Có phải vì mọi chuyện rồi sẽ trở nên thật rắc rối, vậy nên ngay từ khoảnh khắc mọi thứ bắt đầu, em không nên gặp anh, không nên ở bên anh quá lâu, không nên đặt tình cảm điên cuồng này vào anh hay không?
Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải đang ngồi đọc tài liệu ở bên cạnh, cả người anh dựa về phía sau, có hơi nghiêng về phía ánh đèn, theo hướng nhìn của hắn, có thể nhìn thấy một Vương Tuấn Khải cao ngạo quật cường.
Thiên Tỉ vươn tay vòng qua eo anh, cái đầu nhỏ đặt lên bụng anh, quấy nhiễu người đang tập trung làm việc.
“Sao vậy?”
Vương Tuấn Khải xoa xoa mái tóc Thiên Tỉ, chất giọng khàn khàn mang theo nuông chiều và dịu dàng cất lên, đôi mắt đào hoa khẽ thoát ra khỏi tập tài liệu dày, chuyển hướng xuống nhìn người đang không an phận quấy nhiễu anh kia.
Thiên Tỉ ngước mắt nhìn Vương Tuấn Khải, sau đó lại quay đầu đi.
“Anh cứ đọc tiếp đi.” Thiên Tỉ lên tiếng, ngón tay di di di trên bụng anh, vẽ tròn vẽ tròn.
“Đứa ngốc này.” Vương Tuấn Khải khẽ cười, ngón tay chọc chọc má Thiên Tỉ, nhìn hắn khẽ cau đôi lông mày, cũng không quay lại nhìn anh. “Giận anh?”
“Không có.”
“Là vì Mạn Đông mời anh đi ăn nên em giận à?”
“Không có.”
“Anh cũng đâu có đáp ứng cậu ta, em giận cái gì chứ.”
“Không có, em….”
“Được rồi, đừng giận nữa, anh không đi gặp cậu ta là được chứ gì.”
“Anh có thể nghe người ta nói một chút được không?” Thiên Tỉ nhíu mày ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Tuấn Khải cười khúc khích đắc ý nhìn hắn.
Vương Tuấn Khải đặt tập tài liệu qua một bên, vươn cả hai tay kéo Thiên Tỉ lên, đặt đầu hắn tựa lên vai mình, một tay vòng qua ôm lấy eo hắn, một tay nắm lấy tay hắn siết nhẹ. Đầu anh khẽ nghiêng tựa vào đầu hắn, nhẹ cảm nhận mùi dầu gội của hắn, nhẹ nhàng và thoái mái.
Thiên Tỉ cũng thuận thế vòng tay ôm lấy Vương Tuấn Khải, đầu chui vào hõm cổ anh, cảm nhận được mùi hương của sữa tắm, có chút thoảng và êm dịu. Thiên Tỉ thích ôm Vương Tuấn Khải như thế này, để hắn có thể chắc chắn rằng anh thuộc về hắn, không phải của ai khác, chỉ là của hắn mà thôi.
Cả hai thường duy trì không gian yên lặng như thế này, tự mình bay nhảy trong tưởng tượng của bản thân, rồi nắm chặt hơn bàn tay của đối phương. Đây là khoảnh khắc không phải là hiếm có, nhưng là khoảng khắc cả hai trân trọng. Chẳng làm gì cả, chỉ tận hưởng cái cảm giác được yêu thương, được che chở, được bảo bọc, được chiếm hữu.
“Tiểu Khải, anh sẽ không đi với Mạn Đông đúng không?”
Thiên Tỉ lên tiếng phá đi khoảnh khắc tĩnh lặng. Chất giọng trầm ấm pha chút buồn phiền.
“Không phải anh vừa nói sao, nếu không có em, anh sẽ không đi đâu cả.” Vương Tuấn Khải đáp lời, bàn tay nắm chặt hơn một chút, khuôn mặt cạ cạ mái tóc mềm mại của Thiên Tỉ, anh thích làm thế này, tóc Thiên Tỉ rất mềm, cảm giác khuôn mặt chạm vào tóc hắn rất lạ, cứ muốn cà mãi thôi.
Vương Tuấn Khải nghe thấy tiếng Thiên Tỉ cười, có lẽ là đắc ý, có lẽ hài lòng, chỉ cần biết điều đó làm hắn vui, vậy là được rồi.
