chương 54 lỗi của ta nên úp nhầm TT^TT nên ta chỉ úp chướng 8 thôi, ở đây bù đến 11 luôn ~69~
[Chương 9 Khải Thiên凯千Longfic Tiểu Tương Tư]
Tháng Một 7, 2017Dzoylenguoihanhphuc
( Tất cả chỉ như vừa mới bắt đầu)
☆ Chín
Vương Nguyên nhìn mây trắng bay trên bầu trời màu lam cao và xa vời vợi. Ngay lúc này cậu đã nghĩ Thiên Tỉ là mây, ngụ ở một nơi xa xôi và cậu thì không thể với tới. Bàn tay đưa lên cao che đi ánh nắng dịu dàng phát ra từ vầng hào quang buổi sớm.
“ Cố hết sức như thế, đổi lại chỉ có đau thương.”
Cậu ước giá như một lần Thiên Tỉ dùng ánh mắt âu yếm nhìn cậu như khi nhìn Tuấn Khải nhưng điều đó chỉ là vọng tưởng. Nếu ngay từ đầu biết trước đi đến con đường này lại ôm phải đau khổ như vậy thì vẫn bất chấp mà đi theo, nhất quyết không rẽ ngang qua đường khác. Chẳng phải muốn có hạnh phúc thì phải đấu tranh hay sao? Nhưng mà những gì diễn ra ở hiện tại cậu không thể nào giải thích cũng như tìm cách giải quyết được. Thiên Tỉ triệt để xa lánh cậu. Thiên Tỉ tàn nhẫn quá, chỉ dời đi để lại một lời xin lỗi.
“ Tôi đâu cần lời xin lỗi của cậu?”
– Vương Nguyên em mua sủi cảo cầu vồng cho anh à?
Vương Tuấn Khải từ đâu chui ra, cầm cái cà mèn hồng phấn huơ huơ trước mặt cậu. Thật dễ ghét.
– Tôi sáng nay đúng là có mua sủi cảo. Nhưng chỉ mua duy nhất hai phần sủi cảo tôm thịt và tất nhiên nó là để cho Thiên Tỉ.
Vương Nguyên lừ mắt, chán ghét bầu không khí hiện tại. Lúc nãy chỗ này trong mát bấy nhiêu sau khi Tuấn Khải xuất hiện cậu cảm thấy thật thối.
Khi ghét một người nào đó, bất kì người ta làm thứ gì đều thấu trướng mắt, luôn làm họ tổn thương trong vô thức.
Vương Nguyên lập tức rời đi bỏ lại một Vương Tuấn Khải mệt mỏi dựa lưng vào lan can. Anh còn tưởng cậu mua cho mình nên anh hết một cách ngon lành, cũng chỉ tại các đồng nghiệp sớm ra đã ỉ ôi nói “ Soái ca tổ tôi hôm nay mua sủi cảo cho người nào đó nha~ Tình bể bình hà!”. Xoa xoa cái bụng no tròn của mình Vương Tuấn Khải trầm ngâm, không phải Vương Nguyên thì là ai chứ.
Giơ cái cà mèn lên ngang tầm mắt anh thấy nó có chút quen. Chợt nhớ ra hôm trước anh có mua vội một cái cà mèn hồng phấn để đựng cháo mang đến cho tên nhóc đáng ghét, chẳng lẽ hôm nay là tên nhóc ấy mua cho anh? Trả ơn cái gì chứ, cái tên xấu xa ấy chẳng giữ lời hứa với anh gì cả. Anh cá là cậu ta đã cùng Vương Nguyên ăn sáng một cách rất ngọt ngào. Vương Tuấn Khải tưởng tượng cái cảnh ấy xong trong bụng lại chứa thêm một cà mèn tức giận.
Vương Nguyên mua một cốc cà phê lạnh, nghĩ sao lại lấy thêm một lon hồng trà lạnh nữa, hai tay hai lon nước thong thả lên đi lên thang máy.
– Vậy là sáng nay Tỉ đến sớm chỉ để cho tên thối kia ăn sủi cảo? Cũng trùng hợp quá. Tỉ…
Một tiếng thở dài ôm trọn bầu không khí.
