https://mysunshine92.wordpress.com/2016/12/15/phai-that-xinh-dep-moi-co-the-lam-tieu-yeu-tinh-khai-thien-phan-2/
Tác Giả: Loạn Sơn Hôn
Edit: Cami
Xin lỗi vì sự chậm trễ này :”
Đã cảnh báo từ trước, ngôn từ và hành vi không phù hợp vớingười ngây thơ, truyện về sau sẽ rất dễ thương.Tất cả chỉ là fiction =]] Mị khuyên mọi người nên chong xáng khi đọc fic nài nhé như mị chẳng hạnahihi ~
________________________________________________________
Thángmười hai gió lạnh giá rét, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng đủ khiến người ta tê cóng. Thật may thay, tất thảy những vui sướng nhân gian tình cảm quyến luyếnđều bị khóa chặt sau cánh cửa sổ này, ngọn đèn mờ ảo bao phủ xuống, tình cảm ấm áp lan tràn.
Dục vọng là chân thật, là rõ ràng, thân thể bao bọc lấy thân thể.
Đầu lưỡi triền miên gắn bó, khóa chặt tiếng thở dài nơi cổ họng, nuốt sâu xuống tạng phủ.
Đầu ngón tay vuốt ve từng đường nét khuôn mặt tinh xảo của người nọ … ướt đẫm … không rõ là nước mắt hay là mồ hôi. Tay kia đưa xuống phía dưới vuốt nhè nhẹ, lướt qua thắt lưng căng mịn run rẩy.
Quá nóng, mùi mồ hôi trộn lẫn mùi thuốc lá bao phủ khắp nơi. Muốn dán chặt không một kẽ hở, muốn cho máu thịt quấn quýt, muốn hòa làm một thể.
Cắn mútcánh môi người nọ, khiến cho tiếng thở dốc rên rỉ không lọt khỏi vành môi. Liếm lên cần cổ người nọ, từng nhịp run rẩy đều liếm sạch, cảm nhận được sự nóng rực, ướt át nơi đầu lưỡi. Nắm chặt lấy tay người nọ, trên dưới an ủi, cảm nhận được nhịp tim đập như sấm trong lồng ngực, dục vọng liều lĩnh tăng vọt.
Còn chưa đủ, cả cơ thể đều khô nóng, hai chânnhư rắnxà quấn chặt lấy cơ thể,không thể chạy thoát nổicũng chẳng còn đường rút lui.
Còn chưa đủ, cổ họng khát đến điên dại, muốn đem tất cả những rên rỉ và ngọt ngào đều ăn tươi nuốt sống.
Còn chưa đủ, muốn cùng người nọ đan thật chặt mười đầu ngón tay vào nhau, mồ hôi ướt đẫm chẳng phân rõ của người nào, muốn hòa tan vào cốt nhục, muốn giữ lấy cơ thể người nọ, muốn khóa chặt linh hồn người nọ. Muốn cười vì cậu, khóc vì cậu, thở dài vì cậu, dục hỏa khó nhịn cũng vì cậu.
Dục vọng là ma, làquỷ, che phủ đôi mắt, bịt kín đôi tai,ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận thấy, tất thảy đều là người nọ.
Thiếu niên mới nếm trải tình dục, còn chưa được dạy dỗ, thân thể mới mẻ, tùy ý dây dưa, triền miên vui sướng.
Trái tim va chạm trái tim, đầu óc bị dục vọng chi phối.
Đại khái là rơi xuống đáy biển sâu, không rõ là người nào cố ý quấn quýtngười nào, người nào cam tâm tình nguyện bị cuốn lấy.
Lòng tham không đáy, bể dục khónhịn, đầu óc choáng váng bị đôi mắt trong suốtkia câu hồn đoạt phách.
“Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải… Ca ca a… Ca ca. ”
Người nọ vẫn không chịu buông tha, âm thanh ngọt quyện như mật ong, dính dính sền sệt,nhen nhómlên ngọn lửa dục vọng, thiêu đốt mọi thứ.
Vương Tuấn Khải vuốt ve mặt người nọ, che lên đôi mắt phiếm hồng mờ mịt, hôn từ khóe mắt đến cánh môi, vừa ôn nhu vừa thô bạo, chính anh cũng không khống chế nổi bản thân mình.
Đại khái là vô phương cứu chữa! Vương Tuấn Khải thở dàimột tiếng.
