[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 46: Chương 46: Phải thật xinh đẹp mới có thể làm tiểu yêu tinh – Khải Thiên (phần 1)




https://mysunshine92.wordpress.com/2016/11/16/phai-that-xinh-dep-moi-co-the-lam-tieu-yeu-tinh-khai-thien-phan-1/

Tác giả: Loạn Sơn Hôn

Edit: Cami

Chưa có sự đồng ý của tác giả, fic chỉ đảm bảo 70% nội dung câu chuyện.

Truyện rất rất rất rất không phù hợp với vị thành niên. Cân nhắc trước khi đọc =]]] Truyện cũng đáng eo lắm, mỗi tội khẩu vị nặng thôi 3 Fic siu dài

__________________________________

Ngày hôm nay quán Bar của Vương Nguyên tổ chức khai trương, Vương Tuấn Khải mắngcậu ta toàn làm những việc không đàng hoàng.

Anh do rằng ai cũng giống như anh, khônglàm nghề phụ kiếm thêm chút thu nhập vẫn có thể tiêu tiền như nước sao? Vương Nguyên khinh bỉ nhìnVương Tuấn Khải âm thầmgiơ ngón tay giữa lên.

Hôm nay Vương Tuấn Khải đến, mangtheo vài chai rượu Champagne của Pháp giá cả không hề rẻ, còn hào phóng bao hết chi phí của các tiết mục biểu diễn. Vương Nguyên ôm chai rượu, vui vẻ hôn chụt một cái, sau đó chạy về phía đám đông đang tụ tập, từ xa ném lại cho Vương Tuấn Khải một nụ hôn gió.

Sớm đãbiết thói quen của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên vẫy taygọi phục vụ đem đến cho một ly rượu mạnh, sau đóđể anh ta ngồi một mình, chạy đến phía sau hậu trường lo công việc.

Vương Tuấn Khải vàVương Nguyên quen biết nhau ở trường đại học, Vương Tuấn Khải lớn hơn Vương Nguyên nửa năm. Khi đó ban nhạc của Vương Tuấn Khải đang thiếu một người hát chính, đúng lúcVương Nguyên tình cờ đi ngang qua, cũng xem như một loại duyên phận, cuối cùng lập thành một nhóm. Lúc đó bọn họ vẫn còn trẻ, vẫnkhát khao thể hiện bản thân mình, một lòng theo đuổi đam mê mộng tưởng, cũng từng có cơ hội tổ chức một số buổi biểu diễn, thu hút được một lượng fans kha khá… Thế nhưng sau khi tốt nghiệp, tiệc hết người tan, ban nhạc cũng tan rã. Đối mặt với hiện thực tàn khốc,mỗi người đều lựa chọn cho mình những con đường khác nhau, ước mơ nói cho cùngcũng chỉ là một khái niệm xa xôi và trừu tượng.

Trải qua bao nhiêu chuyện, cũng chỉ còn lại Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên vẫn giữliên lạc với nhau, thỉnh thoảng tụ họp nhắc lại chuyện xưa, những năm tháng thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết đó, thấm thoắt cũng đã năm sáu năm trôi qua.

Vương Nguyên mở quán bar này, một phần cũng vì muốn hoài niệmlại chút gì đó còn lại của quá khứ, trong quán rượu có một sân khấu lớn để biểu diễn, đèn pha chiếu xuống tập trung lại khu vực chính giữa. Thuở còn trẻ, Vương Nguyên đã từng có một giấc mộng, nhưng chẳng bao giờ có cơ hộithực hiện được nó, dẫu đã nói rằng muốn đi con đường khác, cuối cùng vẫn không thể quên đi ước mộng thuở ban đầu.

CònVương Tuấn Khải, anh không phải là một người mơ mộng, anh làthương nhân, giờ đây thứ mà anh quan tâm chỉ là tiền bạc phù phiếm.Anh vốn không thích những nơináo nhiệt, cũng vìnể mặt bạn cũ lâu nămnên mớiđến đây ngồi một lúc.

Tất cả các ngọn đèn đột ngột tắt ngúm, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, âm thanh xập xình phát ra từ loa cỡ lớn đập thẳng vào màng nhĩ, ai cũng vô thức ngẩng đầu nhìn vềphía sân khấu. Vương Tuấn Khải ngồi trong góc khuất của ghếsofa, miệng nhấp một ngụm rượu, ngón tay trỏ vô thức vuốt ve miệng ly, ánh mắt chăm chú nhìnlên sân khấu.

Tiếng hét chói tai,vòng eolắc lư khiêu khích, tóc mái ướt đẫm dính chặt vào trán, lông mày khẽ nhíu lại, đầu lưỡi xinh đẹp vô thức liếm lên khóe miệng. Người nọ nhếch môima mị, đầu ngón tay thon dài sạch sẽ thả ra một nụ hôn gió, lập tức tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi. Người nọ dường như còn sợ chưa đủ,tiếp tục cởi ra vài cúc áo sơ mi màu xanh, nửa kín nửa hở, sau đó buộc hai vạt áo lại với nhau thành một nút thắt quanh eo, lộ ra thắt lưng thon gọn căng mịn. Đầu ngón tay hờ hững đặt che trước đũng quần, ánh mắt khó nhịn, lắc lư theo nhịp điệu.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải tối sầm trong chớp mắt, dính chặt vào hai tay người nọ đang che ở hạ vị, thi thoảng liếc qua eo trắng nhỏ chuyển động phía trên, có lẽ là do rượu quá mạnh,anh chợt cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, không tự chủ được liếm môi một cái.

