[Chương 8 Khải Thiên凯千Longfic Tiểu TươngTư]
Tháng Một 6, 2017Dzoylenguoihanhphuc
( Đời mệt nhoài, em bay xa thôi em ơi)
☆ Tám
“Hóa ra ngay từ đầu cậu đã là kẻ thứ ba.”
Sánghôm sau Thiên Tỉ dậy rất sớm. Cậu đi xuống tiệm bán sủi cảo gần nhà mua hai phần, sủi cảo ở đó đặc biệt ngon. Cậu lựa mua hai phần sủi cảo của quán: “Sủi cảo cầu vồng”. Nhờ bà chủ quán đã già đựng hai phần sủi cảo kia ở trong cà mèn màu hồng phớt, ngó đồng hồ thấy vẫn còn sớm cậu quyết định ghé vào quán cà phê gần tòa soạnuống một cốc cacao nóng hổi. Mùi cacao đậm đặc, khói nóng bốc lên nghi ngút phả cả vào người cậu. Tham lam hưởng thụ mùi vị tinh khiết của cacao, cậu lại nhớ tới những việc đã xảy ra ngày hôm qua. Kể từ hôm nay, giao ước kia cậu phải thực hiện. Cậu biết như thế thật tàn nhẫn, cậu cũng giống Vương Nguyên, cậu hiểu bị từ chối nó đau khổ như thế nào nhưng ngoài cách này ra cậu còn cách nào khác nữa?
Vòng tròn quẩn quanh hành hạ ba con người ngần ấy thời gian cũng là quá đủ rồi, phải có một người cam tâm tàn nhẫn mà phá bỏ vòng tròn ấy đi, vì chính mình cũng là vì hai người kia. Nhưng thật ra kết quả như thế nào thì chính cậu cũng mông lung không xác định. Có thể về sau không thể nhìn mặt nhau hoặc có thể từ sau phải chôn chặt đau tương tư vào sâu trong lòng để nở nụ cười cho hạnh phúc của người ta.
Lén đặt hộp cà mèn hồng lên bàn Vương Tuấn Khải, cậu từ tốn trở về bàn làm việc, soát nốt ban thảo còn dang dở. Ngày hôm qua bị ốm đã khiến tiến trình công việc bị ngưng trệ kinh khủng, có lẽ hôm nay lại tăng ca tiếp. Vương Nguyên hôm nay phá lệ đến sớm.
Thật ra cậu đã ghé qua căn hộ của Thiên Tỉ nhưng trở ra với một bụng thất vọng. Thiên Tỉ đã ra ngoài từ sớm. Có lẽ cậu ấy đã đến tòa soạn rồi cũng nên, nghĩ đến đó Vương Nguyên vội vã mua hai phần sủi cảo tôm thịt ở quán ăn gần đó rồi vội vã chạy xe đến toàn soạn.
Đúng như dự đoán, Thiên Tỉ đang làm việc miệt mài. Mọi hôm người đến sớm nhất có lẽ là Vương Tuấn Khải sau đó là cậu, Thiên Tỉ là người đến rất đúng giờ, không hơn không kém. Ấy cũng là cái may, để hai người đó cùng ngồi trong một không gian tĩnh lặng như tòa soạn, chẳng ai lường được điều gì sẽ xảy ra. Vội vã lia mắt nhìn vào phòng của Tuấn Khải qua cửa kính, Vương Nguyên thở phào nhẹ nhóm, nay anh ta đến muộn. Vương Nguyên rón rén đi tới, bất ngờ che mắt Thiên Tỉ từ đằng sau một cách dí dỏm. Giọng nói cất lên vì Thiên Tỉ mà trở nên dịu dàng ngọt ngào:
– Tỉ, đoán coi ai?
– Nhị Nguyên, cậu làm gì thế? – Thiên Tỉ ngại ngùng gỡ tay Vương Nguyên ra, bày bộ mặt liệt cơ mọi ngày nói lời chào buổi sáng. Vương Nguyên thì chẳng buồn để tâm, cậu nói:
– Đặc biệt mua cho cậu hai phần sủi cảo tôm thịt rất ngon để vỗ béo, không được từ chối. Nhanh, cùng tôi ăn.
