơn.
Gia Kỳ nói thẳng không suy nghĩ gì đến lời mình nói ra.
– Nó cũng là em trai của con, sao lại nói nó như vậy được.
– Không phải lúc trước ba cũng nói nó là quái vật sao?
– Ta…
– Ba muốn sai khiến được nó phải tốn bao nhiêu công sức mà cũng chẳng làm được gì, toàn thấy thất bại. Nó chỉ biết bản thân nó thôi. Thà ba
nhằm vô điểm yếu của nó bày mưu tính kế, bắt bó thực hiện giao kèo, cho
nó đám cưới với Kim Nhã rồi cả hai qua Mỹ sống. Còn việc ở đây con lo
được rồi.
Gia Kỳ nói đều đều.
Nghe những lời Gia Kỳ nói, ông chần chừ suy nghĩ một lúc, cũng hợp lí:
– Được rồi, như vậy đi.
Gia Kỳ đứng dậy và đặt tách cà phê xuống bàn, vẻ mặt hiện rõ một chữ đểu.
– Bắt đầu truy bắt nó đi.
…
Tại phòng Minh Anh.
Gia Ngọc thức giấc, ánh nắng mắt trời khiến cậu chói mắt. Cậu nghiêng người Di nằm xuống ghế so pha và lấy áo đắp lại cho nhỏ. Cậu đi lại chỗ camera giám sát.
Con Duy đã ôm Vy ngủ cả đêm để sưởi ấm cho nhỏ, cậu cũng đã thức
giấc. Vy vẫn còn trong tình trạng hôn mê nhưng vẻ mặt đã tươi tỉnh hơn.
Gia Ngọc mở camera thấy Gia Kỳ đang đi cùng một đám vệ sĩ đến phòng Minh Anh.
– Hãy bắt hai đứa giúp việc và cậu hai lại biết chưa.
Gia Kỳ ra lệnh. Những tên vệ sĩ đều cuối đầu tuân lệnh.
Gia Ngọc nhanh chóng mở định vị trong khu vực Minh Anh ở để tìm lối
thoát. Toàn bộ mọi lối ra đều có vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt. Cậu nghĩ
mình và Duy có thể chóng trả được đám vệ sĩ đó nhưng vì sự an toàn của
Di và Vy. Cậu biết trong khu vực biệt thự này chắc chắn sẽ có những cái
bẫy không thể lường trước được và có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Ngay cả chính cậu sống ở trong một căn biệt thự rộng lớn này từng ấy
năm, cậu cũng không được biết đến toàn bộ sơ đồ của căn biệt thự ngoại
trừ biệt thự mà cậu ở đó là gian nhà kính. Cậu xem từng lối đi trong khu vực ở của Minh Anh thì một luồng gió mạnh thổi vào từ cửa sổ. Cậu quay
lại rồi chợt nghĩ ra và nhìn lại trong máy tính. Chỉ còn một lối thoát
chính là leo lên mái nhà và đi băng qua hết chỗ ở của Minh Anh sẽ có
cổng để ra ngoài.
– Duy, tao mượn điện thoại.
Gia Ngọc đi nhanh lại chỗ Duy và giật lấy điện thoại từ Duy khi cậu chưa kịp lôi từ trong túi ra.
– Chuẩn bị cho tôi hai xe ô tô đậu trước cổng ở phía Đông.
Cậu cúp máy và đi lại chỗ Di đánh thức nhỏ dậy.
– Dậy thôi Di.
– Chuyện gì vậy?
Di ngồi dậy khi bị Gia Ngọc đánh thức và chưa kịp hiểu chuyện.
– Chúng ta mau đi thôi.
Gia Ngọc đi lại bậu cửa sổ, nhìn ngó xung quanh trên tường có những
thanh sắt dài chỉa thẳng ra có vẻ sẽ leo lên được nhưng phải cần có dây
để bám. Cậu quay vào trong lục những học tủ để tìm dây thừng dài.
– Đi đâu vậy Gia Ngọc?
Duy thắc mắc hỏi.
– Chạy trốn.