Tôi yêu một người, người đó yêu một người khác, người khác lại yêu tôi. Tôi đối xử với người tôi yêu giống cách người tôi yêu đối xử với người yêu tôi; người tôi yêu đối xử với tôi giống cách tôi đối xử với người yêu tôi. Chung quy lại, chẳng ai tốt đẹp hơn. Phải có một người tình nguyện hứng đau thương để cho hai người kia hạnh phúc. – một cách nghĩ thật ngốc.
Đặt lon hồng trà lên bàn Thiên Tỉ, Vương Nguyên nói:
– Không cần biết sau này cậu đối với tôi như thế nào nhưng cậu hãy nhớ, tôi đối với cậu vẫn là toàn tâm toàn ý.
Thiên Tỉ lặng thinh, cậu nhìn vào phòng Tuấn Khải. Tuấn Khải cũng đang nhìn hai người, ánh mắt không lộ rõ đang suy tư cái gì nhưng có lẽ không mấy thoải mái. Quay đầu không nhìn anh nữa cậu lại thấy Vương Nguyên tự khi nào đã cùng cậu nhìn vào phòng Tuấn Khải. Vương Nguyên đối mặt với Tuấn Khải hồi lâu, trong tích tắc quay đầu cúi xuống, tay nâng cằm Thiên Tỉ. Giữa một ngày mây trời êm ái, đánh rơi một nụ hôn trên môi của người ta thầm thương.
Thiên Tỉ sửng sốt đẩy mạnh người Vương Nguyên ra, ánh mắt lúng túng không biết nên làm gì cho phải. Lon hồng trà lăn khỏi bàn do trấn động, rơi xuống đất với tiếng vang đanh tai nhức óc, rồi sau đó còn lăn một vòng ra xa. Thật may nó không bể nếu không rất tốn công lau chùi.
Bàn tay siết chặt tờ công văn trên tay. Vương Tuấn Khải khóe môi nở ra một nụ cười nhạt.
– Nhất quyết đối xử với tôi như thế này em mới hài lòng sao.
Thiên Tỉ nhìn chăm chăm vào đôi mắt Vương Nguyên như muốn tìm một lời giải thích nằm sâu trong con ngươi đen láy như chứa sao ấy. Tìm nửa ngày, không có. Không khí thật bức bối, Thiên Tỉ nếu biết ngày hôm nay gặp nhiều chuyện phiền phức như thế thì chắc chắn đã nghỉ nốt ngày hôm nay rồi. Cậu đứng dậy dời khỏi chỗ làm việc. Trong căn phòng chỉ có ba người, những việc diễn ra từ bên ngoài đi đến bên trong sâu thẳm cũng thật khiến người ta khó đối mặt. Vương Nguyên nhìn bóng lưng khuất dần của Thiên Tỉ quay đầu hướng Vương Tuấn Khải nói:
– Tôi không từ bỏ cậu ấy. Vương Tuấn Khải anh nghe cho rõ đây. Từ giờ tôi coi anh là tình địch. Tôi nói luôn, Thiên Tỉ thích anh, đó là lý do hết lần này đến lần khác cậu ta đáp ứng yêu cầu của anh, tránh mặt tôi. Đồ đầu đất như anh đến tình cảm của cậu ấy thể hiện một cách roc ràng như vậy còn không nhận ra thì anh lấy tư cách gì để mang lại hạnh phúc cho cậu ấy? Anh không xứng. Tôi sẽ cướp cậu ấy từ tay anh.
Kể từ giây phút trái tim như nứt ra từng mảnh, khóe mắt cay cay và miệng đắng ngắt như ngậm mật, Vương Tuấn Khải chợt nảy ra một suy nghĩ.
Cái suy nghĩ mà cho đến tận sau này đã khiến anh phải hối hận biết nhường nào.
-Còn tiếp-
D.Zoyle: Thật ra tui không biết mọi người có hiểu cái ý nghĩa tui muốn truyền đạt qua Fic hay không, nếu được thì tốt quá. Nó thật sự là rất giống vòng tròn quay mòng mòng vậy. Với cả chắc mai tui không úp được Fic nào hết bởi vì mai tui phải đi học nguyên cả ngày rồi. Cảm ơn mọi người trong thời gian gần đây quan tâm đến Fic tui, đặc biệt là cô Biu, người mang đến những náo nhiệt cho WordPress của tui. Tui rất bất ngờ khi biết cô cũng đọc Fic tui viết và còn spoil cho Fic của tui trên Page Khải Thiên Đảo. Nên là tui cố đỡ lười mà viết. Tui sẽ gắng hoàn thiện nó sớm và mong rằng với cách viết còn non của tui sẽ phần nào mang đến niềm vui khi đọc Fic của các cô. Cảm ơn các cô nhiều :3
[Chương 10 Khải Thiên凯千Longfic Tiểu Tương Tư]
Tháng Một 9, 2017Dzoylenguoihanhphuc
(Vì một người nỡ buông lời dối gian)
☆ Mười
Tám giờ ba mươi ngày chủ nhật giữa Đông lạnh thiệt lạnh.
