[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 59: Chương 59: [KhảiThiên] Nắng Đầu Đông – chap 2




[KhảiThiên] Nắng Đầu Đông – chap2

Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải ngồi nghịch nghịch điện thoại, đưa chân đá anh một cái, đôi lông mày cau lại hất hất ánh mắt về người đang trình bày dự án kế hoạch. Vương Tuấn Khải thế nhưng lại hướng khuôn mặt sang Thiên Tỉ cười thành cái bánh bao xá xíu. Hoàn toàn vứt trưởng phòng kế hoạch đang nói muốn trợt cả miệng ra khỏi tầm mắt.

Thiên Tỉ nhìn khuôn mặt không có vẻ gì là muốn quan tâm của Vương Tuấn Khải, trong đôi mắt màu trà lóe lên chút hàn ý, Vương Tuấn Khải cảm nhận được ánh mắt của Thiên Tỉ liền nghiêm túc quay lại chăm chú lắng nghe.

“Kế hoạch là như vậy…” Trưởng phòng kế hoạch kết thúc bản kế hoạch, đôi mắt lúc này mới nhìn đến Vương Tuấn Khải đang trông có vẻ vô cùng chú tâm.

Vương Tuấn Khải mặc định là không hề nghe thấy nửa chữ, anh ta lật lật vài tờ bản thảo, trong đôi mắt phượng hiện lên vô số vấn đề đặt ra, dù chỉ lướt qua, anh ta đã gần như đã nắm hết được mấu chốt cả bản kế hoạch. Đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào trưởng phòng kế hoạch đang vô cùng tự tin về bản thảo của mình.

“Vốn quá nhiều, giảm bớt đi. Còn có những thứ không khả thi đều bỏ hết, chỉ giữ lại những điều có thể làm được. Cái tôi cần là chắc chắn thành công, không phải là có thể thành công, hiểu không?” Chất giọng khàn khàn vang lên đầy tính áp đặt, ánh mắt cũng đầy cường thế ép người ta đến chân tường.

Trưởng phòng kế hoạch cả người như phát run, kế hoạch hoàn hảo nhất cả phòng hắn chuẩn bị lại chỉ hai câu nói đã như uổng công vô ích.

“Nhưng mà….” Trưởng phòng kế hoạch vẫn còn muốn níu giữ lại chút hi vọng, không thể để uổng phí một kế hoạch tỉ mỉ và kì công như thế được.

“Có quá nhiều vấn đề trong kế hoạch này, là tôi, tôi cũng không đồng ý, ý giám đốc thế nào?” Lúc này Thiên Tỉ ngồi một bên đập bộp tập bản thảo lên bàn, đôi mắt màu trà bình lặng thản nhiên nhìn Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh đang áp chế trưởng phòng kế hoạch, coi như bản thân giúp trưởng phòng kia thoát một kiếp.

“Không đồng ý, làm lại một cái hoàn chỉnh hơn rồi hẵng tiếp tục nói.” Vương Tuấn Khải thoát ánh mắt ra khỏi trưởng phòng kế hoạch, cả người ngửa ra sau dựa vào ghế, dùng sức xoay cái ghế kia đi.

Như thế mà chưa hoàn chỉnh?! Trưởng phòng kế hoạch thật muốn khóc to, nửa đời hắn làm nhiều kế hoạch cũng chưa có cái nào hoàn chỉnh được như vậy, còn muốn hoàn chỉnh hơn nữa?!

“Còn vấn đề gì sao?” Thiên Tỉ nhìn trưởng phòng kế hoạch đang trợn trừng mắt nhìn lưng ghế của Vương Tuấn Khải, giống như bị giáng một tia sét vào giữa đầu, chân cũng không thể nhúc nhích. Thành thử ra câu hỏi của hắn lại như một gáo nước lạnh xối vào giữa người đem người kia thức tỉnh cúi đầu không cam phục. Thiên Tỉ nhìn dáng vẻ không phục của trưởng phòng kế hoạch, đôi lông mày khẽ nhướn lên. “Trưởng phòng đây là người mới sao?”

Thư kí Hoàng ở bên cạnh nghe thấy lời này liền đi lại bên cạnh Thiên Tỉ đáp lời.

“Đúng vậy, trưởng phòng kế hoạch Đình Trình Hâm vừa được tuyển chọn. Đây cũng là dự án đầu tiên mà cậu ấy đảm nhiệm ở công ty chúng ta.”

Thiên Tỉ gật gù như đã hiểu, tiếp tục hướng mắt về phía Đình Trình Hâm chống cằm nhàn nhạt nói.

“Trưởng phòng Đình, công ty VT của chúng tôi có cách thức làm việc riêng của chúng tôi, cậu là người mới, nhập gia phải tùy tục, những kiến thúc cậu học được, những kinh nghiệm cậu trải qua, chúng tôi không cần biết cậu có bao nhiêu tài giỏi, chúng tôi chỉ cần người có ích, hiểu không? Chưa nắm được cách thức làm việc thì làm nhiều sẽ quen, cậu cũng có thể chỉ giáo ở những người đã làm nhiều năm. Nếu còn có những kế hoạch như thế này, thì dập tắt nó ngay khi còn đang nghĩ đi.”

Thiên Tỉ nói một hơi, sau đó đem bản kế hoạch ném thẳng xuống sàn nhà. Đình Trình Hâm nhìn thấy bản kế hoạch của mình đập bịch đáp sàn nhà, đôi mắt lại càng mở to hơn, môi mím đến trắng bệch.