“Vui sao?” Vương Tuấn Khải khẽ hỏi.
“Không có.” Thiên Tỉ chối bỏ, nhưng tiếng cười vẫn vang lên.
“Đừng có chối, em đang cười kià.” Vương Tuấn Khải cũng cười, bàn tay ôm ở eo Thiên Tỉ khẽ chọc.
“Nhột!” Thiên Tỉ khẽ hô lên, sau đó đầu rời khỏi vai Vương Tuấn Khải, đôi mắt hướng về anh trừng trừng, tỏ thái độ không vui. “Em đã nói đừng có chọc eo.”
Vương Tuấn Khải thấy vẻ mặt hờn dỗi của Thiên Tỉ liền hòa hoãn ngay, vẻ mặt cười đến sủng nịnh.
“Được được được, không chọc, không chọc.” Tay anh kéo Thiên Tỉ trở lại, khuôn mặt cà cà má hắn. “Xin lỗi, xin lỗi, là anh không tốt.” Nói xin lỗi mà miệng vẫn cười đến vui vẻ. Thiên Tỉ khẽ nhăn mũi một cái rồi quay trở lại dựa đầu vào vai anh.
Vương Tuấn Khải biết Thiên Tỉ rất dễ nhột, đừng nói là chọc, chỉ cần chạm nhẹ vào eo Thiên Tỉ đã nhảy ngược lên. Vương Tuấn Khải đã từng không sợ chết liều mạng cù hắn cười đến không thở được. Kết quả hắn bơ anh gần một tháng trời, dù anh có chọc cười gây chú ý thế nào hắn cũng không thèm phản ứng, hại anh sau đó phải lăn lê bò chuầy mãi mới khiến hắn nguôi giận. Nhớ lại thời gian đó làm anh thấy có chút khổ sở, nhớ khi đó, Thiên Tỉ rất đơn thuần, không giống bây giờ luôn cẩn cẩn dực dực, đi một bước phải tính toán cả một lộ trình. Thực sự, rất mệt mỏi.
“Tỉ…” Vương Tuấn Khải khẽ lên tiếng, giọng thật sự rất nhỏ, bởi vì giọng nói ngay bên cạnh nên Thiên Tỉ mới có thể nghe thấy. Nghe thấy Vương Tuấn Khải thật yếu ớt. “Anh rất sợ.”
“Điều gì?” Thiên Tỉ có chút mơ hồ hỏi.
“Tất cả mọi thứ…” Vương Tuấn Khải thều thào, sau đó vùi mặt mình vào mái tóc đen mềm mại. “Sau này, dù cho có chuyện gì xảy ra, hứa với anh, nhất định phải cùng anh trở về nhà, được chứ.”
Thiên Tỉ khẽ bật cười, sau đó vỗ vỗ lưng Vương Tuấn Khải, đặt nơi cổ anh một nụ hôn.
“Được, nhất định cùng anh trở về nhà, hằng ngày đều ôm anh ngủ, để cho anh chiếm tiện nghi, được chưa?”
Nghe thấy tiếng cười hì hì của anh, Thiên Tỉ biết, đó là một lời đồng ý.
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đưa lên bàn tay đang nắm chặt, đặt lên bàn tay Thiên Tỉ một cái hôn nhẹ, Thiên Tỉ rời khỏi vai Vương Tuấn Khải, đôi môi nhìn anh mỉm cười, khoe ra hai xoáy hoa lê nho nhỏ xinh đẹp bên khóe miệng. Vương Tuấn Khải thích hai cái xoáy nhỏ này, trông chúng xinh đẹp nhất trong tất cả những thứ mà anh biết.
Vương Tuấn Khải kéo Thiên Tỉ lại gần, hai đôi môi chạm nhau, cảm nhận được sự mềm mại đàn hồi, đầu lưỡi quấn quýt dây dưa cũng cảm nhận được vị ngọt ngào lan tỏa.
.
Vương Tuấn Khải đi dạo quanh siêu thị, hôm nay Thiên Tỉ với Hoàng Kì Lâm đi gặp đối tác, dù anh đã có ý muốn đi theo, nhưng hắn không đồng ý, hắn nói sợ anh tỏ ra uy quyền dọa khách hàng bỏ chạy, vậy hắn công cốc rồi. Sau đó vì muốn anh yên tâm liền kéo Hoàng Kì Lâm đi. Chỉ bỏ anh lại một mình với cái văn phòng thật trống trải.