Từ trên giường rộng rãi tỉnh lại, cả người mồ hôi thấm ướt đẫm, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên hoa văn trên trần nhà.Liếm lên cánh môi nứt nẻ khô khốc, giọng nói khàn khàn, giống như vừa nuốt một ngụm lửa, nhẹ nhàng hít một hơi, miệng lưỡi khô nóng.
Giống như thời niên thiếu tò mò xem phim Hentai(*), nét vẽ mờ nhạt thô sơ, chỉ nghe thấy những tiếng thở hổn hển dồn dậpbên tai. Chỉ một tiếng thở dốc cũng đủ nhen nhóm lên ngọn lửa dục vọng nơi thiếu niên ngây ngô.
(*) Tự tìm hiểu đuy nhé /// đừng hỏi mị.
Nhưng giấc mộng này so với phim Hentai thì còn chân thực hơn nhiều,tiếng thở dài còn mập mờquanhtai,cảm xúc dính dính quanhthắt lưng, giống như đôi chân mềm mại của người nọ quấn lên. Còn có hình ảnh rõ ràng, khóe mắt đỏ bừng ướt át, cánh môihé mở mời gọi, mi tâm nhíu chặt nhẫn nhịn vui sướng.
Vương Tuấn Khải lăn trong chăn, ga giường bên dưới nhăn nhúm, dục vọng bên dưới còn đang thức giấc. Thân thể anhnóng lên, loại nóng này là một thứ gây nghiện, là ở trong giấc mơ dang dở hận chưa thể khảm sâu vào thân thể người nọ.
ĐM! No bụng thì nghĩ dâm dục.
Vương Tuấn Khải khoảng nửa năm nay không cùng đống cẩu bằng hữu gặp gỡ đập phá, bên cạnh cũng không có ai cố định. Bản thân anh cũng không phải là người an phận ngoan hiền, từ nhỏ đến lớn đều vậy, chỉ là bây giờ công việc công ty bận rộn đến bù đầu nhức óc, hoặc cũng có thể là do tuổi tác đãqua cái thời ăn chơi trụy lạc, xa hoa phung phí đó. Thời gian hiếm hoi cũng chỉ về nhà ngủ bù, hoặc là thi thoảng uống rượu cùng Vương Nguyên.
Sáng sớm tỉnh dậy uống một ly cà phê, đọc một tờ báo nước ngoài, Vương Tuấn Khải dần biến thành một thương nhân trầm ổn nhạt nhẽo như bao thương nhân khác, làm sao có thể như bây giờ, đếntuổi này còn nằm mộng xuân, ham mê ái dục. Không lẽ là do quá lâu rồi không ăn mặn, bị một đứa bé mê hoặc đến nỗi ngay cả trong mộng cũng không phân biệt thật giả.
Vương Tuấn Khải nhíu mày, từ trên giường ngồi dậy, quần áo nhăn nhúm luộm thuộm. Anh nghĩ anh cần phải đi tắm một cái, sau đó uống một ly cà phê hoặc là nước đá mới có thể dập tắt sự khô nóng này…
Mùa đông trời sáng muộn, thời điểm sáu giờ sáng phíachân trời xa xôingoài cửa sổ vẫn mịt mù trong sắc tối. LúcVương Tuấn Khải chán nảnđi vào phòng khách, đèn đã bật sáng trưng, trên ghế sofatấm thảm bông lộn xộnthành một đống. Anh xoa mi tâm, khẽ nhíu mày.Vô thức bước đến vuốt phẳng thấm thảm bông, đêm qua Dịch Dương Thiên Tỉchân trần bò qua ghế sofa này đi đến dính vào ngực anh. Trên tấm thảm bông, hơi ấm dường nhưcòn quanh quẩn sót lại, đầu ngón tay Vương Tuấn Khải chợt giống như bị bỏng, vội vàng rút tay ra, bước đi về phía phòng tắm.
Anh khẽ nhíu mày, rõ ràng uống không quá nhiều, đầu lại đau dữ dội giống như say rượu, hai mí mắt díp lại nhau.
Thời điểm mở cửa phòng tắm, Vương Tuấn Khải liền cảm thấy hối hận, mấy đứa nhỏ thời nayđều thích rời giường sớm như vậy sao? Là quá thông minh hay quá ngốc nghếch.
