[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 62: Chương 62: [KhảiThiên] Nắng Đầu Đông – chap 5




Mỗi người đều có một quá khứ.

Đều có những bí mật muốn bị chôn vùi.

Đều có những mục đích để nỗ lực bước tiếp.

Đều có những những cố chấp của riêng mình.

Vương Tuấn Khải cũng vậy! Anh cũng có một quá khứ, có rất nhiều bí mật, có rất nhiều mục đích, có rất nhiều cố chấp.

“Con đường này anh không đi được nữa thì một mình tôi sẽ đi.”

“Thiên Tỉ.”

Vương Tuấn Khải đập nhẹ một bên, cảm nhận được hơi ấm vẫn còn bên cạnh, khoảng chăn bên cạnh vẫn gồ lên. Anh chậm rãi mở đôi mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc vẫn hô hấp bình ổn. Khuôn mặt nhỏ nhắn thật gần, anh có thể cảm nhận rõ hơi thở của hắn.

“Thiên Tỉ.”

Vương Tuấn Khải vuốt nhẹ gò má hắn, thật nhẹ thật nhẹ gạt đi vài sợi tóc lòa xòa trước trán hắn, rồi lại dịu dàng chạm nhẹ lên đôi môi hắn. Trong đôi mắt mơ hồ hiện ra khoảnh khắc nào đó trong quá khứ.

Một màn đêm, một chút ánh trăng le lói, một căn phòng lộn xộn, những âm thanh hỗn loạn….

Đôi mắt Vương Tuấn Khải trong thoáng chốc đỏ lên, đục ngầu. Anh trừng lên một cái, bàn tay thô bạo nắm lấy cằm Thiên Tỉ kéo về phía mình. Thiên Tỉ mơ màng bị đánh thức, chỉ thấy khuôn mặt không tốt của Vương Tuấn Khải phóng đại trong tầm mắt. Đôi môi cánh đào bắt lấy môi hắn cuồng bạo hôn, không dịu dàng, không cưng chiều, chỉ có nhiệt tình và thô bạo.

Vương Tuấn Khải lật người đè lên Thiên Tỉ, vẫn như vậy hôn đến không chú ý đến cái gì. Thiên Tỉ không phản kháng, ngược lại còn nhiệt tình vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo nụ hôn vào sâu hơn, cuồng nhiệt hơn.

Không biết bao lâu, rốt cuộc Vương Tuấn Khải cũng buông tha cho Thiên Tỉ, nhìn khuôn mặt hắn phiếm hồng, khóe mắt vương chút nước, từ miệng hai người kéo ra một sợi chỉ bạc liên kết. Vương Tuấn Khải không ngần ngại lại cúi xuống liếm đi sợi chỉ bạc đã đứt vương bên miệng Thiên Tỉ. Hôn một đường xuống cổ, nhìn những vết tím hồng đã gần như phai nhạt đi, tiếp tục tạo ra một vài dấu tích mới.

Khi Vương Tuấn Khải nâng đầu nhìn Thiên Tỉ vẫn có chút thở dốc, đôi môi anh cong lên một nụ cười khờ dại.

“Khó chịu sao?”

Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải, tia sáng trong đôi mắt màu trà có chút lay động, không có gì giấu diếm, thậm chí còn cố ý để cho Vương Tuấn Khải nhìn thấy rõ. Là chút ủy khuất, là chút nũng nịu, là chút không cam lòng. Thiên Tỉ kéo khuôn mặt Vương Tuấn Khải xuống, đặt lên chóp mũi anh một nụ hôn nhẹ.

“Có gì không vui?”

Vương Tuấn Khải hơi ngạc nhiên nhìn biểu hiện của Thiên Tỉ, giống như nhìn thấu được suy nghĩ của anh, anh cười thật nhẹ, hai mắt biến thành hai đường cong, tiểu hổ nha cũng lộ ra.

“Nhớ lại một số chuyện.”

Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Thiên Tỉ thừa hiểu ngầm ý trong câu nói đó, anh ấy vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, mèo suýt chết đuối cả đời sợ nước. Thiên Tỉ bật cười, sau đó nâng người ôm lấy Vương Tuấn Khải, ở bên tai anh thổi một làn hơi nóng.

“Muốn chắc chắn một chút không?”

Không có tiếng Vương Tuấn Khải đáp lại, nhưng bàn tay anh lại thay lời nói bắt đầu vuốt ve cơ thể trơn nhẵn của Thiên Tỉ.

Ở sau cánh cửa gỗ màu nâu sáng là hai khối cơ thể hòa nhập vào nhau. Nhiệt tình như lửa…

.

“Em có thể cho anh thứ gì?”

“Vậy anh có thể cho em thứ gì?”

Bất cứ điều gì Thiên Tỉ muốn, Vương Tuấn Khải đều có thể không cần suy nghĩ mà đáp ứng. Nhưng chỉ có riêng một chuyện, anh sẽ tuyệt đối không bao giờ nhượng bộ.

“Đây là đối tác quan trọng, em không thể không có mặt được.” Thiên Tỉ thở dài lần thứ n + 1 cùng Vương Tuấn Khải bàn đến chuyện đi ăn tối cùng một đối tác quan trọng, cũng n + 1 lần Vương Tuấn Khải lạnh lùng từ chối việc để cậu rời khỏi anh dù – chỉ – một – bước!

“Giao lại cho thư kí Hoàng đi.” Vương Tuấn Khải thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên để tiếp tục nói về vấn đề này.

Thiên Tỉ biết Vương Tuấn Khải suy nghĩ cái gì trong cái đầu nhỏ hẹp đó. Thật là……

“Thư kí Hoàng đã có công việc khác phải lo rồi.” Thiên Tỉ nhẫn nại lên tiếng, nhưng không phụ sự kì vọng của hắn, câu trả lời của Vương Tuấn Khải vẫn ngang ngược như vậy.

“Vậy hủy bỏ đi.”

Thiên Tỉ đưa hai tay ôm lấy đầu, bước chân hướng về phía ghế sa lon đi tới ngồi phịch xuống.

Vương Tuấn Khải thấy không gian có phần yên lặng khác thường, anh ngẩng đầu lên, hình ảnh Thiên Tỉ không còn ở trước mắt, nhìn chếch qua một bên, thấy hắn đang ôm lấy đầu, mặt có chút không thoải mái, đôi lông mày nhíu lại. Vương Tuấn Khải ngay lập tức thả cây bút trong tay xuống, đứng dậy đi về phía Thiên Tỉ.

“Em sao vậy? Lại đau à?” Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống trước mặt Thiên Tỉ, đôi mắt tràn ngập lo lắng.

Thiên Tỉ dường như không nghe thấy lời nói của Vương Tuấn Khải, khuôn mặt càng thêm vặn vẹo khó coi, hai tay ôm lấy đầu càng thêm dùng lực siết chặt. Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ như vậy có chút khẩn trương, anh đi đến bên ngăn tủ tìm thuốc giảm đau, nhưng hoàn toàn không còn một viên nào sót lại. Anh nhanh chóng gọi điện nhờ Hoàng Kì Lâm chạy ra hiệu thuốc mua một hộp.

“Không sao, Thiên Tỉ, anh đã nhờ người mua thuốc, rất nhanh sẽ trở về thôi.” Vương Tuấn Khải vươn tay nắm lấy hai tay Thiên Tỉ, nhìn hắn vật lộn với đau đớn làm anh thấy rất khó chịu.

Nhìn đôi môi mỏng bạc bị cắn đến chảy máu, Vương Tuấn Khải lại càng cấp bách hơn.

“Thiên Tỉ, cắn tay anh.” Vương Tuấn Khải đưa bàn tay lên miệng Thiên Tỉ muốn hắn cắn lấy tay mình, dù sao vẫn hơn là nhìn môi hắn bị trầy xước. “Thiên Tỉ!”