Người phía trên nhảy quá mê muội,kỹ thuật nhảy nhuần nhuyễn, chinh phục hoàn toàn tất cả mọi người. Người nọ dường như còn trang điểm, cánh môi đỏ rực thu hút, đầu mày đuôi mắtphảng phất vẻquyến rũ. Vẻ mặt xen lẫn các cung bậc mêman, giãy dụa, mãnh liệt, vui sướng.. bất cứ khi nào cũngcó thểchâm lên ngọn lửa dục vọng củangười khác.

Giống như là…

“Tiểuyêu tinh. ”

Vương Nguyên không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh Vương Tuấn Khải, tự đưa ly rượu qua chủ động cụng lyvới anh, nhíu mày nhâm nhi một ngụm rượu, từ cổ họng phát ra tiếng ậm ừ. Tiếp tục phóng ánh mắt lên người trên sân khấu, dục vọng trần trụi không dấu diếm.

Yêu tinh, Vương Tuấn Khải khẽ nhếch môi, lại nhấp một ngụm rượu, ánh mắt từ thắt lưng di chuyển lên xương quai xanh rồi đến yếu hầu nhô ra. Muốn đến trước mặt người nọ, chậm rãi rót xuống một ly rượu vào trong cổ áo mở rộng, từng giọt từng giọt chảy qua xương quai xanh cao ngất rồi chảy vào trong lớp áo sơ mi, dần thấm ướtcơ bắp căng mịn và vòng eo mềm mại. Sau đó để người nọ dựa lên tường, ngón tay thăm dò vào trong áo, ngắm nhìn gương mặt dần dần ửng đỏ và cảm nhận sự giãy dụa theo bản năng.

Vương Tuấn Khải tiếp tục nhấp một hớp rượu, chất lỏng mang theo dục hỏa nóng hừng hực,trôi xuống cổ họng.

Đáng tiếc, vũ đạo nhanh chóng kết thúc, mọi thứ dầnyên tĩnh trở lại. Người nọ dừng lại, một giọt mồ hôi từ thái dương chảy xuốnggò má rồi biến mấttrong cổ áo. Cậu ta vẫn còn thở dốc, lồng ngực sau lớp áo mỏng phập phồng theo từng nhịp thở, vẻ mặt ma mị cũng dần dần biến mất, hiện ra một khuôn mặt thuần khiết sạch sẽ, ngoan ngoãn nhoẻn miệng cười, lễ phép hướngvề phía khán giả cúi đầu cảm ơn.

Quần áo xốc xếch, cổ áo trễ thấp, mọi người dường như chưa thỏa mãn hét lên phản đối. Người nọ nói một tiếng cám ơn, âm thanh nhè nhẹ, bên khóe miệng ẩn hiện đôi xoáy lê ngọt ngào, sau đó đi vào sau cánh gà.

Yêu tinh lại khôi phục hình dáng của thư sinh, nếu không phải vừa rồi chứng kiến toàn bộ quá trình, Vương Tuấn Khải sẽ không thể nào tin nổi vào mắt mình.

Vương Tuấn Khải thu ánh mắt về, đặt ly rượu lên bàn, chân dài vắt chéo, vô thức nhìn lên sân khấu đã trống không, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, ánh mắt sâu xa bí hiểm.

Quả thật là tiểu yêu tinh, còn dùng mộtbộ dạngngoan ngoãn để che dấu dáng vẻkhông đứng đắn, đúng là một tiểu yêu tinh không thành thật, bộ dạng chỉn chu đàng hoàng vẫncó thể khơi ra dục hỏa của người khác.

Vương Nguyên ngửa cổ dốchết ly rượu, tiếp tục rót thêm, rượu thượng hạng của Vương Tuấn Khải mang đến, tội gìkhông tranh thủ tận hưởng. Vương Nguyêngần “tán gia bại sản”mới mở được quán bar này, thể nào cũng phải để cho Vương Tuấn Khảitốn kém một khoản mới hả lòng hả dạ.

Rượu cay đến mức phải cau mày, cuối cùng cũng bỏ cuộc đặt ly rượu xuống, trên sân khấu đã đổi sang một tiết mục múa nội y nóng bỏng, tiếng hét ở dưới sân khấu còn không bằng một nửa vừa rồi.Ánh mắt Vương Nguyên quét một vòng quanh quán, rất hài lòng với các tiết mục tối nay.

“Cậu biết cậu ta?” Vương Nguyên ngoảnh đầu nhìn sang, phát hiện Vương Tuấn Khải đang đang hỏi cậu, giọng nói lạnh lẽo.

Trong lòng Vương Nguyên thoáng chốc lạnh giá, đầu óc linh hoạt ứng biến,dạo này hình như không có gì chọc tứcVương đại thiếu gia nha.

“Người nào??”

“Tiểu yêu tinh mà cậu nói.”

“Dĩ nhiên rồi,tôi vất vả lắm mới mời cậu ta đến quán bar biểu diễn tối nay đấy. Tôi nói cho anh nghe, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta nhảy, linh hồn của tôi cũng bị câu đi luôn rồi. Nhìn có vẻ gầy yếu thế thôi, lại còn là sinh viênđứng hạng nhất toàn khối, thế mà lúc nhảy trên khấu lại mang một vẻ mị hoặc khó tả, bản thân gợi cảm nhưng không tự biết, lúc nhảy xong lại biến thành một cậu bé ngoan ngoãn. Tôi vốn muốn mời cậu ta đến quán bar biểu diễn cố định, đáng tiếc lại bị từ chối.” Vương Nguyên nói liến thoắng, dường như rất thân quen.

