Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ đang đọc sách, đôi mắt màu trà chăm chú nhìn những dòng chữ, đôi môi mỏng bạc đôi lúc sẽ mím mím lại.
“Thiên Tỉ…”
Vương Tuấn Khải vươn tay áp lên má Thiên Tỉ, kéo sự chú ý của hắn lên người mình, đôi mắt phượng nhìn chăm chú lên đôi môi mỏng bạc không chớp mắt.
“Sao vậy?” Thiên Tỉ quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải lại ngẩn ngơ, ánh mắt lại lạc đến không gian nào đó.
Chất giọng trầm ấm của hắn kéo anh ra khỏi vô thức, bàn tay chạm lên làm da ấm áp cũng có cảm giác nóng đến bỏng rát. Vương Tuấn Khải rụt tay lại. Đôi mắt hoang mang nhìn người đối diện. Thiên Tỉ nhìn anh, đôi mắt màu trà như phát hiện ra điều gì đó. Hắn khẽ mỉm cười.
“Không sao.” Vương Tuấn Khải cũng mỉm cười theo, nét hoang mang trong đôi mắt lại bị chìm xuống.
“Sẽ nhanh thôi, sẽ rất nhanh thôi mà, chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi, tiểu Khải.” Thiên Tỉ cầm lấy bàn tay anh, một lần nữa áp nó lên má mình, nụ cười nhàn nhạt được câu lên, ánh mắt hắn thật dịu dàng nhìn Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt đó của Thiên Tỉ, trong tim như có một ngọn lửa thổi bùng lên. Anh không biết, từ bao giờ, Thiên Tỉ đã biết cười như vậy, một nụ cười đầy dối trá và miễn cưỡng. Trong mắt anh, Thiên Tỉ luôn như cậu bé năm tuổi năm nào, nhìn thấy anh sẽ sợ hãi đứng núp đi, thời gian trôi qua có lẽ rất nghiệt ngã. Cậu bé năm nào đã biến mất rồi.
“Anh biết.” Vương Tuấn Khải đáp lời.
Rút lại bàn tay của mình, anh cười nhẹ rồi đứng lên rời đi.
Thiên Tỉ nhìn theo tấm lưng rộng lớn kia.
“Sẽ nhanh thôi, sắp kết thúc rồi. Mười lăm năm, sắp đến rồi.”
Thiên Tỉ khẽ nói, là nói cho chính bản thân mình.
.
Thiên Tỉ mỉm cười nhìn Đình Trình Hâm đang thấp thỏm đứng trước mặt.
“Có….có được không?” Đình Trình Hâm lắp bắp nói, hai bàn tay bấu lấy nhau run lẩy bẩy. Nụ cười của Thiên Tỉ lại càng làm cho cậu thêm sợ hãi.
“Công nhận cậu là một người tiến bộ rất nhanh.” Thiên Tỉ cầm tập bản thảo lắc lắc, hắn không nghĩ chỉ một lần bị quở trách mà Trình Hâm đã có thể tự mình vươn lên rất nhanh. Thiên Tỉ thích những người như vậy. “Cái này tốt hơn nhiều rồi.”
“Thật…thật không?” Đình Trình Hâm thốt lên, cuối cùng cậu cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhàng rồi.
Thiên Tỉ bật cười khi nhìn thấy biểu tình nhẹ nhõm của Trình Hâm.
“Để tôi trình cái này lên tổng giám đốc giúp cậu.” Thiên Tỉ mỉm cười.
Trình Hâm gật đầu lia lịa, ánh mắt phát ra những ánh sáng lung linh mờ ảo. Ấn tượng về Thiên Tỉ càng ngày càng tốt hơn, ít ra thì cậu cũng biết Thiên Tỉ không phải là người đè ép nhân tài, người này thực sự là người tốt.
“Cảm ơn anh.” Trình Hâm cười thật tươi nhìn Thiên Tỉ.
“Không có gì, à đúng, có dự án này tôi nghĩ cậu sẽ rất thích hợp, muốn nhận không?” Thiên Tỉ đưa đến cho Trình Hâm dự án mà công ty sắp đấu thầu, đây là dự án rất lớn.