Vương Tuấn Khải nghĩ cũng lâu rồi anh không tự tay làm gì đó Thiên Tỉ, cảm thấy muốn tạo một bất ngờ nho nhỏ, vì vậy nên anh mới quyết định đến siêu thị này, chuẩn bị làm một bữa tối đặc biệt cho hắn.
Vương Tuấn Khải mua thật nhiều thức ăn, trong đầu không ngừng tính toán nguyên liệu cần thiết, nhìn một đống đồ đầy ắp xe đẩy, nghĩ đến khuôn mặt đầy bất ngờ của Thiên Tỉ, đôi môi vô thức nở một nụ cười thật thỏa mãn. Kéo theo nụ cười đó là trái tim của những cô gái đang ở gần đó.
Vương Tuấn Khải ở trong siêu thị đi một vòng lớn, đi qua nơi bày hoa quả, anh đang suy nghĩ xem có nên mua một trái sầu riêng hay không, Thiên Tỉ rất thích sầu riêng, nhưng anh thì lại không thích cái mùi kinh dị của loại quả đó, vậy nên mỗi lúc không muốn ở gần anh, Thiên Tỉ luôn ăn sầu riêng sau đó hà hơi vào mặt anh, đây thực sự là một cách rất hiệu quả.
Suy tính một chút, Vương Tuấn Khải vẫn nghĩ là anh nên bỏ qua sầu riêng và trực tiếp lấy một quả dưa hấu thì hơn.
Vương Tuấn Khải trở về với một túi lớn túi nhỏ đồ ăn, người giúp việc nhìn thấy anh về sớm đã ngạc nhiên, lại thêm một đống túi lớn túi nhỏ, chỉ biết cứng họng rồi vội vàng chạy ra mang giúp. Vương Tuấn Khải đưa một ít cho người giúp việc, sau đó vui vẻ đi vào nhà bếp, anh cởi áo khoác và cà vạt ném qua một bên, sau đó vấn tay áo bắt đầu soạn thức ăn ra.
Đầu bếp Minh từ sau vườn đi vào, thấy Vương Tuấn Khải đang lôi ra một đống thức ăn thì có chút ngạc nhiên.
“Cậu chủ, cậu muốn ăn cái gì sao? Sao không nói tôi chuẩn bị cho.”
Vương Tuấn Khải lắc lắc đầu rồi cười thật vui vẻ.
“Hôm nay tôi sẽ làm.”
“Hả?” Đầu bếp Minh trợn mắt nhìn Vương Tuấn Khải chọn chọn lựa lựa, ông vừa nghe nhầm sao? Cậu chủ nói để cậu ấy làm? Nấu ăn? “Cậu nấu á?”
Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn đầu bếp Minh, ánh mắt ngơ ngác.
“Đúng vậy, sao? Không thể à?”
“Cậu biết nấu ăn sao?” Đầu bếp Minh thật sự lo lắng cho tính mạng của cái bếp, ông chưa từng thấy Vương Tuấn Khải nấu ăn, Thiên Tỉ thì có một số lần, nhưng mỗi lần Thiên Tỉ dùng xong, nhà bếp thật sự tan hoang hơn bãi chiến trường, rất đáng sợ.
Vương Tuấn Khải không trả lời, chỉ ngửa đầu cười lớn một trận rồi quay lại với đống thức ăn.
Đầu bếp Minh thấy Vương Tuấn Khải hơi đáng sợ nên âm thầm rời khỏi nhà bếp. Được rồi, cho dù nhà bếp thật sự bị phá hủy, vậy đến khi tàn cuộc mình vào dọn dẹp một trận là được rồi.
Có lẽ suy nghĩ của đầu bếp Minh là hơi thừa thãi, bởi vì so với Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải thật sự là một đầu bếp đáng ngưỡng mộ. Vương Tuấn Khải biết nấu ăn, năm mười bảy tuổi anh đã đi học để có thể nấu cho Thiên Tỉ những bữa ăn mang khẩu phần dinh dưỡng, bởi lúc đó sức khỏe Thiên Tỉ khá yếu vì mắc chứng kén ăn, nên anh mới khổ công học một lần, Thiên Tỉ thế nhưng chỉ cần là đồ ăn do anh làm, dù là mới đầu những món ăn đó anh còn không thể chấp nhận được, dù là về hình thức hay mùi vị, hắn vẫn ăn hết. Hắn nói đó là công sức của anh, vì vậy nên hắn cảm thấy rất vui.