Duy vội lại xem camera giám sát thì thấy Gia Kỳ đang dần tiến sát tới khu vực Minh Anh ở. Gia Ngọc đã tìm thấy dây. Cậu cột dây vào một cái
móc và đi lại chỗ cửa sổ và ném thẳng lên phía trên. Cậu kéo dây để xem
chắc chắn chưa, chắc rồi cậu quay vào và kêu mọi người nhanh chóng rời
khỏi thật nhanh.
Duy cõng Vy leo lên trước. Có chút khó khăn vì sức nặng. Cậu đã dùng
dây để buộc Vy vào cậu cho chắc chắn để leo lên. Cậu leo được nửa thì
đến Di leo lên. Gia Ngọc liên tục quan sát camera. Gia Kỳ đã đến tận cửa và đang đi vào trong. Duy và Di đã leo đến tận nơi. Gia Ngọc vừa nhảy
lên bậu cửa sổ túm lấy dây thì đúng lúc Gia Kỳ và những tên vệ sĩ vào.
– Mau bắt cậu hai lại.
Những tên vệ sĩ đi nhanh tới. Gia Ngọc vừa đưa ánh mắt nhìn rồi nhanh chóng leo lên thật nhanh. Họ lên đến sân thượng và chạy băng theo gian
nhà để đến lối cổng. Gia Kỳ và những tên vệ sĩ chia nhau ra phía trên và dưới để bắt. Vì vệ sĩ nhiều và có thêm những sát thủ trong CMI nữa nên
họ gặp khó khăn khi chạy thoát. Chạy đến nơi để ra cổng nhưng do không
có thang nên họ phải buộc dây thừng vào chỗ nào đó rồi tuột xuống. Những tên vệ sĩ và sát thủ đã tiến sát tới, Gia Ngọc chạy tới tấn công để
chắn cho Duy và Di.
Cậu cảm thấy cơ thể đột nhiên trở nên rắn chắc và khỏe hơn hẳn so với bình thường khi kháng được loại thuốc thí nghiệm trong người cậu. Một
mình cậu đối phó với những tên trong tổ chức bằng tay không trong khi
chúng có vũ khí.
– Đi đi, ở đây có tao được rồi.
Cậu trầm giọng nói, vẻ mặt lạnh tanh.
– Nhưng…
– Đừng lo.
Cậu cắt ngang lời nói của Di. Cậu không muốn nhỏ phải lo lắng.
– Vậy thì mày hãy nhanh lên.
Duy nói, rồi cõng Vy cùng Di xuống dưới trước.
Gia Ngọc đứng nhìn những tên vệ sĩ bao vây xung quanh với ánh mắt
xanh dương lạnh tanh đáng sợ. Bọn chúng không xem cậu là cậu chủ và
người đứng đầu tổ chức xông tới tấn công Gia Ngọc. Chẳng mấy chóc những
tên này đều nằm phịch xuống nền, những tên này đối với cậu chỉ là bình
thường. Cậu đứng thở hồng hộc rồi nhanh chóng chạy tới định nhảy xuống
thì bị một tên to cao, thân hình vãm vỡ với vẻ mặt dữ tợn, đầu trọc lốc
đá một phát mạnh bụng cậu một cách đột ngột khiến cậu không kịp trở tay.
“Rầm.”
Gia Ngọc bị đánh bật ra đằng sau, cả người đập vào ống nước. Chỉ bằng một lực tay khá đơn giản, Gia Kỳ có thể khống chế được thằng em trai cố chấp. Một dòng máu tươi khẽ rỉ ra từ miệng Gia Ngọc, cậu lấy tay hằn
học lau đi rồi từ từ đứng dậy gườm gườm nhìn Gia Kỳ. Vết thương trên tay vẫn chưa lành khiến cậu đau buốt.
– Mày vẫn chưa phải là đối thủ của tao đâu đừng cố nữa.
Gia Kỳ khinh thường nói.
Đã quá rõ bản tính tự phụ, luôn coi mình là nhất của Gia Kỳ nên Gia
Ngọc không thèm nói gì chỉ nhếch môi mỉm cười lạnh lùng rồi nhanh nhẹn
lao đến phản đòn. Không kịp phản ứng nên Gia Kỳ lãnh nguyên một cú đá
chí mạng vào mạn sườn, đau đến hộc máu mồm. Bị chính đứa em trai mà mình luôn coi thường hạ thủ, Gia Kỳ tức điên lên lao tới như một hung thần
ra đòn quyết liệt. Dường như trước mắt anh ta không phải là đứa em trai
nữa mà là một kẻ thù, một kẻ thù không hơn không kém.