Thiên Tỉ do dự một hồi cuối cùng cũng dời bàn làm việc mở cà mèn màu lam nhạt, lôi hai khay há cảo ra sắp gọn gàng lên bàn.
Thiên Tỉ ăn như một con mèo nhỏ, sau khi cắn một ít sủi cảo sẽ húp một thìa nước. Khi ăn đặc biệt im lặng và tập chung, nước không vương ra miệng quá năm giây.
– Cậu…nên ăn đi thôi.
Để ý thấy Vương Nguyên chỉ ngồi nhìn mình ăn, Thiên Tỉ cảm thấy không tự nhiên bèn nhắc nhở. Di chuyển thìa sứ trắng muốt làm xáo trộn vị trí của sủi cảo bên trong, Thiên Tỉ lựa lời hỏi:
– Cậu gặp Tuấn Khải từ lúc nào?
– Từ lúc nào á? Từ khi tôi còn mang tã – Tuy không mấy thoải mái nhắc tới Tuấn Khải nhưng cuối cùng Vương Nguyên cũng chậm rãi kể. Thiên Tỉ có chút bất ngờ, trước nay cậu đều nghĩ hai người này lần đầu gặp mặt cũng là lần đầu Vương Nguyên vào tòa soạn, không ngờ hai người này lại gặp nhau sớm đến vậy.
– Anh ta phiền lắm, tôi và anh ta là anh em họ hàng xa, xa lắm nhưng khổ nỗi nhà lại gần. Hồi bé anh ta đã lẽo đẽo theo tôi, đánh đuổi hết lũ con nít muốn kết thân với tôi, chỉ muốn tôi chơi với anh ta. Lúc đó chỉ nghĩ là anh ta bảo vệ tôi đơn thuần như anh trai bảo vệ em trai. Nào ngờ lên cấp hai, anh ta xé nát toàn bộ thư tình người ta gửi cho tôi, sau đó nói yêu tôi.
– Cái này…
Vương Nguyên giật mình, thoáng nhìn thấy Thiên Tỉ bặm chặt môi trong lòng cậu liền khó chịu. Trong vô thức lỡ làm tổn thương người mình yêu là một cái đau khổ dằn vặt.
Thiên Tỉ chợt nói:
– Vương Nguyên này có lẽ từ giờ chúng ta nên cách xa nhau một chút.
Thiên Tỉ, tàn nhẫn quá. Trong giây phút ấy chẳng hiểu sao cậu lại lựa chọn nói thẳng ra, cậu hóa ra ngay từ đầu đã là kẻ thứ ba, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Vậy còn chần chừ gì nữa? Mây của trời nên trả về cho gió, đất bùn thấp nên thôi ảo mộng.
Cánh bướm mê mải trong cuộc đời bất tận cũng có lúc rụng rời mệt mỏi và chết. Thiên Tỉ cũng vậy, nếu đã không chủ động từ bỏ được Vương Tuấn Khải thì tốt thôi, cậu lựa chọn cách đau khổ hơn. Lấy hạnh phúc của anh làm hạnh phúc của riêng mình.
Nhưng sự lựa chọn duy nhất này tàn nhẫn và đau đớn quá.
-Còn tiếp-
D.Zoyle: Thật ra thì tui khoái Gif và ảnh lắm… Tui chăm để sau này lười tiếp.
Đáng ra post sớm hơn vì tối nay cô giáo cho nghỉ học cơ mà phải giúp mẹ một số việc lặt vặt. Nên đang viết nửa chừng mãi sau đọc lại thấy sao sao nên xóa đi viết lại. Rồi nó thành bản này nè~
À nói đến Bướm thì không thể không nhắc đến Sự Im Lặng Của Bầy Cừu rồi =v= Có cậu nào đọc hay xem phim chưa? rất hay nhớ~
Hình ảnh chú thích nạ: (linh: hông chèn ảnh đâu ~(2^2)~ đùa thôi qua nhà chính xem ạ )
(Đây là cà mèn xanh~)
( Sủi cảo cầu vồng)
(Sủi cảo tôm thịt)z