Dịch Dương Thiên Tỉ đã dậy từ sớm, đang cầm bàn chải đánh răng hướng về phíagương đánh răng. Thấy Vương Tuấn Khải đi đến, Dịch Dương Thiên Tỉ miệng còn dính đầy bọt kem đánh răng, hướng về phía anh ú ớ nói gì đó.
Vương Tuấn Khải đứng ở cửa phòng tắm, anh không nghe rõ Dịch Dương Thiên Tỉ đang nói gì, bởi vì ánh mắt đang dính chặt vào nửa người dưới của cậu.Dịch Dương Thiên Tỉ đang mặc mỗi áosơ mi trắng tối qua, đùi trần trụilộ ra dưới áo.Dịch Dương Thiên Tỉ là dân khiêu vũ, cơ bắp mượt màlưu loát, Vương Tuấn Khải nhớ đến lúc cậu nhảy ở trong quán rượu, cậu mặc một chiếc quần bó sát ôm chặt lấy cơ thể căng tràn.
Ngây thơ thuần khiết chính là quyến rũ nhất, Vương Tuấn Khải híp mắt nhận xét.
“Những người già như anh cũng dậy sớm thế sao?” Dịch Dương Thiên Tỉ súc miệng sạch sẽ, tự nhiên cầm khăn mặt Vương Tuấn Khải lau một cái, quay đầu nhìn anh.
Vương Tuấn Khải có bệnh ưa sạch sẽ, nhưng dường như đối với đứa nhỏ này không có tác dụng, mắtVương Tuấn Khải mắt lại dính đến trên môi của cậu. Màu đỏ, dính một ít nước trở nên bóng loáng, nếu có thể nếm thử thì nhất định là vị đào chín ngọt ngào thơm nức.
Vương Tuấn Khải vô thức liếm môi, ngọn lửa âm ỉ trên ngườichưa giũ bỏ được lại càng bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Sắc mặt Vương Tuấn Khải trầm xuống “Đem quần áo ăn mặc cho đàng hoàng vào, lỏng lẻo hở hangnày giống kiểu gì? Có chút nào giống sinh viên không.” Bày ra dáng vẻbề trên giáo huấn, cố gắng che dấu tâm trạngrối loạn bất an trong lòng.
Dịch Dương Thiên Tỉ không quan tâm đến dáng vẻ nực cười của anh, ánh mắt cong cong mang theo ý cười nhìn anh, chầm chậm bước đến trước mặt Vương Tuấn Khải.
Dịch Dương Thiên Tỉ thấp hơnVương Tuấn Khải khoảng 6,7cm,lúc đứng đối diện phải ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vương Tuấn Khải liếc nhìn cậu, hõm ức lõm sâu cùng xương quai xanh xinh đẹp đập vào mắt, lồng ngực căng mịn ẩn hiện mơ hồphía sau lớp áo sơ mi mỏng. Thân thể thiếu niên tươi mới hừng hực, giống như muốn đốt cháy Vương Tuấn Khải.
Dịch Dương Thiên Tỉ cườingày càng vui vẻ,lồng ngực dán sát vào người Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải im lặnglui về phía sau, cơ thể từ trong phòng tắm thụtlùi về phía phòng khách.
Dịch Dương Thiên Tỉ ngược lại cũng không tiến theo, khoanh tay dựa ở cửa phòng tắm, bắp đùi từ dưới áo lộ ra“Ca, anh đừng cố tỏ ra bộ dạng người lớn làm gì nữa, em nhìn thấy hết rồi, anh đừng ngại.” Cậu bĩu môi nhìn Vương Tuấn Khải, ánh mắt nhìn về phía dưới của anh… Nơi đó phản ứng quá thật thà, quần ngủ màu trắng tinh khiết, trần trụi mà rõ ràng. Từ thời điểm ở quán bar, đến khi ơ ghế sofa mềm mại sạch sẽ, đến giấc mộng khô nóng, đến hoàn cảnh đáng xấu hổ bây giờ..
Mèo hoang nhỏ, tiểu yêu tinh.
Hai người giằng co nhau, tia lửa nổ bùm bùm trong không khí.Đứa nhỏ này cũng quá to gan rồi, Vương Tuấn Khải nhíu mày.Anh nên dịu dàng dạy dỗ bảo ban cậu, hay là trực tiếp giáo huấn, dạy cho đứa nhỏ này học cách tự bảo vệ mình?
