[Chương 5 Khải Thiên凯千Longfic Tiểu TươngTư]
Tháng Mười Một 29, 2016Dzoylenguoihanhphuc
☆ Năm
Sau đêm hôm đó một tuần, Thiên Tỉ như một người điên lao đầu vào tăng ca sau đó Thiên Tỉ lên cơn sốt liên miên. Lịch nộp bản thảo cũng do đó mà bị chậm trễ.
Vương Nguyên vô cùng lo lắng, cậu từ chỗ Vương Tuấn Khải biết được tin Thiên Tỉ xin nghỉ phép. Vương Nguyên đã muốn rời tòa soạn từ lâu nhưng nhà in gọi đến giục anh đến xem lại một phần bản thảo bị lỗi. Vương Nguyên tính nhờ một đồng nghiệp khác đến thay chỗ nhà in thì Vương Tuấn Khải bực bội kéo anh vào phòng làm việc.
– Việc này rất quan trọng, em không thể vì cậu ta mà chạy đi trò giờ làm.
Vương Nguyên lòng nóng như lửa đốt, cậu cáu kỉnh nói
– Vương Tuấn Khải anh biết cái gì? Với tôi Tỉ mới là quan trọng nhất. Tôi vẫn cứ đi khi về sẽ chịu phạt.
Vương Tuấn Khải hít một hơi thật sâu nắm chặt lấy tay Vương Nguyên gắt:
– Không được, vậy nếu em lỡ như thế này, thôi được tôi thấy em đến xem cậu ta như thế nào, việc lần này em tự ý làm như vậy sau này sẽ gánh hậu quả rất nặng, xuất bản sai là phải đền, dù tôi có là người đứng đầu cũng không thể giúp em được.
Vương Nguyên cứ nhất quyết đòi đi, cho đến khi nhà in giục lần thứ ba mới bực bội chạy đi bỏ lại Vương Tuấn Khải một câu:
– Giúp tôi chăm Tỉ thật tốt, coi như tôi nhờ anh lần này.
Vương Tuấn Khải lái xe vào khu trung cư nằm cách đó không xa, anh từ phòng bảo vệ biết được số nhà của cậu. Căn hộ số 21 tầng 13. Thang máy đưa anh lên tầng 13 một cái nhanh chóng, trong lúcđi đường anh có mua một ít cháo, sữa và sủi cảo chiên. Trong lòng anh vô cùng buồn bực, nếu không phải vì Vương Nguyên thích cậu ta thì anh đã không ghét cậu ta như vậy. Nhớ đợt cậu ta từ chối những công ty, tòa soạn lớn để về làm tại tòa soạn của anh, ấn tượng của anh về Dịch Dương Thiên Tỉ vô cùng tốt.
Anh bấm chuông, cố nén cái chua xót đang nảy lên trong lòng, anh phải chiếu cố cậu ta thật tốt nếu không Vương Nguyên sẽ càng ghét anh hơn. Cửa rất nhanh được mở ra, hiện trước mặt anh là một con người với khuôn mặt phờ phạc mơ màng, tóc đen hơi rối, toàn thân mặc một bộ đồ ngủ xanh lam giản dị.
Thiên Tỉ nhìn cái người trước mắt khuôn mặt vốn trắng bệch hiện ra tia ngỡ ngàng trong chốc lát, sau đó vội hiểu ra cái gì liền nói:
– Đợi cơ thể cảm thấy khỏe hơn một chút em sẽ nhanh hơn thành bản thảo rồi gửi luôn cho nhà in, có phải hôm nay phía nhà in gọi điện đến dữ lắm không?
Công việc công việc công việc, Vương Tuấn Khải anh trong mắt tên mặt liệt cơ này chính là đến gặp cậu ta sẽ chỉ nghĩ đến công việc? Anh tuy ghét cậu ta thật đấy nhưng anh không phải kiểu người lạnh băng, bóc lột sức lao động nhân viên đến kiệt sức.
– Không có, Vương Nguyên nhờ tôi đến xem cậu thế nào thôi, em ấy muốn đích thân đi nhưng phần công việc của em ấy với nhà in gặp vấn đề, đi không được.