Vương Nguyên tình cờ gặp được Dịch Dương Thiên Tỉ ở buổiparty năm mới của một người bạn. Sẵn không khí vui vẻ náo nhiệt, Vương Nguyên cao hứng lên hát vài bài tình ca nhẹ nhàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh sân khấu tiếp tục xem biểu diễn, bị tiếng trống dồn dập chói tai khiến cho lồng ngực run lên từng hồi.

Được rồi, thật ra lí do chính là Dịch Dương Thiên Tỉ, không những run rẩy mà còn có cảm giáckhô nóng.

Nóng bỏng, sống động, quyến rũ, gợi dục…!!! Vương Nguyên đỡ trán, âm thầm chửi bậy một câu, cầm chai nước khoáng lên uống một mạch.

“Anh nói xem, trẻ con bây giờ đều biết cách quyến rũ như thế sao?”Vương Nguyên càng nói càng kích động, xoay người hỏi Vương Tuấn Khải, mới phát hiện sắc mặt Vương Tuấn Khải bình tĩnh khác thường,tay cầm ly rượu, ngón tay đểtrên miệng ly vuốt ve.

“Cậu đưa cho cậu ta bao nhiêu tiền đi lại.” Vương Tuấn Khải hỏi.

“Hả? ” Vương Nguyên sửng sốt, không ngờ Vương Tuấn Khải sẽ như vậy hỏi.

“Không có, tôi mời cậu ta đến, vốn định mua cho cậu ta một túi kẹo mút, vừa nói xong thì bị cậu ta đánh.. Àiii, lão Vương, anh nghĩ xem tôi có nên tặng cho cậu ta một cái hôn xem như tạ lễ không.” Vương Nguyên sờ cằm suy nghĩ.

“Cậu dám.” Vương Tuấn Khải liếc mắt đe dọa“Nhớ trả đầy đủ tiền lương cho cậu ta, sau này không được phép để cậu ta xuất hiện ở chỗ này.”

Vương Nguyên tròn mắt kinh sợ.

“Con mẹ nó, Vương Tuấn Khải anh tuyệt đối không được… Thiên Tỉ vẫn còn nhỏ, cậu ấy không cùng một loại người với anh.”

“Ý cậu tôi là loại người gì?” Vương Tuấn Khải liếc nhìn Vương Nguyên một cái, Vương Nguyên ngay lập tứcbiết mình lỡ miệng nói sai rồi.

“Bố mẹ đứa nhỏ biết cậu dụ dỗ con người ta đến đây, lại còn nhảy miễn phí không trả một xu tiền lương. Vương Nguyên, tội lừa gạt trẻ vị thành niên, cậu có chịu trách nhiệm được không.”

Vương Nguyên từ người phục vụ đi ngang lấy một ly rượu, trợn mắt khinh bỉ nói.

“Vương Tuấn Khải, anh từ lúc nào đã mang bộ dạng một bà mẹ thế, còn quan tâm tới người khác, anh cũng không phải là giám hộ của cậu ta đâu.”

“Tôi là anh cậu ta.”

“Phụt….” Vương Nguyên vừa nuốt một ngụm rượu xuống cổ, ngay lập tức phun ra ngoài, ho sặc sụa,mặt đỏtía tai.

Vương Tuấn Khải khinh bỉ xê người ra.

“Con bà nó, Vương Tuấn Khải anh lặp lại lầnnữa xem!” Vương Nguyên cảm thấy choáng váng.

“Tôi là anh của Dịch Dương Thiên Tỉ.” Vương Tuấn Khải chậm rãi nhấn mạnh từng chữ một.

Vương Nguyên lập tức từ trên ghế salon đứng bật dậy “Con bà nó, tại sao tôi cũng không biết anh còn có một người em trai. Lại còn một người họ Vương, một người họ Dịch …”Vương Nguyên nói chậm dần rồi ngừng hẳn, vì Vương Tuấn Khải đang nhìn cậu bằngánh mắt giống như đang thương hại một kẻ ngu.

Ha Ha. Duyên phận thực sự là khốn nạnmà, Vương Nguyên lần đầu mở quán bar, chọn ai không chọn lại chọn trúng em trai của kim chủ. Vương Nguyên nhếch miệng, không thể cười nổi.

Quyết tâm quăng mọi chuyện ra phía sau, nhìn Vương Tuấn Khải bằng ánh mắt nài nỉ “Không được, Tiểu Thiên Thiên lát nữa còn một tiết mục, bây giờanh không thể đưa cậu ta đi…”

“Ai nói với cậu tôi muốn đưa cậu ta đi?” Vương Tuấn Khải chỉnh lại áo vest, vẫn ung dung ngồi trên ghế sa lon.

Vương Nguyên cảm giác mình sai lầm thật rồi, vốn dĩ ban đầu không nên mời đại thần đến quán bar, không cẩn thậnlại đắc tội với đại thần. Vương Nguyên khóc không ra nước mắt, Vương Nguyên vô cùng hối hận, Vương Nguyên nơm nớp lo sợ, Vương Nguyên … hơi tò mò.

“Tại sao Tiểu Thiên Thiên lại họDịch. Tôi trước nay không hề nghe cậu ta nhắc đến anh?” Vương Nguyên vừa hỏi vừa thấp thoáng hối hận.

Quả nhiên, biểu tình Vương Tuấn Khải trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, nói“Vương Nguyên, cậu còn muốn mở quán bar nữa không.”

