Cuộc đời vốn chẳng bao giờ công bằng, vậy nên Trái Đất chẳng thẳng, là một trái bóng, có thể lăn liền lăn.
“Thiên Tỉ, không bao giờ được tin người khác.”
“Tại sao?”
“Vì con người là thứ độc ác nhất, em tin người, người sẽ quay lại cắn em. Sống trên đời phải thật tàn nhẫn, độ lượng chỉ là một kế sách để đạt được mục đích mà thôi, em hiểu chưa?”
“Em hiểu rồi.”
Đó là bài học làm người đầu tiên mà Dịch Dương Thiên Tỉ phải biết. Con người sống trên đời, chính là lừa hoặc bị lừa, giết hoặc bị giết, hại người hoặc bị người hại. Chỉ có hai con đường để chọn là làm hoặc bị làm, đứng trên hoặc bị đạp. Không có con đường thứ ba để lựa chọn.
Thiên Tỉ không phải là người tốt, chưa từng, nhưng hắn cũng chẳng phải người xấu, ít nhất là cho tới lúc này. Trước khi hắn biết đến thứ đồ của hắn đang bị cướp đi.
“Vương Tuấn Khải đâu?”
Thiên Tỉ quay đầu sang nhìn người giúp việc đang túng quẫn quay ngang quay ngửa sợ hãi khi nhìn thấy hắn, ánh mắt lảng tránh đảo như rang lạc. Hành động này làm Thiên Tỉ nghĩ đến một khả năng.
“Lại lôi ai về rồi?”
Giọng Thiên Tỉ lạnh băng, như có như không chấp nhận chuyện này như một thói quen đã tạo thành. Đôi mắt màu trà nhàn nhạt nhìn người giúp việc mím mím môi không dám nói thành lời. Hắn thở dài một hơi nhẹ, rồi quay người đi đến cánh cửa phòng ở cuối hành lang, bên trong không có phát ra âm thanh gì.
Thiên Tỉ đưa chân đá bay cánh cửa, lực đạo chân rất lớn vang lên một tiếng RẦM chấn động cả một căn biệt thự lớn. Người trong nhà hoảng hốt không nói đến nơi, hai người đang ở trong căn phòng lại càng bị tiếng động này làm cho giật bắn mình thức tỉnh. Thiên Tỉ nhàn nhạt nhìn người đang him him mắt nhìn mình, đôi mắt phượng dài liếc qua một cái rồi úp mặt vào gối lười biếng tiếp nhận ánh sáng le lói qua cánh cửa, còn người nằm bên cạnh thì nhanh chóng kéo chăn lên che người, đôi mắt hoảng hốt thấy rõ, hết nhìn người ngoài cửa, lại nhìn sang người bên cạnh.
“Cái cửa không có tội gì với em đâu, Thiên Tỉ.” Vương Tuấn Khải ngáp một cái rồi vò rối mái tóc, khuôn mặt vẫn còn vương nét ngái ngủ.
“Trong khi tôi ụp mặt vào đống giấy tờ chất đống thì anh thảnh thơi quá nhỉ.” Thiên Tỉ cười nhếch mép, đôi mắt liếc qua người đang không biết nên làm gì ở bên cạnh Vương Tuấn Khải đầy lạnh lùng. “Còn chưa biến ra khỏi đây?”
Người nọ lúng túng nhìn Vương Tuấn Khải, nhìn thấy anh ta thậm chí còn không thèm để ý đến mình, đôi mắt phượng chỉ nhìn đến người thanh niên đang đứng ngoài cửa. Sau đó liếc sang nhìn cậu ta một cái không cảm xúc, khuôn miệng nhỏ nhắn không lưu tình bật ra một tiếng lạnh lùng.
“Không nghe em ấy nói gì sao? Còn chưa biến?”
Người nọ hấp tấp mặc lại quần áo rồi chạy ra ngoài, khuôn mặt ủy khuất như muốn bật khóc tới nơi. Thiên Tỉ nhìn dáng vẻ của cậu ta, đoán chắc là trai tân, đôi mắt màu trà lại bắn về phía Vương Tuấn Khải đang nhàn hạ ở trong chăn lăn qua lăn lại, cả người vẫn không một mảnh vải hướng mắt nhìn Thiên Tỉ liếm môi một cái rất gợi đòn.
“Mặc đồ vào đi, sắp đến giờ gặp lão gia rồi.” Thiên Tỉ không để ý đến anh ta nữa mà quay người muốn rời đi.
Vương Tuấn Khải bằng tốc độ ánh sáng tốc chăn nhảy hai bước đến sau lưng ôm lấy người Thiên Tỉ kéo hắn vào trong phòng rồi đóng cửa lại. Thiên Tỉ đối diện với cánh cửa bị đóng chặt, khuôn mặt vẫn không biểu hiện phản ứng gì. Vương Tuấn Khải cúi người đặt môi hạ xuống cổ Thiên Tỉ miết miết vài cái, cảm nhận làn da tươi mát non mịn vì bị anh miết mà bắt đầu hồng hồng.