Bởi vì Thiên Tỉ nói rất thích đồ ăn anh nấu, đó là động lực để Vương Tuấn Khải kiên trì, cộng thêm bệnh kén ăn của hắn có chút suy chuyển, càng khiến anh thêm hào hứng, một khóa món ăn Trung, lại đến một khóa món ăn ngoại, rồi thêm một khóa bánh ngọt, kết quả Vương Tuấn Khải thành một đầu bếp năm sao lúc nào không hay. Bởi vì sau này thành lập công ty, công việc bận rộn, Vương Tuấn Khải cũng thôi không động tay vào nấu ăn nữa.
Vương Tuấn Khải cẩn thận làm từng thứ từng thứ một, những món anh làm đều là những món là Thiên Tỉ thích nhất, anh có thể đảm bảo hắn sẽ rất vui vẻ mà ăn. Chỉ nghĩ đến đó thôi, anh cũng đã thấy vui vẻ theo rồi.
Khi những món ăn đã được soạn đầy ra bàn, Vương Tuấn Khải gọi điện cho Thiên Tỉ, báo với hắn anh đã về nhà và muốn hắn nhanh chóng trở về. Thiên Tỉ nói rằng hắn cũng đã bàn bạc xong với đối tác rồi, đang định báo với anh là hắn đang trên đường trở về. Không ngờ anh lại nhanh tay hơn hắn, Vương Tuấn Khải cười rộ lên, đây có lẽ là tâm ý tương thông đi.
Khi Thiên Tỉ trở về nhà, hắn nhìn thấy trên bàn soạn đầy những món ăn mà hắn rất thích, đôi mắt có chút mở lớn khó hiểu, quay đầu liền nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang mỉm cười cầm trên tay một đĩa bánh kem lớn đi ra.
“Cái này….”
Thiên Tỉ ngập ngừng nhìn Vương Tuấn Khải khó hiểu. Vương Tuấn Khải lại rất vui vẻ đi lại bên cạnh hôn nhẹ lên trán hắn, tay đặt bánh kem qua một bên, sau đó giúp hắn cởi áo khoác và cà vạt ném qua cho người giúp việc.
“Cũng lâu lắm rồi anh không nấu cho em một bữa cơm, thiết nghĩ hôm nay không bận, muốn nấu cho em ăn, sao? Cảm động không?” Vương Tuấn Khải mỉm cười ôm lấy eo Thiên Tỉ, thấy được khuôn mặt ngạc nhiên như trong tưởng tượng liền thấy thật thỏa mãn.
“Em đang định cảm động, nghe thấy anh hỏi, liền không có cảm xúc gì nữa.” Thiên Tỉ cười rộ lên, khoe cho Vương Tuấn Khải thấy hai xoáy hoa lê anh vô cùng vô cùng thích. Dù là lời nói châm chọc, nhưng lại khiến anh rất vui vẻ, kế hoạch xem như đã hoàn thành một nửa.
“Đứa ngốc này.” Vương Tuấn Khải cười rồi cúi xuống hôn lên hai xoáy hoa lê bên khóe miệng Thiên Tỉ, càng chọc cho Thiên Tỉ cười to hơn.
Thiên Tỉ đẩy Vương Tuấn Khải ra, sau đó ngồi xuống ghế, ra vẻ là một khách hàng sang trọng quay sang nhìn Vương Tuấn Khải, bàn tay nâng lên ly rượu trống không lắc lắc.
Vương Tuấn Khải hiểu ý, mỉm cười rồi cầm một chai rượu đi qua ngồi đối diện Thiên Tỉ, rót rượu vào ly của hắn và anh. Cả hai cạn ly và thưởng thức những món ăn mà Vương Tuấn Khải đã dày tâm chuẩn bị. Đó là một bữa tối lãng mạn, Thiên Tỉ có thể khẳng định điều đó.
TBC———
íhihi, chủ nhà lại trồi lên đây :))))))))))))))) chap này là chap dài nhất mà cũng nhảm nhí nhất :)))))))))) chủ nhà dạo này ăn đường nhiều quá nên bị nhiễm :))))) được rồi, không phải người ta đều nói “trước giông bão là trời quang mây tạnh” sao :)))))