Thiên Tỉ lắc đầu, từ chối sự tốt bụng của Vương Tuấn Khải, điều đó làm anh thấy không vui. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ tự làm mình bị thương.

Hiệu thuốc cách công ty một khoảng cách khá xa, khi Hoàng Kì Lâm trở về đưa thuốc thì đã thấy Thiên Tỉ dựa người vào Vương Tuấn Khải an ổn ngủ rồi. Có lẽ cơn đau lần này có phần dữ dội hơn những lần trước, khiến cho Thiên Tỉ không chống đỡ được lâu. Nhìn môi hắn hằn một vết răng cắn ứa máu, Kì Lâm có chút đau lòng.

“Tổng giám đốc, thuốc đây.” Hoàng Kì Lâm cố ý nhẹ giọng, đặt hộp thuốc xuống mặt bàn, nhìn Vương Tuấn Khải dịu dàng xoa nhẹ gò má Thiên Tỉ, trong đôi mắt lạnh lùng vương vấn một chút thống khổ.

“Cảm ơn.” Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng nói, tầm mắt vẫn không thoát khỏi khuôn mặt người đang ở trong ngực mình.

“Không có gì.” Hoàng Kì Lâm thở dài, chỉ có những lúc thế này, cậu mới cảm nhận được, hóa ra Vương Tuấn Khải cũng chỉ là một con người mà thôi, cũng sẽ có những lúc yếu mềm và tổn thương.

“Tối nay cậu hủy hết công việc đi ăn tối bàn chuyện với đối tác của Thiên Tỉ đi.” Vương Tuấn Khải không lạnh không nóng nói, dù sao đó cũng là đối tác mà Thiên Tỉ xem trọng và cố gắng kết giao, cũng không thể nói hủy liền hủy được, anh biết Thiên Tỉ đã tốn rất nhiều tâm sức để có được buổi hẹn này, anh không nỡ phá hủy nó, nhưng anh lại càng không muốn Thiên Tỉ đi.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện chỉ có riêng hai người đi ăn tối, anh đã không chịu được, huống hồ việc đó còn trực tiếp khiến anh nhớ đến một số chuyện không tốt trong quá khứ, lại càng không thể chấp nhận được. Anh sẽ không để Thiên Tỉ một mình tiếp xúc với ai mà không có anh bên cạnh.

“Vâng, tôi biết rồi.”

Hoàng Kì Lâm gật đầu đáp ứng rồi rời khỏi căn phòng, để lại một khoảng không yên tĩnh.

Vương Tuấn Khải mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh nắng gay gắt hắt lên tường một màu vàng chói lóa. Bầu trời bên ngoài không có một gợn mây, chỉ xanh ngắt một màu thật bình yên. Lại nhìn những tòa nhà cao tầng san sát nhau, nhìn không ra có không gian cho riêng mình, nhỏ hẹp và bế tắc.

“Anh và em phải thế này đến bao giờ? Phải ép mình chống cự trong những khối hộp mục rữa này thêm bao lâu nữa đây? Thiên Tỉ?”

Không có tiếng đáp lại, Vương Tuấn Khải biết điều đó, sẽ chẳng có ai đáp lại câu hỏi của anh. Chỉ là anh đang cố vùng vẫy mình trong hồ nước đục đầy nhơ nhuốc mà thôi. Nhưng ít ra, bên cạnh anh còn có Thiên Tỉ, ít ra, hắn vẫn còn bên cạnh anh.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng bế bổng Thiên Tỉ lên, đưa hắn vào căn phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh, đặt hắn xuống giường, đắp nhẹ chăn qua người hắn, cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn. Sau đó rời khỏi phòng tiếp tục công việc đang dở dang.

Khi tiếng ‘cạch’ đóng cửa vang lên, lúc này trên giường Thiên Tỉ chậm rãi mở mắt, đôi mắt nhìn về phía cánh cửa đã đóng kín.

“Không lâu nữa đâu, tiểu Khải, sẽ nhanh thôi. Anh sắp thoát khỏi cuộc sống này rồi.”

TBC———-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.