Vương Nguyên cười ha ha khoát tay lia lịa “Nói đùa thôi mà ha ha ~”. Thoángthấy nhân viên phía sau quầy rượu, ánh mắt chợt sáng lên “A, bên kia có chuyện gì đó, tôi đi qua xem thử. Anh cứ tự nhiên nha.”

Vương Nguyênlướt đi nhanh như một cơn gió, lúc hòa vào trong đám người, lắc đầu lẩm bẩm“Người có tiền thật là biết cách chơi.”

Vương Tuấn Khải thật sự là anh trai của Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng không phải anh ruột.

Hai nhà Vương Dịch từng là đồng đội, hai lão gia giacùng nhau trải qua chiến trường mưa bom bão đạn, từng thề cả đời làm huynh đệ, hai gia đình sống cùng nhautrong một khu tứ hợp viện. Thế nhưngVương gia tòng chính, Dịch gia tòng thương, gia đình Dịch Dương Thiên Tỉ đã sớm chuyển đi chỗ khác. (Ý nói Vương gia theo chính trị, Dịch gia theo kinh doanh buôn bán. Hai ông nội thân nhau nhưng gia đình bố mẹ và Dương đã chuyển đi sống trong thành phố)

Những chuyện khi còn nhỏ, Vương Tuấn Khải cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rằng khi anh là một đứa trẻ chạy nhảy lăn lộn khắp nơi cùng với lũ trẻ trong tiểu viện, Dịch tiểu thiếu gia vẫn còn là một cục bột nhỏ nằm trọn trong lòng mẹ khóc oe oe, trong đầu bỗng hiện lêngương mặt non nớt búng ra sữa kia.

Bây giờ trong quán rượu… vẫn là bộ quần áo đó, tà áo buộc lại quanh eo, lộ ra thắt lưng nhỏ nhắn. Lúc này đây là một bài tình ca chậm rãi, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống khiến mọi thứ bên dưới trở bên mềm mại, cảnh vật xung quanh dường như cũngthấm đẫm men rượu, khiến người ngoài nhìn vào cũng đủ say.

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Dịch Dương Thiên Tỉ, nhíu mày một cái, từng ánh mắt từng nụ cười cũng không bỏ sót. Quần jean bó sát ôm chặt lấycơ thể đầy đặn, cánh tay mảnh mai, vòng eo mềm mại, mặt mày được tẩy trang hiện vẻ thuần khiết, sạch sẻ,một vẻ quyến rũ nên thơ.

Vương Tuấn Khải vô thức liếm đôi môi khô khốc, rượu trong ly đã cạn, một luồng nóng bất chợt dâng lên.

Mẹ kiếp , lần thứ hai rồi còn như vậy.

Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ trở lạikhu tứ hợp viện cũ, đã là một cậu nam sinh lớp mười, khi đó Dịch gia gia vừa qua đời, Vương gia gia nhớ thương bạn cũ, hàng đêm mất ngủ, lại sinh bệnh sinh tật. Chuyện cũ đã qua, hai nhà bàn bạc, quyết định đưa Dịch Dương Thiên Tỉ trở về. Vừa có thể tiếp nhận sự dạy dỗ tốt nhất, vừa có thể là chỗ dựa tinh thần cho Vương gia gia.

Khi đó Vương Tuấn Khải đã đi làm, Vương gia gia mặc dù không cho phép cho con cháu chuyển ra ngoài sống, nhưng cũng không can thiệp quá nhiều những nơi bọn họ đi.

Vương Tuấn Khải hằng ngày đều bận đến đầu tất mặc tối, thỉnh thoảng mới có một ngày nghỉ trở về thăm nhà, đã nhìn thấy trong nhà mọc thêm một đứa nhỏ. Học sinh cấp ba, bị bài vở đè bẹp đến không kịp thở, thân hìnhnhỏ nhắn, đeo một cặp kính cận, bộ dạng không có sức sống. Nhìn thấy anh cũng chỉ đứng từ xa lễ phép chào một tiếng “Ca ca”.

Dịch Dương Thiên Tỉrất ít nói, trừ khi nói chuyện vớiVương gia gia, đối với người khác đều lạnh nhạt xa cách.

Vương Tuấn Khải so với Dịch Dương Thiên Tỉ lớn hơn mười tuổi, đứa nhỏ ngốc nghếch mọt sách như vậy dĩ nhiên không lọt nổi vào mắt xanh của anh.

Lần trước Vương Tuấn Khải nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đã là nửa năm trước, đứa nhỏ kia thi đậu đại học, trong nhà tổ chức một buổi liên hoan chúc mừng.Vương Tuấn Khải không về nhà, không biết là bận việc trong công ty hay là đi cùng đám bạn phiêu bạt vui chơi ở nơi nào.

Thế nhưngVương Tuấn Khải vẫn là một người cẩn thận, tỉ mỉ chọn vài bộ sách vởsai người mang về, con mọt sách đương nhiên là thích những thứ này. Anh còn tặng một phong bì tiền lì xì lớn, kèm lời nhắn chúc việc học ngày càng tiến bộ, tiền đồ như gấm.

Việc này khiến cho lão gia gia vô cùng tức giận, phạt anh quỳ gối ở thư phòng hơn nửa ngày. Tiếc là Dịch Dương Thiên Tỉ đã theo bố mẹ về nhà, không kịp nhìn thấy cảnh này.