Một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc đen mềm mại, có đồng điếu khuyết sâu, có đôi mắt màu trà vô tư lự thong thả tiến vào quán trà “Lie”.
Chủ quán này có viết một cái tựa nho nhỏ trước bảng menu của quán,Lie giống tên của nó, nói dối.
Thiên Tỉ không hiểu cho lắm và cậu cũng không buồn để tâm. Hôm nay là một ngày quan trọng, theo một nghĩa gì đó mơ hồ đối với riêng cậu. Vương Tuấn Khải bỗng dưng hẹn gặp cậu ở đây, lúc nghe điện thoại cậu đã quá vui mừng đến nỗi quên mất không hỏi lý do hẹn gặp.
Lie nhỏ, sạch sẽ nhưng không thoáng đãng hay là toát lên cái vẻ tinh khiết như bao quán trà khác thường sở hữu. Ở nó hiện diện một cái gì đó tối tăm tù mù, ừ Lie, nói dối. Thiên Tỉ lờ mờ đoán ra dụng ý của vị chủ quán này.
Rất nhanh cậu không còn đề cập đến dụng ý của chủ quán trà này nữa bởi vì người cậu mong ngóng đã xuất hiện. Vương Tuấn Khải vẫn như mọi ngày, đẹp và toát lên cái vẻ ôn nhu dịu dàng. Giá mà anh có thể đối với cậu chia sẻ chút ôn nhu của vẻ bề ngoài ấy thì tốt nhỉ.
Vương Tuấn Khải đứng trước Lie một lúc, đôi mắt trầm tư suy nghĩ một điều gì đó, có vẻ khá quan trọng. Anh biết bước chân qua cánh cửa này mọi thứ hoặc có thể hoàn toàn viên mãn theo ý anh hoặc là vụt tan như cánh hoa rụng rời trước bão.
Thiên Tỉ gọi trước một tác trà Đào, mùi vị không tồi. Thanh thanh ngọt ngọt, nhưng cái hương vị ấy không rù quến bằng Vương Tuấn Khải. Mắt thấy Vương Tuấn Khải mở cửa bước vào, cậu khẩn trương hơn hẳn. Từ khi thương anh mọi thứ thuộc về con người cậu chậm rãi thay đổi. Nhất là tự tin, nó biến mất gần như là hoàn toàn. Vương Tuấn Khải nở một nụ cười thật đẹp, anh đưa tay vẫy vẫy chào cậu. Thiên Tỉ nheo mắt như không dám tin. Cậu ngơ ngác đáp lại anh với cái đầu gật gật lia lịa.
– Sao không gọi bánh kem ở đây ăn thử? Bánh ở đây rất ngon, đảm bảo đấy.
– Em đến đây lần đầu, cái này không rõ nên cũng không tùy tiện.
Vương Tuấn Khải chẳng buồn để tâm, anh trực tiếp gọi bồi bàn nói:
– Cho tôi hai phần bánh ngọt chanh dây và thêm một tách trà Đào nữa.
Khuyến mãi cho phục vụ một nụ cười đẹp như hoa, sau đó Vương Tuấn Khải mới bắt đầu nói chuyện với cậu.
Thiên Tỉ nhấp một ngụm trà ngẩng đầu lên hỏi:
– Hôm nay sao anh lại hẹn em ra? Có chuyện gì sao?
Tuấn Khải lim dim đôi mắt, bật cười giòn tan lộ ra hai cái răng hổ:
– Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không được hẹn cậu ra sao?
Thiên Tỉ nhẹ nhàng lắc đầu sau đó cả hai im lặng. Trong lòng Thiên Tỉ lúc này có chút mơ mộng, cậu đã nghĩ đến và tự cho hôm nay là một ngày hẹn hò, một ngày hẹn hò quý giá.
