Thiên Tỉ có quá nhiều tình địch.
Mỗi một người gặp Vương Tuấn Khải, đều sẽ bị vẻ lạnh lùng của anh đánh bại, đôi khi Thiên Tỉ nghĩ, nếu như Vương Tuấn Khải chỉ là một chàng trai có ngoại hình tầm thường một chút, vậy thì Thiên Tỉ cũng chẳng cần phải hao tổn quá nhiều suy nghĩ lên người anh.
“Alo.”
Thiên Tỉ bàn tay không ngơi nghỉ một tay đánh chữ, một tay cầm điện thoại lên bên tai, thậm chí còn không thèm để ý đến tên người gọi đến.
“Thiên Tỉ, là tôi.” Một giọng nói trong trẻo thanh thanh vang lên.
Thiên Tỉ hơi nhíu mày dừng lại hoạt động, tay hạ điện thoại xuống nhìn tên người hiển thị bên trên. Quả nhiên là Yên Mạn Đông.
“Thiếu gia, có chuyện cần tôi?”
Thiên Tỉ có hơi chút hứng thú với Mạn Đông, thiếu niên này tính về số tuổi vẫn chỉ là một thằng nhóc ranh miệng còn hơi sữa, tính về tuổi đời thì có cao hơn một chút.
Yên Mạn Đông nói thẳng ra cũng là một loại tình địch, dù Thiên Tỉ không thật sự xem thiếu niên này là ngang hàng ngang vế, nói về trình độ mưu kế, thiếu niên thậm chí còn phải xách dép chạy theo Hoàng Kì Lâm. Nhưng thứ thiếu niên này có, chính là địa vị, thứ mà Thiên Tỉ còn thiếu.
“Chúng ta nói chuyện một chút được chứ? Về….Hoàng Vũ Hàng!”
Thiên Tỉ hơi cau mày, cái tên đã lâu lắm rồi hắn chưa nghe lại, cứ nghĩ thời gian đã chôn vùi nó, hóa ra…vẫn còn…có chút lưu luyến.
“Sao cậu biết về người đó?”
“Chuyện tôi cần biết, tôi nhất định sẽ biết, nếu không muốn dính lứu đến Khải ca, thì chúng ta nói chuyện một chút đi.” Giọng nói của Mạn Đông có chút cao, dường như đang đắc ý.
“Được thôi, cho tôi địa điểm đi.” Môi Thiên Tỉ nhếch lên cao, đôi mắt có chút ý cười.
Khi Thiên Tỉ đến điểm hẹn, hắn thấy Mạn Đông đã ngồi ngay ở cửa sổ lối vào nhìn hắn mỉm cười một cách bí hiểm. Có vẻ như thiếu niên điều tra được khá nhiều quá khứ của hắn, cũng không có gì ngạc nhiên, hắn cũng chưa bao giờ cố ý muốn giấu đi. Hắn cũng không nghĩ điều đó có gây trở ngại gì cho mình. Hắn là người làm được nhận được, đã có can đảm làm, đương nhiên cũng từng nghĩ có người sẽ lấy điều đó ra uy hiếp mình. Chỉ có điều, không nghĩ tới người lôi điểm đó ra, lại là Yên Mạn Đông.
“Thiếu gia đến thật sớm.”
Thiên Tỉ nở một nụ cười ngồi xuống phía đối diện, tay đưa lên hướng đến cô phục vụ gọi đồ uống.
“Anh cũng đến sớm hơn tôi nghĩ.” Mạn Đông bật cười thành tiếng, cậu thích Thiên Tỉ, không sai, nếu như người cậu gặp trước không phải là Vương Tuấn Khải, chắc chắn cậu sẽ bị hạ gục bởi Thiên Tỉ. Một người lúc thì cao lãnh, lúc thì ôn nhu như Thiên Tỉ, hẳn nhiên là sẽ không để cậu thấy nhàm chán.
“Vậy cậu gọi tôi ra đây là muốn nói chuyện gì?” Thiên Tỉ nhận lấy tách cà phê từ tay cô phục vụ rồi quay lại nhìn Mạn Đông.