Lòng Thiên Tỉ nửa buồn nửa vui, khi nhìn thấy anh cậu bất ngờ vô vô cùng, vui sướng cứ như thế mà tuôn ra. Khi biết anh đến thay Vương Nguyên, lòng cậu lại nổi lên những suy nghĩ tự giễu bản thân.
– Vậy thì…
– Tôi mất công đến mà cậu không chịu mời tôi vào? – Vương Tuấn Khải cáu kỉnh hỏi khiến cậu vội vàng tránh ra và mời anh vào nhà.
Nhà của Thiên Tỉ cơ hơi huớm giống bản thân cậu, giản dị sạch sẽ quy củ và khiến người khác cảm thấy yên bình, thoải mái vô cùng. Đồ đạc chủ yếu mang tổng màu xám tro, xanh lam và đỏ ngoài ra là trắng muốt, không thừa không thiếu, đủ dùng lại đi bài trí hài hhòa vừa mắt. Thiên Tỉ dù rất mệt mỏi cũng cố đi phá một tách trà, lôi từ trong tủ lạnh một đĩa bánh ngọt rồi đem ra cho anh. Đầu cậu nhoi nhói, hơi thở phả ra nhuốm hơi nóng rát cả mặt. Cậu nói:
– Em nghỉ một ngày là khỏe, mai sẽ đi làm lại. Hiện tại bây giờ em có hơi mệt muốn vào phòng ngủ, anh cứ tự nhiên ngồi chơi, lúc ra về không phải lo chìa khóa, cửa có thể tự động khóa từ bên trong.
Nói rồi gắng sức lết về phòng, cậu hơi hận bản thân mình lắm, khi không mới có cơ hội anh đến nhà chơi mà cậu lại… nhưng nếu cậu không bị như thế này thì anh sẽ bước chân vào nhàcậu sao? Đặt lưng liền giường trong đầu cậu tự an ủi bản thân, cậu thấy toàn thân nóng ran, hơi thở phả ra cũng nóng và nặng nề. Đầu óc một mảng trống rỗng cậu thiêm thiếp ngất lả đi.
Vương Tuấn Khải thấy vô cùng thoải mái, anh tưởng đến đây sẽ phải giáp mặt cậu dài dài nhưng thật may. Anh nhân cơ hội liền dò xét căn nhà của cậu, ngó trái ngó phải cũng thấy đơn giản quá mứa. Rõ ràng không phải thiếu tiền, lương mỗi tháng tuy không gọi là quá nhiều nhưng không đến nỗi nào, còn có lương tăng ca và tiền thưởng hàng tháng. Cậu ta làm nhiều như thế tiền rốt cuộc bỏ đi đâu rồi? Hãy là bao dưỡng tình nhân?
Anh loại trừ luôn khả năng này, cậu ta lạnh lùng như thế phái nữ thích thì thích nhưng cũng không biết điều mà lao vào một kẻ vô vị như cậu ta. Nghĩ đông nghĩ tây anh lại tự hỏi liệu người yếu tương lai của cậu ta sẽ như thế nào đây, sau đó nghiến rằng nghiến lợi thề thốt. Nếu cậu ta dám tơ tưởng đến Vương Nguyên anh thề anh sẽ bắt cậu ta trả giá. Mà nói loại người vô vị lạnh nhạt như cậu ta thì có cái gì tốt mà khiến Vương Nguyên của anh thích như thế? Hiểu anh cũng không hiểu nổi mà cũng chẳng muốn hiểu, cậu ta thì tốt hơn anh ở điểm nào, anh muốn chửi thề lắm.
Chọn bừa một căn phòng anh mở cửa, là phòng làm việc kiếm phòng đọc sách. Sách đầy ắp trên các kệ, tài liệu và giấy được xếp ngay ngắn, anh nhìn muốn chán rồi mở một cách cửa khác.
Cửa vừa mở anh đã thấy trong không gian có mùi trà mỏng manh, căn phòng thiếu ánh sáng và hơi tối, giữa phòng là một cái giường, trên cái giường là một cục tròn tròn bông bông như cái kén. Tính anh vốn tùy tiện, đối với người khôngưa lại càng tỏ ra tuỳ tiện. Anh bước vào phòng, nhìn trái nhìn phải rồi tiến lại gần giường. Người trên giường thở khó nhọc như một ông già sắp đi, anh thấy không ổn liền lay lay người cậu ê a gọi:
– Thiên Tỉ, Thiên Tỉ chỉ tôi đường đến nhà vệ sinh.