Trình Hâm trợn mắt nhìn tài liệu mà Thiên Tỉ đưa cho mình, cậu không tin nổi là Thiên Tỉ lại giao dự án này lại cho mình, đây không phải là chuyện để đùa. Cậu biết mình là người có kinh nghiệm cũng như có tố chất làm việc, nhưng dự án này là dự án lớn nhất trong tất cả dự án mà cậu từng nhận, chưa kể đến nếu để vuột mất dự án này thì tổn thất sẽ vô cùng nghiệm trọng.
“Trưởng phòng Dịch….cái này….không phải nên giao cho người có kinh nghiệm hơn của công ty sao? Tôi…tôi cũng chỉ vừa vào làm…”
“Sao? Không muốn làm?” Thiên Tỉ cắt ngang lời Trình Hâm, nhìn ánh mắt có phần hoang mang và hứng thú của cậu, hắn sẽ không nói là hắn có hứng thú với người này đâu.
“Cũng không phải…” Trình Hâm cắn cắn môi, nói cậu không muốn làm cũng không phải, cậu vô cùng muốn làm luôn, nhưng mà nếu cậu không làm được, đem lại tổn thất cho công ty, đừng nói là bị đuổi việc, ngay cả một phần mười dự án đó cũng không bù nổi.
“Làm ở đây thì phải tự tin lên.” Thiên Tỉ đi ra khỏi bàn vỗ vỗ vai Trình Hâm, đôi môi mỉm cười dịu dàng. “Đây là dự án quan trọng, giao cho người khác tôi cũng không an tâm lắm, nhưng tôi còn rất nhiều việc phải lo, nghĩ đến trưởng phòng Đình cũng là người có kinh nghiệm thực tiễn, giao lại cho cậu thì tôi cũng an tâm phần nào.” Nói xong không bồi thêm một câu mấu chốt. “Đừng làm tôi thất vọng!”
Đình Trình Hâm thấy người có bao nhiêu cọng lông thì có bấy nhiêu gai ốc! Lời của Thiên Tỉ không phải cho cậu lựa chọn mà là ép buộc. Dù cậu có muốn hay không thì cũng phải nhận. Trình Hâm cổ họng khô khốc không nói ra được nửa lời chỉ biết gật đầu chấp nhận. Ai bảo người ta là trưởng phòng Dịch chứ, ai bảo người ta là người thân của tổng giám đốc chứ, ai bảo tuy là chức ngang hàng nhau nhưng người ta lại hơn ở danh tiếng chứ. Tuy Trình Hâm cũng là trưởng phòng thật đấy, nhưng cho dù là trưởng phòng gì thì những tài liệu văn án muốn đưa lên cho tổng giám đốc kí hay cần xét duyệt đều phải qua tay Thiên Tỉ. Thiên Tỉ mà đã nói không thì không có chuyện được làm đâu. Đến cả tổng giám đốc cũng không nói gì được hắn mà. Số phận tôm tép như cậu thì lấy trình độ ở đâu mà dám lên tiếng chứ!
“Tôi sẽ cố gắng.” Trình Hâm nuốt khan nói.
Thiên Tỉ tươi cười vỗ mạnh lên vai Trình Hâm, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, đúng là nói chuyện với người hiểu biết bao giờ cũng rất thuận lợi.
Đình Trình Hâm nước mắt chảy ngược cầm tài liệu đi ra khỏi phòng, bắt gặp Hoàng Kì Lâm từ phòng tổng giám đốc đi ra cũng đang nhìn cậu ngạc nhiên.
“Trưởng phòng Đình? Cậu đưa bản thảo cho trưởng phòng Dịch à.”
“Ừ…” Trình Hâm tiu ngỉu cụp tai, tay cầm tài liệu cũng vơi bớt chút lực.
Hoàng Kì Lâm nhìn tài liệu trong tay Đình Trình Hâm, nhìn biểu hiện của cậu ta, hình như hiểu ra gì đó.
“Trưởng phòng Dịch đem tài liệu dự án mới nhất giao cho cậu rồi?”