Gia Ngọc nằm sấp trên sân thượng, máu vương đầy trên nền bê tông.
Chàng trai tuấn mĩ luôn mang vẻ lạnh lùng nay lại bị đánh gục trên đất,
chiếc áo bệnh nhân vương đầy máu. Vẻ đẹp không hề bị lụi tàn.
– Đây là trận đòn cảnh cáo cho mày, từ lần sau nên biết tự lượng sức mình.
Gia Kỳ trừng mắt nói rồi vội đi lại chỗ cậu đưa cậu về giam dữ. Anh
ta thực sự đã để mất quá nhiều thời gian cho thằng em trai cố chấp này
rồi.
– Dừng tay.
Gia Ngọc lạnh lùng hét lên, rồi vụt đứng dậy nhanh như cắt.
– Nếu muốn bắt tôi, trước tiên phải hạ gục được tôi.
Gia Kỳ nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng chiếc áo vương đầy máu của cậu
vừa ngạc nhiên vừa giận dữ. Thằng này nó đã bị tình yêu làm cho ngu muội rồi:
– Mày đúng là ngu, mày làm vậy thì được cái gì chứ?
Gia Kỳ gầm lên tức giận.
– Mày hi sinh cả mạng sống vì con nhỏ đó nhưng liệu nó có yêu mày thật sự không?
– Đó là việc của tôi, không liên quan đến anh.
Cậu lạnh lùng nói.
– Tao biết vì thế tao cũng không để tâm đến mày. Chỉ có điều… Nếu
đánh chết mày tao sẽ bị người đời lên án và dĩ nhiên chuyện đó sẽ làm
ảnh hưởng đến danh tiếng của tao.
Gia Ngọc ngửa cổ lên trời bật cười khan rồi bất chợt lạnh mặt.
– Danh tiếng? Thuộc loại đáng khinh.
– Mày…
Gia Kỳ gầm lên dùng gậy sắt quật mạnh vào người Gia Ngọc khiến cậu bắn ra xa.
– Rầm…
Tiếng cơ thể rơi xuống sàn thật lạnh lẽo khốc liệt. Gia Kỳ dường như
vẫn chưa hết giận tiếp tục lao đến chỗ Gia Ngọc dùng gậy quật túi bụi.
Cậu nằm la liệt dưới nền đau đớn. Cậu co chặt bàn tay cố gượng người
đứng dậy, máu từ miệng cậu cứ rỉ ra, cơ thể Gia Ngọc lạnh lẽo theo từng
cơn gió. Đau quá, thực sự, thật sự rất đau, trái tim cậu rỉ máu, tâm hồn cậu xao động. Ngày hôm ấy, có phải mẹ cậu cũng từng đau như thế này,
máu của bà cũng chảy ra nhiều thế này? Liệu đây có phải là một kết thúc
của cậu, bà ấy đang chờ cậu, bà ấy muốn cậu trở về bàn tay của mình.
Nhưng cậu chưa muốn chết, thật sự cậu chưa muốn chết vì cậu đã tìm ra một tình yêu thương, một vòng tay ấm áp như của mẹ. Cậu không muốn bỏ
nó.
Cậu gắng sức đứng dậy, giật mạnh cây sắt từ tay Gia Kỳ đánh anh ta
những đòn mạnh. Anh ta lĩnh đủ những đòn mạnh như vũ bão. Cậu đánh Gia
Kỳ đến nổi hộc máu bất tỉnh rồi thả gậy xuống thở hổn hển. Cậu nhấc chân đi với dáng vẻ kiệt sức sau khi bị đánh, cậu nắm lấy dây tuột xuống và
đi đến cổng. Vừa bước ra cổng thì cậu khụy gối ngất đi. Di và Duy từ
trên xe thấy vậy vội lao xuống thật nhanh đưa cậu lên xe và phóng đi.