Gọi hai ba câu vẫn không thấy hồi đáp, anh đưa tay sờ trán cậu mới phát giác nó nóng hôi hổi, anh lỗi cậu dậy lắc lắc người, cậu uể oải ngất lịm đi, toàn thân mềm nhũn khiến anh cảm tưởng đang lắc một con gấu bông mềm oặt và bé tí.
-Còn Tiếp-
KHÁC~[Chương 6 Khải Thiên凯千Longfic Tiểu TươngTư]
Tháng Một 5, 2017Dzoylenguoihanhphuc
☆ Sáu
Trời rất nhanh đã buông màn đêm xuống phủ kín hết thảy, Vương Tuấn Khải khó chịu nhấc khăn đã lạnh từ trên trán Thiên Tỉ xuống, nhúng nó vào chậu nước ấm, vắt khô rồi lại đặt lại lên trán cho cậu. Động tác này anh đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cái tên nhóc đáng ghét này thật phiền quá đi. Anh dựng cậu ta xuống giường để đi bệnh viện cậu ta liền nhất quyết từ chối không nghe, còn cả gan gắt gỏng với anh;
– Tuấn Khải, anh mặc kệ em, em không tới bệnh viện. Nếu không thoải mái anh có thể về, không cần bận tâm đến em.
Anh thề khi đó anh muốn bóp cái miệng khô nứt của cậu ta ghê gớm, thường ngày ngoan ngoãn bao nhiêu thì lúc này hư đốn bấy nhiêu. Vương Tuấn Khải anh cả đời này trừ Vương Nguyên ra chưa bao giờ bị ai đuổi đi. Lại nhắc đến Vương Nguyên càng khiến anh bực mình, nếu không phải Vương Nguyên “nhờ” anh thì anh cũng chẳng phí hơi vào cái tên chết tiệt này làm gì.
Bực thì bực lắm nhưng vẫn lóc cóc chạy vào bếp, đun hai nồi nước ấm, lôi trong tủ ra ít đá lạnh rồi lấy khăn chườm tạm cho Thiên Tỉ. Con người anh về căn bản vẫn mang một biển ôn nhu.
Thiên Tỉ sốt cao, còn lên cơn nói sảng. Anh banh tai ra nghe xem cậu ta có nhắc đến tên Vương Nguyên lần nào hay không nhưng thật may, cậu ta chỉ nhắc đến tên anh mà thôi. Lời cậu ta nói ra rụng rời và vô nghĩa nhưng anh đoán nó đều liên quan rất nhiều đến anh. Tên nhóc đáng ghét này lại lôi anh vào giấc ngủ mà nói sảng?
Đến trưa, anh lôi trong tủ lạnh nhà cậu ra ít đồ ăn và giải quyết bữa trưa của mình thật nhanh gọn. Vương Nguyên có dăm ba lần gọi điện hỏi thăm, anh giận quá mắng cậu:
– Thiên Tỉ ấy hả? Cậu ta khỏe như trâu, chẳng có ốm đau gì hết trơn. Chẳng qua là muốn làm biếng, khi anh đến đầu tóc còn bù xù, miệng còn chảy rãi và ngáp một tiếng thật to. Anh sau khi trách cậu ta lừa dối cấp trên xong liền về.
Vương Nguyên đơn thuần tin luôn ấy là sự thật, chỉ đáng thương cho Thiên Tỉ, một thân bệnh nặng nằm mê man còn bị người ta đem ra chửi mắng không tiếc. Vì bực tức nên anh ăn sạch những đồ ngon trong tủ, bầy một đống rác trong bếp. Lúc ấy còn tính bỏ về luôn nhưng sau khi phát tiết xong lại nghĩ thấy mình hơi có lỗi liền quyết định ở lại đến tối trông nom Thiên Tỉ.
Nhìn sắc trời đã tối mịt, bụng anh réo lên từng hồi, anh gục đầu xuống giường rên rỉ:
– Thiên Tỉ a, cậu khỏi ốm nhanh cho tôi nhờ. Tôi vì cậu mà mất cả một ngày quý báu. Cậu còn không mau khỏi để đền đáp tôi?