Câu nói này như mũi tên bắn thẳng vào tim Đình Trình Hâm, bàn tay cần tài liệu run rẩy không thể kiềm chế, ánh mắt ủy khuất cũng hướng đến nhìn Kì Lâm. Kì Lâm quả thực không nghĩ đến Thiên Tỉ sẽ giao dự án này lại cho Trình Hâm, bất quá qua điều này có thể thấy hắn xem trọng Trình Hâm như thế nào, dự án kia cũng không phải nhỏ, giao cho một người mới tuy có hơi áp lực, nhưng nếu thành công thì danh tiếng cũng sẽ vang dội. Đây có lẽ là Thiên Tỉ có chút thiên vị.
“Trưởng phòng Dịch quả nhiên rất coi trọng cậu.” Kì Lâm gật gù xoa xoa cằm, cậu chưa từng thấy Thiên Tỉ đối với ai như thế, cũng có thể là Trình Hâm làm cho Thiên Tỉ có cảm giác an tâm.
“Thật sao?” Trình Hâm ánh mắt sáng lên nhìn Kì Lâm đầy hi vọng. Đúng rồi, nếu không coi trọng thì sao hắn có thể giao một dự án lớn như vậy cho một người mới như cậu chứ. Nếu đã vậy thì cậu không thể để Thiên Tỉ thất vọng được, đây là bước khởi đầu để có thể nâng cao danh tiếng, nhất định không thể bỏ qua.
Hoàng Kì Lâm nhìn Đình Trình Hâm khí thế bừng bừng bật cười, mong rằng cậu ta cũng sẽ giữ được cái khí thế này cho tới cuối cùng. Cậu không hiểu vì sao Thiên Tỉ lại giao dự án này cho Trình Hâm, có lẽ hắn đang tính toán điều gì đó.
Cốc! Cốc! Cốc!
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn cánh cửa gỗ, anh có hơi bật cười, Thiên Tỉ luôn như vậy, lúc nào cũng gõ cửa rất quy củ được sự chấp nhận rồi mới đi vào.
“Vào đi.”
Vương Tuấn Khải lên tiếng, đằng sau cánh cửa xuất hiện khuôn mặt luôn không có biểu tình của Thiên Tỉ. Nhìn thấy trong tay hắn cầm một chồng tài liệu, Vương Tuấn Khải bất giác quay đầu nhìn sang chồng tài liệu vẫn còn dang dở trên bàn, khóc không ra nước mắt, ai nói làm tổng giám đốc là sung sướng hả?????
Thiên Tỉ nhìn thấy biểu hiện của Vương Tuấn Khải, vô thức bật cười rồi đặt chồng tài liệu xuống bàn anh, đưa tập bản thảo của Đình Trình Hâm đến trước mặt anh.
“Xét cái này trước đi.”
Vương Tuấn Khải nhận lấy bản thảo rồi đọc qua một chút, so với bản thảo cũ quả nhiên có nhiều tiến bộ, khuyết điểm cũng bị hạn chế không ít. Anh đưa tay kí luôn một chữ ở phía cuối rồi đưa cho Thiên Tỉ.
“Hôm nay mấy giờ bắt đầu bữa tiệc?” Vương Tuấn Khải lên tiếng hỏi.
“Bảy giờ.” Thiên Tỉ nhận lấy bản thảo đáp lại. “Hôm nay lão gia và thiếu gia đều đến, anh nghĩ sao?”
“Chẳng sao cả.” Vương Tuấn Khải thờ ơ trả lời, tiếp tục lấy tài liệu xem qua.
“Thiếu gia sẽ buồn đấy. Dù sao cũng là sinh nhật cậu ấy mà.” Thiên Tỉ nhếch môi cười, trong đầu hiện ra một thằng nhóc ranh khóc oa oa đòi quà.
Nhận thấy Thiên Tỉ đang cười nhạo mình, Vương Tuấn Khải dừng tay nhướn mày nhìn hắn, lại thấy hắn không những không ngừng cười mà còn có dấu hiệu cười to hơn. Hừ! Ai bảo thằng nhóc ranh kia nó bám anh như đỉa chứ!
“Không cần nhìn em như vậy, cũng không phải em làm cậu ta thích anh!”
Thiên Tỉ đưa tay búng một cái lên trán Vương Tuấn Khải, nhìn anh cau cau mày. Sau đó quay người rời khỏi phòng.
TBC———-
https://freybom.wordpress.com/2016/02/24/lfkhaithien-nang-dau-dong-chap-3/