Chung quy vẫn là tiểu yêu tinhchưa trưởng thành, ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ mang theo vẻ đùa giỡn, khóe miệng nhếch trêu tức anh, cố tình nhìn anh chằm chằm không chịu buông tha. Đồng thời cũng mang theomột vẻngây ngô đáng yêu, gương mặt phiếm hồng, bàn tay căng thẳng siết chặt mép áo, lại còn cố giả vờ bày ra dáng vẻ yêu tinh thành thục mê hoặc người khác.
Vẫn là tuổi tác quá nhỏ, ngụy trang quá vụng về.Chính là vẫn còn quá đơn thuần ngây thơ, cũng rấtbướng bỉnh liều lĩnh. Đột nhiênmuốn thử trêu đùa cậu, muốn nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng ngại ngùng của cậu,muốn nghe thấy âm thanh run rẩy của cậu.
Vương Tuấn Khải nhếch miệng cười,bước về phía trước, chủ động ghé sátDịch Dương Thiên Tỉ. Dịch Dương Thiên Tỉ hơi bất ngờ với hành động của anh, có chút lúng túng sợ hãithụt lùi trở lại phòng tắm, một người tiến một người lùi, cho đến khi lưng cậu đụng phải bồn rửa mặt thì dừng lại, một lớn một nhỏcùng chen chúc đứng trong phòng tắm chật hẹp. Anh đưa tay lên cúc nút áo trên cùng cho cậu, đầu ngón tay nóng rực vô tình lướt qua da thịt cậu.
Ánh mắt từ xương quai xanhtiến lên phía trên, ngón tay chạm vào cánh môi mềm mại ẩm ướt, khe khẽvuốt ve ma sát, mang theochút ý vị tình dục. Cặp mắt đào hoa của Vương Tuấn Khải ngập tràn tình ý, hơi thở dồn dập nóng rực cố ý rơi vào khóe miệng cậu, cơ thể dán sát lại không một kẽ hở, Dịch Dương Thiên Tỉ dường như còn cảm nhận được vật phía dưới cứng rắn của anh chạm vào đùimình. Dịch Dương Thiên Tỉ run rẩy, hai tai đỏ rực, ánh mắt hoảng hốt tránh né.
Trước thì bày ra vẻ không sợ trời không sợ đất, thế mà bây giờ lại trở nênrun rẩy sợ hãi giống như một con mèo hoang nhỏ.Vương Tuấn Khải cúi đầu khẽ cườimột tiếng, cố ý đem lồng ngực run run áp vào trên người Dịch Dương Thiên Tỉ.
“Ngại quá bị em nhìn thấy rồi? Em thấy sao, có lớn hay không? Có thích không? Có muốn thử không?” Vương Tuấn Khải cúi xuống thì thầm vào tai Dịch Dương Thiên Tỉ, cố ý hạ giọng, hơi thở mang theo dục vọng dao động màng nhĩ.
Cả ngườiDịch Dương Thiên Tỉ trở nên run rẩy kịch liệt, từ mặt đến tai đềuđỏ bừng lên, nuốt vài cái sau đó đẩy Vương Tuấn Khải ra, nhanh chóng chạy về phòng đóng sầm cửa lại.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu, đôi mắt cậu mang theo vẻ sợ hãi cùng ủy khuất, sợi tóc mềm mại thơm tho sượt qua chóp mũi Vương Tuấn Khải, khiến cho lòng anh trở nên ngứa ngáy khó chịu.
Vương Tuấn Khải đứng trong phòng tắm hồi lâu, theo thói quen tìm kiếm thuốc lá, thế nhưng trong phòng tắm nào sẵn có thuốc lá. Hoàn cảnh này chính là món ngonđưa đến bên miệng lại không thể ăn … dục vọng sôi trào phải đànhkìm nén trở lại.
Vương Tuấn Khải ở trong phòng tắm nửa tiếng, lúc đi ratrên người gần như kết một lớp băng mỏng, lạnh đến cả người run lẩy bẩy. Lạnh cũng tốt,có thể khiến cho cơ thể trở nên tỉnh táo, khôngthể phạm vào sai lầm nào tai hại.
Dịch Dương Thiên Tỉ đãtrở về dáng vẻngoan ngoãn, cả người quấn trong chăn ngồitrên ghế sofa đọc sách. Đều là những sách mẹ Vương Tuấn Khải mang đến, “Kinh Thi” “Tam Quốc Chí” “Chiến Quốc” “Liêu trai chí dị”… Vương Tuấn Khải cũng không có hứng thú, thỉnh thoảng lật xem vài tờ, còn lại đều xếp trên giá chẳng bao giờ động đến.