Tóm lại, không chỉ có tính cách, còn rất nhiều điểm khiến cho Vương Tuấn Khải không ấn tượngngười đệ đệ này.

Chỉ là… Dịch Dương Thiên Tỉ bây giờ, chính là đứa nhỏ ngốc nghếch mang cặp kính cận dày cộm kia, rụt rè đứng từ xa gọi anh là ca ca sao? Hay là cậu ta vốn là một yêu tinh sinh ra từ bông hoa, đúng vậy bộ dạng Dịch Dương Thiên Tỉ rất giống yêu tinh. Hình như yêu tinh cũng có nốt ruồi nơi mi tâm, trùng hợp là Dịch Dương Thiên Tỉ cũng có nốt ruồi?

Vương Tuấn Khải vẫn nhớ mùa hè năm trước, tiệc mừng thọ của lão gia gia, anh bị ép phải về nhà vài ngày. Nhàm chán nằm trong phòng chơi game, Dịch Dương Thiên Tỉ lại ngồi trong phòng đọc sách, bầu không khínhàm chán bao phủ khắp cả căn nhà. Lúc ăn trưa, anh bị mẹ ra lệnh đến phòng gọi Dịch Dương Thiên Tỉ ăn cơm. Tiết trời mùa hè nắng nóng, trên bệ cửa sổ trồng một chậubạc hà, Dịch Dương Thiên Tỉ nằm trênbàn sách ngủ gật, hơi thở nhè nhẹ, xung quanh yên tĩnh. Vương Tuấn Khải nhìn mái tóc mềm mại hơi rối của cậu, không hiểu vì sao lại đưa tay lên nhẹ nhàng giúp cậu tháo chiếc kính đen ra.

Dịch Dương Thiên Tỉ vốn ngủ không sâu, vừa khẽ động đã giật mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, hàng mi dài khẽ chớp chớp, nốt ruồi nhàn nhạt thấp thoáng giữa mi tâm, đồng tử màu trà trong suốt.

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằmngười trên sân khấu, đáy lòng bị sự hiếu kỳ nhen nhóm lên một ngọn lửa, Vương Nguyênrót một ly rượu đưa đến.

“Đem dục vọngtrong mắt anh dập tắt đi, nếu không phải anh nói cậu ta là em của anh, tôi còn tưởng anh muốn ăn cậu ta không chừng.” Vương Nguyên nói.

Vương Tuấn Khải vẫn nhìn không chớp mắt, đem rượu đổ vào miệng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười mờ ám“Khôngđược sao?”

Vương Nguyên lập tức quay sangnhìn Vương Tuấn Khải bằng ánh mắt khinh bỉ, thầm nguyền rủa đồ tinh trùng lên não!

Thời điểmVương Tuấn Khải nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ biến mất ở cửa quán bar, ngay lập tức cũng đứng dậy bỏ về,mặc cho Vương Nguyên gọi với theo cũng khôngngoái lại nhìn.

Anh đi xuống bãi để xe dưới tầng hầm, mùa đông gió lạnh thổi tới, xua tan đi phần nào sự khô nóngcủa cơ thể.

Vương Tuấn Khải lái xe ra gara, quả nhiên nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang đứng ở bên đường, vừa nhìn ngó xung quanh vừa nghe điện thoại. Có lẽ là đang chờ bắt taxi,có tài xế nào nửa đêm chịu chạy lên núi đón khách cơ chứ.

Dịch Dương Thiên Tỉ mặc một bộ quần áo màu đen, quần jean hơi ngắn bị kéo lên cao, lộ ra mắt cá chânmảnh mai nhỏ nhắn.

Vương Tuấn Khải không lái xe đi ngay, từ xa nhìn lại, dán mắtvào chiếc cổ thon dài lướt xuống mắt cá chân. Nếu có cơ hội, muốn nắm trọn hai mắt cá chân nhỏ xinh kia, để cậu ta ngã xuống chiếc giường mềm mại, hôn từ mắt cá chân hôn dần lên cần cổ non nớtkia, hôn chođến khicả cơ thể đều hiện lên dấu vết.

Bụng dưới Vương Tuấn Khải có chút căng thẳng, dục vọng sống lại, nhanh chóng lan đi khắp cơ thể.

Con bà nó, Vương Tuấn Khải ngươi bụng đói ăn quàng!!! Đứa nhỏ mười mấy tuổi mà ngươi cũngkhông tha

Đáy lòng Vương Tuấn Khải thầmmắng một tiếng, từ trong túi áo rút ra một điếu thuốc kẹp trong tay. Anh phát hiện ra, Dịch Dương Thiên Tỉ vốn không phải đứa nhỏ ngoan ngoãn như khi ở nhà, chỉ đứng một chỗ đón xe cũng có rất nhiều hành động mờ ám.Ví dụ như nhón chân lên theo từng nhịp điệu, nhàm chán đá hòn đá nhỏ bênđường, đưa tay lên xoa đôi mắtlim dim buồn ngủ, ngón tay gõ gõlên điện thoại di động…

Vương Tuấn Khải dập tắt điếu thuốc đã hút được hơn phân nửa, khói thuốc mờ ảo bao phủ khắp trong xe, anh hạ cửa kính xuống cho khói tản bớt đi, khởi động xe rồidừng lại trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Lên xe. ” Anhnói, không nhìn cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ bị dọa cho giật mình, tò mò nhìn vào trong xe, đến khinhìn thấy rõ người phía trong là ai mới chậm chạp không hành động.