“Anh biết một người tên Hoàng Vũ Hàng chứ?” Mạn Đông đưa tay nâng cốc sữa của mình lên uống một ngụm rồi liếc mắt nhìn Thiên Tỉ đang rất ung dung, khác với hình dung của cậu, hắn sẽ hoảng hốt vội vàng nhập vào vấn đề một người đã trôi vào quá khứ, nhưng Thiên Tỉ như thế này mới giống với tác phong của hắn mà cậu biết.
“Nếu tôi nói không biết, cậu sẽ tìm Vương Tuấn Khải và nói điều gì?” Thiên Tỉ cười tươi, bên khóe miệng lấp ló hai xoáy hoa lê nho nhỏ đáng yêu, nụ cười này của hắn trông thật vô hại và thuần túy.
Nhưng qua mắt Mạn Đông thì đương nhiên nó sẽ không có ý nghĩa tốt đẹp như vậy. Kiểu người dùng điệu cười để che dấu đi ngoan ý Mạn Đông gặp vô cùng nhiều, những người xung quanh cậu mười người thì hết chín người như vậy, một người còn lại thuộc thể loại ngu ngốc hơn, tính mưu nhưng không che giấu được ác tâm.
“Tôi cũng rất hứng thú với phản ứng của Khải ca khi tôi nói ra những gì mà tôi biết.” Mạn Đông cười thật tươi đáp lại.
“Vậy sao cậu không đi nói với anh ấy, còn gọi cho tôi làm gì.” Thiên Tỉ lắc lắc cái đầu cười nhạt.
“Tôi muốn thương lượng với anh thôi.”
“Không phải uy hiếp tôi sao?” Thiên Tỉ bật cười.
“Cũng có thể cho là như vậy.” Mạn Đông cũng cười theo, nói là uy hiếp cũng đúng, cưỡng ép cũng đúng, đe dọa cũng đều đúng cả.
“Cậu muốn gì?”
“Tôi chỉ cần anh tránh xa Khải ca một chút, để tôi có chút không gian với anh ấy, sao hả, không tồi chứ?”
“Cái này cũng không phụ thuộc vào tôi, cậu cũng biết Vương Tuấn Khải là người như thế nào rồi đấy. Cậu nghĩ tôi có thể cách anh ấy quá xa sao.” Thiên Tỉ nhàn nhạt uống một ngụm cà phê, lưỡi cảm nhận vị đắng ngắt đánh lên đại não. Ai cha, cà phê đúng là không hợp với một người thích ngọt như hắn.
“Đương nhiên tôi biết, chỉ cần có mặt tôi thì anh tránh xa một chút, vậy là được rồi.” Mạn Đông mỉm cười, cậu có thể tự tin vào khả năng của mình.
“Ồ, được thôi, nếu cậu chỉ cần có vậy.” Thiên Tỉ đặt tờ tiền xuống mặt bàn rồi đứng dậy, sửa sửa lại nếp áo khoác. Đôi mắt nhìn Mạn Đông ánh lên nét cười, môi cũng cong một đường hoàn hảo. “Tôi muốn xem cậu làm thế nào cướp được Vương Tuấn Khải khỏi tay tôi.”
“Nếu anh nghĩ tôi là một người vô năng thì anh lầm to rồi đấy.” Mạn Đông cười cợt.
“Tôi nhún nhường một bước, để xem cậu có thể bước được bao nhiêu. Cậu cũng biết về Hoàng Vũ Hàng rồi đấy, đừng để bản thân biến thành một Vũ Hàng thứ hai. Cho dù cậu là thiếu gia, kết quả cũng không khả quan mấy đâu.” Thiên Tỉ bước ra khỏi chỗ ngồi, đi qua Mạn Đông thì dừng lại, chất giọng trầm trầm dịu dàng ở bên người thiếu niên truyền đến. “Có những chuyện không nên biết thì đừng cố ý biết, cậu cũng nên nhớ kĩ, Dịch Dương Thiên Tỉ này đã và đang sống trong thế giới nào.”
Mạn Đông cảm thấy cả người rợn lên một cái như có một cơn gió lạnh vừa thổi qua. Cho dù Thiên Tỉ đã đi khỏi, hàn ý của hắn vẫn vất vưởng bên người cậu. Có thể cậu đã đánh giá Thiên Tỉ khác đi một chút. Hắn nói đúng, thế giới của hắn và cậu là không giống nhau.