“Được rồi, nếu không còn gì thì kết thúc cuộc họp ở đây.” Thiên Tỉ nâng đầu nói. Đôi mắt liếc sang nhìn Vương Tuấn Khải đang ngẩn ngơ nhìn điều gì đó bên ngoài cửa sổ.

Thư kí Hoàng đi đến nhặt tập bản thảo trên sàn nhà lên, đưa đến cho Đình Trình Hâm.

“Trưởng phòng Dịch không có ý xấu gì đâu, bản thảo này quả thực có rất nhiều vấn đề, nhưng nói chung vẫn có thể phát triển, quay về sửa lại một chút rồi lại trình lên.”

Đình Trình Hâm nhận lấy tập bản thảo, đôi mắt hướng lên nhìn thư kí Hoàng Kì Lâm.

“Cảm ơn.” Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, không giống chất giọng vững vàng như vừa nãy trình bày kế hoạch nữa. Hoàng Kì Lâm bật cười trước biểu hiện của người trước mặt.

“Tôi nói cậu nghe, làm việc ở đây chính là một sống một chết, lương bổng đúng là rất hậu hĩnh, nhưng công việc lại rất áp lực, dù sao thì điều cần thiết vẫn là làm quen.” Hoàng Kì Lâm cười tươi, sau đó kéo tay Đình Trình Hâm ra khỏi phòng họp. Trước khi đi không quên quay lại ngó tổng giám đốc vẫn đang thẫn thờ cùng với trưởng phòng Dịch ở bên cạnh. Sau đó thở ra một hơi đi thẳng.

Trong phòng họp mọi người dần tản đi hết, chỉ còn lại Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải còn lưu lại. Thiên Tỉ xoay ghế đem cả người Vương Tuấn Khải quay lại. Bắt gặp ánh mắt thất thần của Vương Tuấn Khải đang chơi vơi giữa không gian nào đó.

“Anh sao vậy?” Thiên Tỉ gõ nhẹ lên trán Vương Tuấn Khải, đánh thức anh khỏi suy nghĩ riêng.

“Không sao.” Vương Tuấn Khải nhàn nhạt đáp, đôi mắt vẫn không nhìn đến Thiên Tỉ đang ở trước mặt. Dường như vẫn không tập trung lắm.

Thiên Tỉ ngồi xuống ghế trước mặt Vương Tuấn Khải, bàn tay vỗ vỗ hai má anh đem lực chú ý đặt lên mình. Vương Tuấn Khải lúc này mới thực sự nhìn đến Thiên Tỉ, đôi mắt phượng một vẻ mơ màng không ổn định. Thiên Tỉ hơi nhíu mày vuốt nhẹ gò má anh, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười.

“Lão gia sắp đến rồi, đừng làm ra vẻ mặt như vậy. Anh quên việc anh phải làm rồi sao?” Thiên Tỉ ghì chặt khuôn mặt Vương Tuấn Khải, muốn nhắc cho anh nhớ bản thân tồn tại vì điều gì, cuộc sống anh gắn liền với điều gì.

Vương Tuấn Khải mờ nhạt nhìn Thiên Tỉ, đôi lông mày khẽ nhíu. Thiên Tỉ không nhìn được khẽ vuốt nhẹ cái nhăn trán kia. Chất giọng khàn khàn của Vương Tuấn Khải nhè nhẹ vang lên.

“Anh không quên, nhưng mà….”

Lần này đến lượt Thiên Tỉ nhíu mày, bàn tay bịt lại miệng Vương Tuấn Khải.

“Không được nhưng mà, anh quên anh đã nói gì với em sao. Ở đây không chỉ có anh, mà còn có em, không phải một mình anh, mà là chúng ta, nhớ chưa?” Thiên Tỉ nắm lấy tay Vương Tuấn Khải, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

Đúng vậy, không phải một mình anh, mà còn có cả em. Có anh và có em, là chúng ta. Mục đích của chúng ta là giống nhau.

“Anh xin lỗi, Thiên Tỉ.” Vương Tuấn Khải ôm Thiên Tỉ vào lòng, tựa cằm lên vai hắn.

“Anh mệt mỏi rồi sao?” Thiên Tỉ cũng vòng tay ôm lấy Vương Tuấn Khải, giọng nói có chút dịu nhẹ, như có như không.

“Không, anh xin lỗi, anh không nên kéo em vào chuyện này, đáng lẽ ra anh phải khiến em hạnh phúc mới đúng.” Vương Tuấn Khải nhắm lại đôi mắt lại, tay xoa xoa mái tóc của Thiên Tỉ.

“Không, anh không sai, em cũng là người trong cuộc, anh biết mà, anh không thể loại trừ em ra được.” Thiên Tỉ lắc đầu, chất giọng trầm ấm mang theo chút thản nhiên, bàn tay vỗ vỗ lưng Vương Tuấn Khải như an ủi. “Anh chưa thể dừng lại, bây giờ chưa thế.”

“Anh biết.” Vương Tuấn Khải gật đầu. Tiếng cười vang lên khúc khích. Ôm Thiên Tỉ làm anh thấy an tĩnh lạ thường, dường như được tiếp thêm một dòng sức mạnh từ Thiên Tỉ truyền sang. Thiên Tỉ nói đúng, chưa thể dừng lại, bây giờ chưa thể.

Thiên Tỉ ánh mắt hàn lãnh liếc qua mái tóc Vương Tuấn Khải.

Chưa thể dừng lại, Vương Tuấn Khải, bây giờ chưa thể. Con đường này còn chưa đi được một nửa, đã đánh mất những gì để có thể đi được đến tận đây, đã bỏ lỡ những gì để cố chấp được đến lúc này cơ chứ. Anh không thể bỏ cuộc, em sẽ không để anh bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.