“Lên xe.” Vương Tuấn Khải không vui, quay đầu đi nhìncậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhoẻn miệng lộ ra một nụ cười tươi tắn“Ca ca nha, thật là đúng lúc, anh cũng ở đây sao. Em, tự em đi về được, không cần làm phiền anh đâu ạ.”

Thật hay giả vậy? Vương Tuấn Khải thầm nghĩ.

“Lên xe.” Vương Tuấn Khải híp mắt lại thành khe nhỏ, giọng nói ngày càng trầm thêm, ánh mắt hiện lên không vui nhìn cậu. Anh bình thường rất ít khi phải nói đến ba lần, cũng không thíchnhững người ngang bướng.

Tất nhiên, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không phải kẻ ngốc, cúi đầu tỏ vẻ lưỡng lự, chân phải đá đá cục đá bên đường, sau đó chu môi một cái, đành phải đi vòng qua phía trước mở cửa ngồi vào ghế phụ bên cạnh.

Vương Tuấn Khải không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào của cậu,cánh môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi lên xe, điều hòa trong xe quá lạnh khiến cậukhẽ run một cái, cầm khóa áo khoác kéo lên tận cổ không chừa một khe hở, cũng không định giải thích vớiVương Tuấn Khải điều gì.

Vương Tuấn Khải bắt đầukhởi động xe,chủ động đặt câu hỏi.

“Không phải ở trường học sao? Còn chạy đến đây làm gì.”

“… Em… học thêm.”

“Tìm lý do nào thông minh hơn đi.Em nghĩ anh có thể tin mấy câu nói dối kiểu này sao?”



“Không phải… ”

Vương Tuấn Khải đỡ trán, đứa nhỏ này lại không thành thật nữa rồi.

“Lúc nào bắt đầu học khiêu vũ?” Vương Tuấn Khải đổicách hỏi.

“Từ khi còn rất nhỏ.”

“Sao không kể cho anh.”

“Ủa. Anh cũng đâu có hỏi em…”

Vương Tuấn Khải bấtlực, đứa nhỏ bây giờ còn rất biết cách ăn nói nữa, lập luận còn rất hùng hồn nha.

“Em biết em vừađi đến chỗ nào không? Trẻ con là không được đi lung tung.”

“Vương Tuấn Khải, emlà sinh viên đại học, không phải trẻ con, được chưa? ”

Vương Tuấn Khảinhíu mày, đứa nhỏ này không chịu gọi anh là ca ca, dám gọi thẳng tên anh làVương Tuấn Khải. Lão gia gia nhà bọn họ chắc không thể ngờ rằng con mọt sách nuôi trong nhà kia thật ra là một con quỷ nhỏ bướng bỉnh.

“Vậy bộ dạng này …đi quán bar là chuyện bình thường?”

Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu, không cần giấu giếm.

“Tại sao ở nhà lại giả bộ như vậy?”

“Giả bộ cái gì?” Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn điện thoại chăm chú, mở miệng phản bác.

Vương Tuấn Khải híp mắt suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìnDịch Dương Thiên Tỉ.

“Khô khan, trầm mặc, lễ phép, là một con mọt sách.” Vương Tuấn Khải chậm rãi nói từng chữ.

“Vậy, ý anh là bây giờem không lễ phép sao? ” Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu,vẻ mặt giật mình ngạc nhiên.

Vương Tuấn Khải tức giận đến đen mặt.

“Khụ.. Nghiêm túc trả lời vấn đề đi.”Vương Tuấn Khải nói.

“Ah. ” Dịch Dương Thiên Tỉ lại chúi đầu vào điện thoại“Lão gia gia không phải sẽ thích những đứa cháu như vậy sao? Tiểu thư nhà em nói rằng em phải nghe lời lão gia gia, không được chọc cho ông tức giận.”

“Tiểu thư? ”

“Mẹ em.” Dịch Dương Thiên Tỉ trả lời ngắn gọn súc tích.

Vương Tuấn Khải giơ tay đánh nhẹ lên đầu cậu “Không được chơi điện thoại, mắt sẽ cận thị nặng hơn.”

“Vương Tuấn Khải, nhìn anh giống như một ông già ấy.” Dịch Dương Thiên Tỉ thả điện thoại xuống, ánh mắt lướt qua gò má Vương Tuấn Khải.

“Em không thể gọi anh là ca ca sao? Giống như ở nhà ấy.”

“Không thể.” Dịch Dương Thiên Tỉ quả quyết trả lời, lắc đầu nguầy nguậy.

Vương Tuấn Khải bất lực, phát hiện ra mình lại đang so đo với một đứa trẻ, cũng không thèm hỏi tiếp. Đứa nhỏ trả lờilinh tinh vòng vèo, cũng không biết câu nào là thật câu nào là giả. Vương Tuấn Khải mở vài bài hát nhẹ nhàng du dương, đứa nhỏ dựa đầu vào ghế híp mắt lim dim, một lát sau đã ngủ quên, sau đó Vương Tuấn Khải mới cẩn thận tắt nhạc đi. Dịch Dương Thiên Tỉ ngoẹo đầu một bên, Vương Tuấn Khải cũng không đánh thức cậu dậy, tham lam tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này, ánh mắt dán lên gương mặt cậu.

Lông mi dài khẽ rung động, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mượt mà khép chặt, tóc mái trung phân,lông mày hơi nhíu lộ ra nốt ruồi nhỏ nhàn nhạt. Vẫn chỉ là một đứa trẻ con, da non đến mức có thể bóp ra nước, lúc ngủbộ dạng ngây thơ không chútphòng bị.

