[KhảiThiên] Nắng Đầu Đông – chap7
“Thiên Tỉ.”
Thiên Tỉ quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải đang nhìn mình, đôi mắt phượng dài nhìn hắn khẽ cong, đôi môi cũng nâng cao một nụ cười nhàn nhạt. Hắn nhìn anh, cũng nở một nụ cười nhẹ.
“Tiểu Khải, chúng ta đi ăn tối được không?”
Thiên Tỉ đi lại gần Vương Tuấn Khải, nhẹ ôm lấy anh, vùi đầu vào lồng ngực anh, cọ qua cọ lại, chất giọng trầm ấm vang lên dịu dàng. Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ ở trong lòng mình như đứa trẻ làm nũng, cảm thấy vô cùng đáng yêu, chẳng mấy khi hắn biểu hiện như vậy.
“Đã có chuyện gì rồi?” Vương Tuấn Khải ôm chặt lấy Thiên Tỉ, đặt cằm lên vai hắn, đôi môi khẽ chạm qua cái cổ đầy dấu hôn đã nhàn nhạt.
“Không có.” Thiên Tỉ khẽ đáp, vòng tay ôm lấy người Vương Tuấn Khải siết chặt thêm một chút. “Chỉ là muốn cùng anh ăn tối thôi.”
Vương Tuấn Khải biết Thiên Tỉ đang cố giấu chuyện gì đó, anh muốn biết, nhưng lại không muốn hỏi thêm quá nhiều điều, nếu hắn muốn, hắn sẽ tự động nói cho anh biết, dẫu sao thì giữa họ cũng không có cái gọi là bí mật, chỉ có những điều chưa nói mà thôi.
“Được, chúng ta đi ăn lẩu được không. Trời có chút lạnh, ăn lẩu rất hợp.” Vương Tuấn Khải khẽ cười.
“Ăn lẩu! Vậy gọi thêm Kì Lâm đi, càng đông càng vui.” Thiên Tỉ vẻ mặt có chút vui mừng nói, tay đẩy người Vương Tuấn Khải ra.
“Không, lần sau đi, lần này chỉ hai chúng ta đi thôi.”
Vương Tuấn Khải cắt ngang lời Thiên Tỉ sau đó không đợi hắn nói thêm đã kéo hắn đi một đường đến quán lẩu ở đối diện công ty.
Vương Tuấn Khải dí Thiên Tỉ ngồi xuống rồi hớn hở gọi phục vụ gọi món, chẳng mấy khi Thiên Tỉ chủ động muốn đi ăn, anh phải sẵn tiện làm một ông chủ hào phóng đem hắn tẩm bổ cho béo béo một chút, dạo gần đây Thiên Tỉ tâm trạng không được tốt, ăn uống cũng thất thường, người đã gầy đi một vòng rồi, ôm hắn làm anh cũng cảm thấy đau lòng.
Vương Tuấn Khải quả nhiên làm một ông chủ hào phóng, gọi ra một bàn đồ ăn còn muốn gọi thêm, Thiên Tỉ chỉ có thể trợn mắt trừng anh, sau đó quay sang cậu phục vụ cười xua tay nói không cần gì thêm nữa. Nhưng Vương Tuấn Khải vẫn là nuôi ý định vỗ béo Thiên Tỉ, không khách khí bắt lấy tay hắn nắm chặt rồi quay sang cậu phục vụ tiếp tục gọi món.
“Anh có bệnh à? Gọi nhiều như thế làm sao ăn hết hả?” Thiên Tỉ nhíu mày đánh cái bốp vào bàn tay đang nắm lấy tay hắn.
“Không sao, không sao, em không ăn hết thì anh sẽ ăn, được không? Nào nào, dạo này em gầy hơn rồi, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.” Vương Tuấn Khải cười khì khì đem một cái bánh qua cho Thiên Tỉ ăn trước trong khi chờ nước dùng sôi.
Thiên Tỉ thở dài một cái rồi mỉm cười, được rồi, coi như anh giỏi, muốn vỗ béo hắn chứ gì. Vậy hắn cũng sẽ không khách khí.
Suốt cả buổi ăn, Vương Tuấn Khải gắp cái gì sang, Thiên Tỉ đều sẽ ăn hết, không nhì nhằng, không đôi co, chỉ im lặng ăn. Trong khi Vương Tuấn Khải thì liên miệng ‘ăn cái này đi, ăn cái này đi’, sau đó là một màn gắp đồ ăn cho Thiên Tỉ, còn anh thì chỉ ăn qua loa vài miếng rồi lại tiếp tục công việc như một phục vụ viên, vô cùng chăm chỉ.
Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải suốt buổi chỉ biết gắp đồ ăn cho hắn. Cũng không biết đến bản thân đã ăn được mấy miếng.