Đầu bỗng có cảm giác ấm áp bao quanh, mái tóc bù xù được vuốt gọn gàng vào nếp, Vương Tuấn Khải ngẩng đầu sửng sốt. Thiên Tỉ đã tỉnh, khuôn mặt vẫn còn mang nét mệt mỏi nhưng có vẻ khá hơn nhiều. Anh nắm lấy tay cậu đang vuốt đầu anh đặt xuống đệm cáu nhẹ;
– Tôi không phải con mèo nhà cậu.
– Anh là lão hổ, cũng họ mèo thôi~
Anh đứng dậy trống hai tay vào eo:
– Cậu có sức bắt bẻ tôi thì hẳn đã khỏe rồi ấy nhỉ? Cậu biết hôm nay tôi vì cậu mà vất vả như thé nào không?
Thiên Tỉ cụp mắt nhìn chân chân vào một mảng tường, trong lòng rối thành từng đoàn, cậu bối rối nói:
– Thật xin lỗi…
Nom thấy cậu khó xử thật anh liền xua tay nói:
– Thật ra cũng không vất vả lắm chỉ là… lần sau cậu nên đi bệnh viện, không phải lúc nào tôi cũng có ở đây để chườm khăn cho cậu đâu, nếu không phải…
– Nếu không phải Vương Nguyên nhờ thì anh cũng không bao giờ đến đúng không? – Thiên Tỉ ngắt lời và cả hai lại rơi vào lặng thinh.
Trong lòng mang mác buồn, lời bài hát ngày xưa ào ạt đổ về.
“ Tôi không giữ lại cho riêng mình thứ gì, vì tôi biết có cố đến mấy nó cũng không thuộc về tôi. Và anh cũng vậy, anh là mây và tôi là mặt đấy. Mây của trời là để gió cuốn đi.”
– Muộn rồi có lẽ anh nên về, cảm ơn anh rất nhiều. Ngày mai khỏe hơn tôi sẽ đi làm lại, ơn này tôi…
– Cậu không cần trả ơn tôi làm gì, chỉ cần tránh xa Vương Nguyên càng xa càng tốt là được rồi.
“ Mây của trời là để gió cuốn đi.”
Ngăn khóe mắt không lộ rõ hàng nước, cậu vội nhắm mắt.
– Thành giao.
-Còn Tiếp-
D.Zoyle: Tớ bị từ chối tình cảm rồi…
[Chương 7 Khải Thiên凯千Longfic Tiểu TươngTư]
Tháng Một 6, 2017Dzoylenguoihanhphuc
Ừ thì buông~
☆ Bảy
Vương Tuấn Khải đi rồi, Dịch Dương Thiên Tỉ thấy người như bị vài quả tạ đè lên. Cuộn tròn mình trong chăn, co mình thành chú tôm nhỏ, nước mắt tuôn ra như mưa. Mạnh mẽ quá nên khi yếu đuối lại thấy khổ sở tột cùng. Vùi đầu thật sâu vào trong chăn từng đợt kí ức như thước phim hỏng chỉ quay đi quay lại những nụ cười nở rộ trên môi anh, ngực trái đau và mắt cay xè, biết là nhớ tới anh thì chỉ có đau khổ nhưng trái tim ương ách. Đành vậy, tự ngược bản thân còn trách ai nữa?
Mũi nghẹt và khoang ngực trống rỗng, Thiên Tỉ khóc rống nửa ngày rồi cuối cùng cũng lò dò bước ra khỏi phòng. Cậu tự trách mình vô dụng bất tài, cố gắng làm việc để mua cho anh một món quà sinh nhật xa xỉ nhưng đổi lại thì sao? Lại là mang thêm phiền phức cho anh. Thở dài hai ba lần, thân thể thoải mái hơn nhiều. Cửa ban công vẫn chưa được khép lại, có lẽ ban ngày Tuấn Khải đã ra ngoài đấy, hút một vài điếu thuốc và nhớ tới Vương Nguyên?