Vương Tuấn Khải khẽ mỉm cười, đáy lòng đột nhiên vang lên vài tiếng lộp bộp, không nỡ đánh thức đứa nhỏ thức dậy, theo bản năng lại đưa tay vào túi tìm kiếm thuốc lá, ngón tay run rẩy châm lên một ngọn lửa.

Hít một hơi sâu, khói thuốc ngập tràn toàn bộ lồng ngực,xoa dịu trái tim run rẩybằng men say tê dại. Muốn ghé sát lại chầm chậm phả khói thuốc vào mặt người nọ, để cho người nọbị nhấn chìm vào men rượu và khói thuốc.

.Khốn nạn… Bị yêu tinh mê hoặcmất rồi, hiện thực hay ảo giác cũng khôngphân biệt nổi.

“Vương Tuấn Khải, Anh nhìn em bao lâu rồi?” Dịch Dương Thiên Tỉ mở mắt,mỉm cười đắc chí nhìn anh.

Điếu thuốc trong tay Vương Tuấn Khải khẽ run một cái, suýt chút nữathì cầm không vững.

Dịch Dương Thiên Tỉ bây giờ chính là một tiểu yêu tinh. Vương Tuấn Khải tự nhủ, phải thật cẩn thận, phải thật đề phòng.

“Tỉnh ngủ? Tỉnh rồi thì xuống xe đi.” Vương Tuấn Khảithản nhiên nói,sắc mặt không thay đổi.

“Vương Tuấn Khải, anh thích con trai đúng không?” Dịch Dương Thiên Tỉ không buông tha, ghé sát vào anh, mỉm cười hỏi. Dịch Dương Thiên Tỉ biết đáp án, nếu không… cậu ấy sẽ không hỏi với giọng điệu chắc chắn như vậy.

Vương Tuấn Khải muốn lấy điếu thuốc trên miệng xuống, ngón tay khẽ run.

“Phải thì sao? không phải thì sao?” Vương Tuấn Khảicố gắng trấn tĩnh.

“Em biết là phải.” Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười ngọt ngào, bên khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền.

Xe không dừng ở trường học Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu đoán đây là nhà riêng của Vương Tuấn Khải.Dịch Dương Thiên Tỉ theo Vương Tuấn Khải vào nhà, ngoài dự liệu, mọi thứ đều được sắp xếp sạch sẽ ngăn nắp, tất cả đều là gam màu lạnh. Vương Tuấn Khải ném áo khoác lên ghế, đivào phòng tắm, Dịch Dương Thiên Tỉ nghetiếng đóng cửa nặng nề, khóe miệng không ngừng được nhếch lên một cái.

Cậu ngồi trên ghế salon, ômgối cười khúc khích.

Vương Tuấn Khải sau khi tắm xong, đi ra, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn bộ dạng đó.

… Xuân tâm nhộn nhạo.

Đây là Dịch Dương Thiên Tỉtự mình nhận xét.

Vương Tuấn Khải điều chỉnh nước rất lạnh, ở trong phòng tắm nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân, ngẫm lại một loạt hành động không bình thường lúc trước, đột nhiên cảm thấy lần này mình thật sự gặp phải yêu tinh rồi.

Anh ngồi lên ghế sofa đối diện, lông mày nhíu lại bất lực.Thật là một đứa nhỏ khiến người ta lo lắng, Vương Tuấn Khải nghĩ.

Liệu anh có nên nói chuyện với người nhà Dịch Dương Thiên Tỉ? Hay là kể mọi thứvới lão gia gia? Đứa nhỏ của họ lén lút học nhảy, đứa nhỏ của họ đến những nơi không nên đến,đứa nhỏ của họ bộ dạng không đàng hoàng, đứa nhỏ của họ rất không nghe lời người lớn?

Vương Tuấn Khải nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành thở dài bất lực, vô kế khả thi.

“Em thât là không thể khiến người ta bớt lo lắng.” Vương Tuấn Khải phàn nàn, xoay người đitìm thuốc lá.

Sau khi lấy được điếu thuốc, ở trên ghế lần mò tìm kiếm bật lửa, tìm nửa ngày không thấy, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện Dịch Dương Thiên Tỉ đang từ ghế salon bên kiabò tới. Bàn tay khum lại, cẩn thận bật lửa,tiến đến gần anh.

Vương Tuấn Khải tránh cũng không thể tránh, vẻ mặt Dịch Dương Thiên Tỉ tràn đầy mong chờ nhìn anh, Vương Tuấn Khải nhìn xuống, tránh né ánh mắt của cậu, vô tình lại nhìn thấy trong cổ áo rộng mở thấp thoáng xương quai xanh xinh đẹp.

Vương Tuấn Khải cảm giác da đầu bị xé rách, thở dài, cúi người về phía trước, ghé sát bàn tay đang cầm bật lửa của Dịch Dương Thiên Tỉ, châm một điếu thuốc.

“Em nói xem, anh phải giải thích ra sao với người nhà của em đây?” Vương Tuấn Khải hít một hơi, nhíu mày nhìnDịch Dương Thiên Tỉ.

“Giúp em nói dối được không, Vương Tuấn Khải.” Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười, ngày càng ghé sát lại, rútđiếu thuốc trong tay Vương Tuấn Khải, hé miệng ngậm vào.

Trong đầu Vương Tuấn Khải mọi thứ đều nổ tung, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn anh, ánh mắt đắm đuối gợi tình, hé miệngthổi luồng khói vào mặt anh.