Bánh được mang lên và cậu chi chúi mũi vào chiếc bánh, hàng nghìn câu hỏi được đặt ra nhưng đều bị ém chặt trong bụng, tò mò quá đi mất.
– Thiên Tỉ
Thiên Tỉ ngẩng đầu lên, khóe môi hồng mỏng cảm nhận được sự mềm mại của khăn vải và hơi ấm của đầu ngón tay. Mơ màng.
“Anh ấy vừa lau miệng cho mình”
Thiên Tỉ không tin, lòng cậu cũng không tin. Cái ân cần bao lâu nay thèm khát ấy đã đến vào một ngày không tưởng.
– Đúng là, tôi có ăn hết phần của cậu đâu mà cậu ăn như hổ đói thế? Lại còn lem hết lên mép như thế, đồng nghiệp nhìn thấy chắc sẽ không ngờ cậu hiện tại là mặt liệt cơ thường ngày đâu.
Nói rồi lại cười giòn tan, Thiên Tỉ cứng ngắc nói:
– Đừng cười, em đâu có mặt liệt cơ.
Tuấn Khải thôi cãi cọ, tay chống cằm yên ổn nhìn con người trước mặt ăn bánh uống trà một cách ngon lành.
“ Thật ra nhìn kĩ cậu ta cũng thật đẹp đi, khuôn mặt vừa anh tuấn lại có vài nét khả ái như còn cừu non, nếu chịu cười nhiều một chút có lẽ không thua kém gì mình. Chỉ có điều…”
Vương Tuấn Khải âm thầm đánh giá sau đó anh lại nghĩ, những gì anh đang làm liệu có đúng hay không? Không nhất thiết là phải đi theo lối này nhưng có lẽ cái lối này là lối mòn ngắn nhất cho hiện tại. Thời gian, kiên nhẫn có lẽ cũng mệt mỏi lắm rồi. Trái tim anh không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, đã chờ hơn hai mươi mấy năm, không thể tiếp tục chờ đợi vô vọng như vậy.
Vương Nguyên yêu cậu ta, cậu ta có thật hay không yêu anh? Anh đã nghĩ anh sẽ vào vai một tình địch đối đầu với Vương Nguyên, khiến cho cậu hoàn toàn từ bỏ hi vọng với Thiên Tỉ. Đợi sau này Vương Nguyên không còn luyến thương Thiên Tỉ anh sẽ nhanh chóng đến với cậu và trở thành người mãi mãi bên cậu chứ không phải là Dịch Dương Thiên Tỉ.
Cái kế hoạch này có lẽ quá đỗi độc ác với Thiên Tỉ nhưng ai quan tâm chứ, ái tình vốn dĩ là đau thương.
“ Thiên Tỉ, vì tương lai của tôi và Vương Nguyên, thật lòng xin lỗi cậu.”
Trong một giây phút ngắn ngủi ý nghĩ muốn bác bỏ kế hoạch này đã xoẹt qua nhưng rất nhanh bị cho vào quên lãng. Ái tình làm con người ta mù quáng, cái này cũng chẳng sai. Kẻ thứ ba là kẻ hứng chịu tất cả, ấy là điều tất yếu.
– Thiên Tỉ, cậu có muốn thử hẹn hò với tôi một thời gian không?
– Cái gì cơ?
– Là hẹn hò, tôi nói muốn cùng cậu thử hẹn hò một thời gian, cậu có đồng ý không?
– Là giống như hai người yêu nhau, là yêu đương? – Cậu mơ hồ hỏi
– Tuy hơi đột ngột nhưng ừ đúng là yêu đương.
Nắng trên nóc nhà Lie vàng ruộm và tươi nhưng dưới hàng cây leo dầy xum xuê lại là một màu tối tăm ảm đạm.
Lie…
-Còn tiếp-
D.Zoyle: ừm, mình viết nó trong một buổi tối. Nó ngắn, các cậu đọc thấy thế nhưng thực ra mình viết nó rất lâu, xóa rồi lại viết lại. Cái cổ mình cứng ngắc rồi. Mong là nó ổn. Đáng ra mình không tính để tâm can Khải lộ rõ ra như thế này nhưng mình không tính để Khải đi theo lối của một Tra công… Hơn nữa vì mình thích… Mà cái ảnh đẹp nhỉ v Kiếm được cái hợp như thế này khó quá mà~
Bánh ngọt chanh dây đây: (linh: ảnh nữa đó mà ~^)