“Thiên Tỉ….Thiên Tỉ…”
Thiên Tỉ hoàn toàn không có bất kì một cử động nào, để mặc cho Vương Tuấn Khải ở trên cổ mình gặm gặm cắn cắn không biết chán. Nhưng ngoài hành động gặm cắn trên cổ, Vương Tuấn Khải không hề có bất kì một hành động nào khác. Đôi mắt phượng dài nhìn những vết đỏ hồng trên cổ Thiên Tỉ, cảm giác như một ấn kí đặc biệt chỉ của anh mới có. Đôi mắt đỏ ngầu đầy khao khát và tham vọng, nhưng đôi tay ôm lấy Thiên Tỉ lại chẳng có thêm bất kì một phản ứng nào ngoài việc siết Thiên Tỉ càng thêm chặt.
“Vương Tuấn Khải.” Chất giọng trầm trầm của Thiên Tỉ vang lên trong không gian tĩnh lặng, có cảm giác như nó đang vang văng vẳng như hét lên. Không chói tai, lại có cảm giác dễ chịu thoải mái.
“Gọi anh tiểu Khải.” Giọng nói khàn khàn của Vương Tuấn Khải đáp lại, mang theo chút mong chờ. Mái tóc ở bên má Thiên Tỉ cọ lên cọ xuống.
“Đến giờ rồi.” Thiên Tỉ lảng đi câu nói của Vương Tuấn Khải, đôi mắt màu trà lóe lên chút ánh sáng mỏng manh, trong chốc lát lại biến mất.
Vương Tuấn Khải xoay người Thiên Tỉ lại, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu trà bình lặng của người đối diện. Ánh mắt chuyển dần xuống đôi môi mỏng bạc như muốn câu dẫn mắt người kia. Yết hầu chuyển động ực một cái, lại nhìn lên đôi mắt thản nhiên như mọi chuyển đều là hiển nhiên của Thiên Tỉ.
“Gọi, tiểu Khải.” Giọng nói khàn khàn mang theo chút ít nhún nhường và nhẹ nhàng.
Thiên Tỉ nhìn người trước mặt, đôi lông mày anh ta khẽ cau, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười dịu dàng khiến cho Vương Tuấn Khải cảm thấy sắc xuân đang trải khắp căn phòng, những mầm hoa cũng nhanh chóng nở thành những đóa hoa rực rỡ khoe sắc. Thiên Tỉ rất ít khi cười, nhưng mỗi khi cười đều làm cho người ta cảm giác như một dòng nước thanh mát nhẹ nhàng chảy vào tim, hai hoa lê nhỏ bên khóe miệng cũng giống như hai xoáy nước cuồn cuộn giày xéo trái tim người nhìn. Đó là một cảm giác mà Vương Tuấn Khải muốn độc chiếm, anh không muốn san sẻ nụ cười này cho bất kì ai.
“Tiểu Khải.” Chất giọng trầm ấm của Thiên Tỉ vang lên chơi vơi giữa không trung, sau đó đập mạnh vào giữa ngực Vương Tuấn Khải, trái tim cũng bất chấp đập nhanh đến không tưởng, thậm chí còn co thắt rất kịch liệt khiến anh như muốn ngừng thở. “Mau mặc đồ vào đi nào, sắp đến giờ rồi, nhanh lên một chút, được không?” Nụ cười câu dẫn vẫn không ngừng lại, đôi tay thanh mảnh còn áp lên má Vương Tuấn Khải vỗ vỗ hai cái.
“Được.” Vương Tuấn Khải bị làm cho ngẩn ngơ, vô thức đáp lại.
Chỉ đợi một chữ đó, Thiên Tỉ hạ bàn tay lách qua người Vương Tuấn Khải mở cửa đi ra ngoài. Đến khi cánh cửa đóng lại vang lên một tiếng ‘cạch’ Vương Tuấn Khải mới giật mình thức tỉnh, khuôn mặt vẫn một vẻ ngây ngô quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín, bàn tay đưa lên vò rồi mái tóc, hai vành tai đã đỏ bừng một mảnh.
Thiên Tỉ ở bên ngoài cánh cửa, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười nửa miệng khó hiểu, sau đó rất nhanh liền biến mất.
Đợi đến khi Vương Tuấn Khải xuất hiện trước mặt Thiên Tỉ thì hắn đã ăn gần xong phần ăn sáng của mình rồi. Vương Tuấn Khải nhìn thấy Thiên Tỉ, bước chân bước nhanh đến, ghé sát đến Thiên Tỉ miệng đoạt đi miếng trứng trên đũa hắn, còn rất nhanh quay sang đặt lên má Thiên Tỉ một cái hôn nhẹ. Thiên Tỉ nhíu mày nhìn Vương Tuấn Khải đang híp mắt thích thú.
“Ngồi xuống ăn sáng nhanh đi, đừng giỡn nữa.” Thiên Tỉ quay lại với bữa sáng của mình, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ.
Vương Tuấn Khải biết bản thân không nên làm Thiên Tỉ nổi giận, anh ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh ăn bữa sáng cô giúp việc đưa đến. Đôi mắt chốc chốc lại nhìn sang Thiên Tỉ đang vừa ăn vừa đọc tin tức. Đôi môi nâng lên một nụ cười nhẹ.