Gió lạnh thốc thẳng vào mặt, mũi nhanh chóng trở nên khô khốc và đau rát vì buốt. Mái tóc đen mềm mại phất phơ vì gió. Cái lạnh như cái tát giúp cậu tỉnh táo. Ồ có lẽ cậu chọn bỏ cuộc đi thôi, cho dù đến trước thì sao? Cậu không biết nắm giữ cơ hội nên chẳng thể trách ai cả. Người không được yêu chính là kẻ thứ ba, đạo lý này chẳng phải rõ như ban ngày hay sao, thời gian thì giải quyết được cái tích sự gì. Tương tư nhỏ nhoi này, có lẽ đã đến lúc buông nó đi để cho chính cậu thôi đau lòng, ấy có lẽ là hành động bé nhỏ để thể hiện tình yêu đối với bản thân.
“Ừ bỏ thôi em ơi, em khóc nhưng trời vẫn xanh và nắng vẫn vàng. Ừ thôi ngưng buồn vì một người em ơi, em buồn, em khóc nhưng người ta nào có quan tâm em, người ta có nơi để về mất rồi. Còn em, em lạc và em đã quên nơi để về.”
Thế là trong giây phút ấy, tưởng như là giây phút tình cảm cậu dành cho anh đạt đến số không tròn trĩnh. Giây phút ấy thật kì lạ và hiếm hoi.
Chuông cửa reo lên khiến lòng cậu bối rối. Bằng cái giọng mũi khản đặc cậu nói:
– Đến đây…
Vuốt vuốt mái tóc cho bớt rối, cậu thấy ngại ngùng khi phải tiếp ai trong tình trạng như thế này nhưng nếu giả vờ không có ở nhà thì thật là mất lịch sự. Tiếp bíp cửa kêu lên, sau cánh cửa là một hộp nhựa màu hồng.
Ngước mắt lên và lòng lại dao động mãnh liệt.
– Nói gì thì nói, Vương Nguyên nhờ tôi trông nom cậu, cậu chưa khỏi hẳn mà tôi đã chạy về thì thật có lỗi với em ấy.
“ Vương Tuấn Khải, anh rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tại sao những khi em muốn từ bỏ anh lại quay lại và làm lòng em bấu chặt thêm vào anh?”
– Trong cà mèn(1) này là cháo gà, rất ngon đấy. Coi như là trả cho lời hứa của cậu. Ngon lắm đấy, cậu ăn hết cho tôi và uống liều thuốc cảm này biết không? Khỏi ốm rồi thì mau tránh xa Vương Nguyên dùm tôi nha.
“ Anh thành công rồi đó, thành công phá hoại tất thảy những cố gắng muốn dời bỏ anh rồi đó. Anh đã hài lòng chưa? Đồ xấu xa.”
Thiên Tỉ bặm bặm đôi môi khô khốc, cảm nhận hơi nóng hôi hổi tỏa ra từ cà mèn màu hồng, bất giác muốn tự chế giễu mình nhiều chút. Chỉ cần anh tỏ ra săn sóc một chút đã chịu không nổi.
– Cảm ơn – giọng cậu lí nhí và biến dạng bởi nghẹt mũi.
Vương Tuấn Khải hơi bối rối. Anh lúc trước quá nóng nảy, không thèm để ý người kia vừa ốm dậy liền mắng cậu xa xả, thật ra Vương Nguyên thích cậu ta cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu ta ( chỉ đa phần thôi). Anh hành xử thô lỗ như thế thật nhỏ mọn thật tiểu nhân đê tiện, anh tự tin rằng anh có đủ bản lĩnh để khiến Vương Nguyên yêu anh không kém tình yêu anh dành cho cậu. Liếc mắt nhìn qua khuôn mặt phờ phạc kia một chút, anh hỏi:
– Sao mắt cậu sưng húp lên thế? Cả cái giọng kia nữa? Khi nãy đâu có nghẹ mũi đâu nhỉ?
Kẻ ngốc thì sẽ luôn là kẻ ngốc, người yêu kẻ ngốc cũng chỉ có thể là kẻ ngốc mãi mãi.
-Còn tiếp-
Chú thích: (1) Cà mèn: hay camen, hộp đựng cơm, hộp đựng thức ăn v..v Tui ban đầu cho cái cà mèn màu hồng vô để tăng sự bóng lụa cho Khải thôi… sau đó tìm trên GG thấy cái này yêu quá~
D.Zoyle: Tui không hứa được là sẽ chăm… cho dù tui đang rất cao hứng