Đứa nhỏ cầm điếu thuốc thuần thục, khói thuốc mờ ảo, đôi mắt cười cong cong lấp lánh,cười rộ lên ngọt ngào.

Đứa nhỏ liều lĩnhhồ đồ, đứa nhỏto ganlàm loạn, ánh mắtmang theo vẻ trần truồng ngây thơ, đầu gối khẽcọ vào đùi Vương Tuấn Khải, hai tay chống lên ngực Vương Tuấn Khải, trong miệng phả ra hương vị cám dỗ mời gọi.

“Vương Tuấn Khải, anh say rượu lái xe,em đem cả tính mạng của em đều giao cho anh.” Chópmũi đụng vàonhau,hai cánh môi như có như không va chạm, Dịch Dương Thiên Tỉ ghé sát, khẽ hít ngửi mùi khói thuốc vương nơi khóe môi anh, mở miệng nói.

Vương Tuấn Khải lùi ra phía sautránh né, nhưng không thể tránh nổi, cơ thể giống như bị một sợi dây vô hình trói chặt lại, dần dần lâm vào trầm mê. Ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ dỗi hờn ướt át, cơ thể mềm mại nóng rực,từ bắp đùi truyền đến cảm giác tê dại, dần dần châm lên một ngọn lửa vô hình.

Đứa nhỏ chắc chắn có sự chuẩn bị mà đến, Vương Tuấn Khải không nhịn được bị mê hoặc.

Ai mà không ham muốn thân thể mới mẻ non nớt, ai mà không bị vẻngây thơ gợi tìnhmê hoặc,ai có thể trốn thoát khỏi đôi mắt Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải tham lamchiếm giữ cánh môi Dịch Dương Thiên Tỉ, đầu lưỡi dây dưa, quấn quýt lấyhương vị ngọt ngào, trái tim run lên từng hồi.

Khuôn mặt đứa nhỏ lập tức đỏ ửng, là màu hồng phấn tựa như sắc đào ngày xuân rạng rỡ, vừa thơm tho thuần khiết lại vừa ngọt say lòng người. Vương Tuấn Khải cảm thấy mình bị đầu độc, hiện tại anh biết mình rất tỉnh táo, anh biết người mình đang hôn là ai, nhưng vẫn không thể nàotrốn thoát khỏi, biết sai trái nhưng vẫn ngày càng lún sâu, biết đó là cạm bẫy nhưng vẫn không tự chủ được màsa vào.

Vương Tuấn Khải xoay người, đem Dịch Dương Thiên Tỉkhóachặt bên dưới.

Cơ thể trưởng thành so với thiếu niên khỏe hơn rất nhiều, không rõ là Dịch Dương Thiên Tỉ giãy dụa không thắng nổi, hay là mềm nhũn đến mức sức lựccũng không có. Vương Tuấn Khải đưa một bàn tay giữ chặt người phía dưới, một bàn tay luồn vào trong áo nhẹ nhàng vuốt ve.

Khóe mắt thiếu niênđỏ ửng phủ lên một lớp hơi nướcdường như sắp khóc, khiến cho trái tim anh chợt nhói lên một cái.Vương Tuấn Khải năm nay 28 tuổi, bên cạnhkẻ đến người đi không thiếu,cũng chẳng có một ai giống như Dịch Dương Thiên Tỉ, chỉ một cái liếc mắtcũng đủ khiến cho trái tim anh rung động.

Vương Tuấn Khải dừng lại, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Dịch Dương Thiên Tỉ, cả đôi mắt sắp khóc.

Không phải… thực sự khóc rồi.

Vương Tuấn Khải sửng sốt, liếm hết những giọt nước mắt, đầu lưỡima sát trên da thịt.

“Khi mới bắt đầu không phải không sợ trời không sợ đất sao? Sao bây giờ lại sợ?”Giọng nói Vương Tuấn Khải tràn ngập sự cưng chiều, dịu dàng trấn an cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ thở phì phò, đôi mắt ướt đẫm sáng rựclườmVương Tuấn Khải “Làm gì có, ai sợ ai chứ.”

Trái tim Vương Tuấn Khải thoáng chốc mềm nhũn thành nước, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cậu, khẽ thì thầm“Anh biết.”

Anh vốn định cười nhạo đứa nhỏ này một trận, thế nhưng khi nhìn thấy đứa nhỏ bày ra bộ dạng bị ức hiếp, khóe mắt đỏ ửng sắp khóc, giọng nói ;ại cố tỏ ra bướng bỉnh, Vương Tuấn Khải lại không nỡ.

“Vương Tuấn Khải, em cố ý. Cố ý đến quán bar của Vương Nguyên, cố ý câu dẫn anh.”Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

“Ừm. Anh biết, anh biết.” Vương Tuấn Khải gật đầu.

“Anh không biết cái gì cả.” Dịch Dương Thiên Tỉ uốn éo người.

Vương Tuấn Khải hít sâu,vội vàng đè chặt người cậu lại “Được rồi được rồi, anh không biết được chưa. Em mà lộn xộn là anh không dừng lại được bây giờ, lúc đócó khóc cũng không ăn thua nữa đâu.” Vương Tuấn Khải cảnh cáo.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe lời anh ngoan ngoãn nằm yên, mặt vẫn đỏ bừng, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt sắc sảo của Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải nhìn cậu khẽ thở dài,hơi thở nóng rực phả lên cần cổ Dịch Dương Thiên Tỉ, mùi vị nam tính của anh xâm chiếm toàn bộ tâm trí cậu.&Hết chương 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.