“A…”
Vương Tuấn Khải kinh ngạc tròn mắt nhìn Thiên Tỉ gắp một miếng thịt đưa qua cho anh.
“A…” Thiên Tỉ kiên nhẫn chờ Vương Tuấn Khải vẫn đang ngẩn người nhìn miếng thịt trên đũa. “Không muốn ăn sao?” Hắn hơi nghiêng đầu, tay muốn rút lại.
Ngay khi hắn vừa nhẹ rụt tay thì Vương Tuấn Khải đã chồm người qua nhắm lấy miếng thịt một ngụm chụp lấy, Thiên Tỉ nhìn hành động của anh, như cậu nhóc sợ bị lấy mất đồ ăn vậy. Hắn khẽ cười, rồi lại đưa qua một miếng thịt khác, Vương Tuấn Khải cũng bật cười rồi vui vẻ ăn.
Ý định vỗ béo Thiên Tỉ của Vương Tuấn Khải quả nhiên thành công, đồ ăn anh rắp tâm gọi thế mà cũng bị hai người xử lý hết, sức ăn của đàn ông trưởng thành quả nhiên là không đùa được. Nhìn bàn ăn của hai người nhiều khách hàng khác đi ngang qua cũng phải sửng sốt, sau đó sẽ có tiếng bàn tán xì xầm một chút.
Thiên Tỉ không chú ý đến người khác, hắn khẽ lau miêng rồi uống một ngụm nước.
“Em thật sự không đinh nói cho anh nghe sao?” Vương Tuấn Khải lau tay nhìn Thiên Tỉ với ánh mắt thản nhiên.
Thiên Tỉ khẽ cười, hắn biết Hoàng Kì Lâm có lẽ đã nói với Vương Tuấn Khải, vậy nên trong mắt kẻ đã biết, còn có cái gì để che giấu.
“Anh muốn hỏi về điều gì?” Thiên Tỉ nhẹ giọng lên tiếng.
“Mạn Đông đã nói gì với em?” Vương Tuấn Khải thẳng thắn hỏi, anh nhìn thấy Thiên Tỉ khẽ cười, có lẽ điều này với hắn không hẳn là quan trọng, nhưng với anh mà nói lại là trọng yếu.
Yên Mạn Đông mà Vương Tuấn Khải biết là thằng nhóc thông minh, lại rất láu cá, nó đã muốn thứ gì thì nhất định sẽ biết cách để đạt được. Anh biết nó thích mình, vô cùng thích là đằng khác, anh cũng biết nó nhận ra mối quan hệ mập mờ giữa anh và Thiên Tỉ, biết nó sẽ nhắm Thiên Tỉ là tình địch lớn nhất. Vậy nên anh sợ, sợ với địa vị của nó, của lão gia, nó sẽ phá hoại thứ mà anh khó khăn lắm mới đạt được.
Anh biết Thiên Tỉ không phải là người dễ đối phó, Mạn Đông lại càng không có khả năng đó. Nhưng có một người anh sợ sẽ nắm lấy cơ hội này mà nhảy vào. Sẽ cướp đi Thiên Tỉ trong tay anh.
“Anh biết rồi còn hỏi em làm gì.” Thiên Tỉ bình thản gọi cậu phục vụ thêm đồ uống, sau đó quay sang mỉm cười với Vương Tuấn Khải. “Dù sao mục tiêu cậu ta nhắm đến cũng là anh.”
“Cậu ta còn biết đến Hoàng Vũ Hàng.” Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói, đôi mắt cũng mang theo mây mù, không thấy rõ là giận hay không giận.
Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải, nụ cười trên môi cũng hạ xuống, đôi mắt đảo qua nhìn ra bên ngoài, trời đã tối, ánh đèn cũng trở nên huyền ảo hơn. Thành phố ngập trong ánh sáng của đèn đường, đèn cửa hàng, có phần rực rỡ.
“Biết về Hoàng Vũ Hàng thì sao? Cũng đâu có gì thay đổi.” Thiên Tỉ quay đầu lại, đôi mắt màu trà sắc nhọn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Vương Tuấn Khải. “Hoàng Vũ Hàng hay Yên Mạn Đông, đều chẳng có nghĩa lý gì cả.”
“Anh đã muốn hỏi em câu này từ rất lâu.” Vương Tuấn Khải ngắt ngang lời Thiên Tỉ, đôi mắt phượng khẽ lay động, đôi lông mày hơi nhíu lại. “Mục đích là gì? Mục đích chúng ta tiếp tục kéo dài thời gian ở lại cuộc sống màu tối không lối thoát này là gì? Tám năm trước, chúng ta đã giết được Minh Trạch và Tố Nhiên. Cơ hội để chúng ta rời đi nơi này đã tới, tại sao em vẫn không chịu từ bỏ? Anh biết em luôn có chuyện giấu anh, anh luôn nghĩ, giữa chúng ta không có cái gọi là bí mật, chỉ có những điều chưa nói. Vậy nói đi, điều em chưa nói đó là gì?”