Mạn Đông nắm chặt hai bàn tay, khóe môi cười đến ngoan độc.
“Đúng vậy, tôi và anh đâu có giống nhau, thứ mà tôi đã muốn thì tôi nhất định phải có!”
Tách!
Ly sữa trong tay Mạn Đông phát ra một tiếng, những đường nứt bắt đầu từ chỗ tay cậu cầm chạy dọc cả ly.
.
Thiên Tỉ xoay ghế về phía cửa kính trong suốt nhìn ra bầu trời đầy mây. Trời có vẻ muốn mưa, mây đen ùn ùn kéo đến như quân nguyên, đẩy mặt trời đã cao ngày càng cao. Những ánh nắng cuối cùng cũng bị những hạt mưa nhỏ nuốt lấy.
“Hoàng Vũ Hàng….”
Thiên Tỉ chống cằm lên tay tựa, đôi mắt màu trà thả hồn cùng những hạt mưa rơi tí tách bắt đầu lớn dần thành lộp bộp đánh lên những tòa nhà xung quanh, đánh lên cả cửa kính phòng làm việc của hắn.
“Thật hoài niệm…”
“Hoài niệm gì vậy?”
Giọng Hoàng Kì Lâm từ phía sau truyền đến, khuôn mặt có chút ngạc nhiên khi thấy Thiên Tỉ đang tỏ ra lười biếng, lại còn có vẻ mơ mộng điều gì đó. Hiếm khi Thiên Tỉ bày tỏ dáng vẻ này, dường như đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó.
“Kì Lâm…cậu còn nhớ Hoàng Vũ Hàng không?” Thiên Tỉ không quay người lại nhìn Kì Lâm, cậu ta ra vào phòng hắn thường xuyên và chẳng bao giờ có ý gõ cửa, Thiên Tỉ đã nhắc nhở cậu ta bao nhiêu lần vì điều này, thậm chí là còn tỏ ra cáu gắt, nhưng cậu ta lại chẳng bao giờ tiếp thu điều đó vào đầu. Kì Lâm nghĩ đây là sự khác biệt giữa cậu ta và những nhân viên khác trong công ty.
“Hoàng Vũ Hàng? Sao tự nhiên lại nhắc đến cậu ta?” Kì Lâm đặt tập tài liệu trên tay lên bàn làm việc của Thiên Tỉ, có hơi ngạc nhiên khi hắn bỗng nhiên nhắc về một người tưởng chừng như đã quên mất rồi.
“Lúc nãy tôi đi gặp Mạn Đông.” Thiên Tỉ mờ màng nói, đôi mắt màu trà như đã bay bổng đến không gian nào đó trong quá khứ. Hắn nhớ ra một khuôn mặt mà hắn đã từng ghét đến tận xương tủy, từng hận không thể giết đi ngay lập tức. Sau chừng ấy thời gian, hận ý cũng đã phai đi không còn dấu tích, đã từng hận đến như vậy, vậy mà bây giờ nhớ lại, lại còn phải cố gắng lục tung bộ nhớ, thật buồn cười. “Cậu ta nhắc đến Hoàng Vũ Hàng, tôi đã có chút ngạc nhiên, à, hóa ra mình vẫn còn nhớ ra người đó.”
“Mạn Đông khai chiến rồi?” So với chuyện nghe thấy cái tên đã lâu mới được nghe thì chuyện Mạn Đông trực tiếp gặp Thiên Tỉ khiến Kì Lâm thấy hứng thú hơn. Lấy chuyện quá khứ ra để uy hiếp Thiên Tỉ, hừm, kế sách không tồi. Nhưng mà điều này có tác dụng với Thiên Tỉ hay không lại là một vấn đề khác.
Thấy Thiên Tỉ dường như không có ý muốn đáp lại lời mình, Kì Lâm cũng không thấy buồn rầu gì. Ngược lại cậu lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với những chuyện sắp xảy ra.
Hoàng Vũ Hàng…thật hoài niệm…
“Cũng đã lâu lắm rồi nhỉ.”