Thiên Tỉ trợn mắt nhìn Vương Tuấn Khải, đây là lần đầu tiên anh đề cập chuyện này với hắn. Đúng vậy, giữa họ không có cái gọi là bí mật, chỉ có những điều chưa thể nói, nhưng những điều đó lại quá nhiều, và không thể nói thành lời. Hai tay ở dưới bàn bất giác nắm chặt lại.
“Vậy sao tám năm trước anh lại quay lại? Không phải anh có thể rời đi sao?” Thiên Tỉ cười như không cười hỏi lại.
“Con đường này anh không đi nữa thì một mình tôi sẽ đi.”
Vương Tuấn Khải không biết phải diễn tả cảm giác của mình như thế nào, chỉ cần nhớ lại câu nói Thiên Tỉ đã nói lúc đó, nhớ lại ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn anh, trái tim cảm thấy đau đớn không thôi. Đó là lần đầu tiên Thiên Tỉ nhìn anh như vậy, khoảnh khắc đó khắc sâu vào tim anh như một vết thương, dù thời gian biến nó thành một vết sẹo, nhưng lại không cách nào làm nó biến mất đi được.
“Anh…..không thể….anh không thể…”
Vương Tuấn Khải hai bàn tay nắm lấy nhau run rẩy, rời khỏi Thiên Tỉ, anh không làm được. Giống như khoảnh khắc tám năm trước, hay là ngay lúc này, anh vẫn không thể làm được điều đó.
“Tiểu Khải, em đã nói điều này với anh rồi, con đường này chúng ta còn chưa đi được một nửa, anh không thể dừng lại, cho dù anh thực sự dừng lại, thì em vẫn sẽ tiếp tục đi, chưa đạt được mục đích, em sẽ không dừng lại.” Thiên Tỉ nhẹ nhàng nói, giống như việc làm tổn thương Vương Tuấn Khải không phải là do hắn. Nhìn Vương Tuấn Khải cả người run rẩy, hắn cũng xót thương vô cùng, nhưng mục tiêu của hắn không chỉ dừng lại ở việc trả thù, còn có một chuyện hắn thực giấu Vương Tuấn Khải đã lâu lắm rồi, và hắn cũng không thể nói điều này ra được. Chưa đến lúc, thời cơ chưa đến.
“Vậy mục đích đó là gì?” Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn Thiên Tỉ. Nhìn đôi mắt màu trà luôn như vậy kiên định và thản nhiên.
“Chưa đến lúc, tiểu Khải, đến lúc em sẽ nói cho anh biết.” Thiên Tỉ thở ra môt hơi nhẹ.
“Anh không hiểu…Thiên Tỉ…”
“Tiểu Khải, những chuyện chúng ta làm, đều là vì anh, vì em, và vì….” Thiên Tỉ lấp lửng không hết câu, đôi mắt ngay lập tức đổi hướng quay ra bên ngoài.
“Vì ai?”
Thiên Tỉ mím môi nhìn Vương Tuấn Khải đôi mắt khẽ rũ xuống. Bàn tay siết càng thêm chặt. Hốc mắt cũng đỏ lên, có chút nước óng ánh trên khóe mắt.
Vương Tuấn Khải hoảng hốt nhìn Thiên Tỉ như đứa trẻ bị dồn vào chân tường, ủy khuất nhìn anh. Anh nhanh chóng chuyển chỗ sang bên cạnh hắn ôm hắn vào lòng.
“Được rồi, được rồi, anh không hỏi, không hỏi nữa.”
“Tiểu Khải, em chưa thể nói, anh có thể chờ thêm một chút nữa không, nhất định sẽ có lúc em nói cho anh tất cả mọi chuyện, được không?” Thiên Tỉ vòng tay ôm lấy Vương Tuấn Khải, ở hõm cổ anh khẽ nói.
“Được, anh sẽ chờ em kể hết, anh sẽ chờ.” Vương Tuấn Khải vỗ vỗ lưng Thiên Tỉ.
Đã chờ từ năm mười lăm tuổi, chờ thêm vài năm có là gì đâu.
Không sợ chờ, chỉ sợ chờ mãi mà không có câu trả lời. Vương Tuấn Khải luôn sợ việc chờ đợi, nhưng anh học được tính kiên nhẫn này, là vì Thiên Tỉ. Chỉ cần là Thiên Tỉ nói chờ, dù có phải chờ thêm bao lâu, anh cũng kiên nhẫn chờ. Dù cho mãi cũng không đến lúc đó, cũng chẳng sao cả, ít nhất còn có Thiên Tỉ ở đây, để anh biết anh không phải chờ một mình.
TBC——–