Dịch Dương Thiên Tỉ cầm một quyển sách có bìa mặt quỷ xanh xanh vàng vàng có tên là“Sơn hải kinh”, Dịch Dương Thiên Tỉ vốn bị cận thị, lạikhông đeo kính, đầu cúi đến mức sắp chôn vào trong quyển sách.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu yên tĩnh đọc sách, áo sơ mi trắng gài cúc cẩn thận nghiêm túc, bàn tay nhỏ nhắn lật giở từng trang sách, dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn.Vương Tuấn Khải khẽ cười, liếm môi một cái,có chút đáng tiếc, khôngthể thừa dịp mèo hoang nhỏ đang tập trung hôn trộm một cái.
Dịch Dương Thiên Tỉ thấy Vương Tuấn Khải đi ra, cũngchỉngẩng đầu nhìn một cái rồilại dúi đầu vào cuốn sách. Tiểu yêu tinh có lẽ bị giật mình, chỏm tóc trên đỉnh đầu vểnhlên, Vương Tuấn Khải huýt sáo một tiếng, không hiểusao lại cảm thấy vui vẻ thỏa mãn.
Vương Tuấn Khải bắt đầu làm điểm tâm,không thể để cho đứa nhỏ để bụng đói đi học, lão gia biết được sẽ lột da anh mất.
Trứng gà ốp la, cháo nấu kỹ trên ngọn lửa liu riu, thả vào chút rau bằm và thịt nạc, nấu thật cẩn thận tỉ mỉ, sữa tươi đựng trong ly có hình mèo kitty, đứa nhỏ chắc hẳn là sẽ thích.Tay nghề Vương Tuấn Khải thực tế chỉ chấp nhận gọi là “Ăn được không chết”. Cũng ít khi tự mình nấu ăn, hôm nay không hiểu trời xui đất khiến thế nào lại mặc tạp dề vào bếp nấu nướng.
Nếu cảnh này bị Vương Nguyên nhìn thấy chắc chắn cậu ta sẽ cười anhbể bụng.
Vương Tuấn Khải trong lúc chờ cháo chín, đi vào phòng khách, dọn dẹpghế sofa, kéo ra rèm cửa, ánh nắng tràn vào phòng, cố ý lượn qua lượn lại trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ. . Đáng tiếc Dịch Dương Thiên Tỉ không để ý tới anh, cậu vẫn tập trung vùi đầu vào cuốn sách, dường như câu chuyện trong đó còn thú vị hơn Vương Tuấn Khảinhiều lần.
Đứa nhỏ giận thật rồi, Vương Tuấn Khải tự nhủ,vôthức sờ mũi.
Vương Tuấn Khải bày bữa sáng lên bàn, xăn ống tay áo gọn gàng lên đến khuỷu tay rồi mới bước đến rút sách từ trong tayDịch Dương Thiên Tỉra.
“Ăn sáng thôi, ăn xong anh sẽ đưa em về trường học.”
Dịch Dương Thiên Tỉ giống như một cơn gió từ ghế sofa nhảy lên, không thèm nhìn Vương Tuấn Khải một cái, chạy ào về phía bàn ăn ngoan ngoãn ngồi xuống. Vương Tuấn Khải có chútxấu hổ, buông ống tay áo xuống, ống áo nhăn nhúm cũng giống như tâm tìnhVương Tuấn Khải lúc này, chua xót chán nản.
Người em trai này, thật không biết làm thế nào để dạy dỗ đây, Vương Tuấn Khải thở dài.
Tiểu yêu tinh nàycó ba bộ dáng. Lúc nhìn thấy trong tiểu viện, chính là một con mọt sách khô khan, lúc trên sân khấu lại bày ra dáng vẻ quyến rũ mê hoặc người khác, thế nhưng chân thực nhất chính là dáng vẻ đáng yêungô nghê, ngại ngùng đỏ mặt, cắn môi run rẩy lúc nãy.
Nhìn xem, đứa nhỏ này lại cònkén chọn nữa, thò đùa vào đĩa trứng gà chọn tới chọn lui, không phải chỉ bị cháy một chút thôi sao, còn bày một bộ mặt ghét bỏ nữa, Vương Tuấn Khải nhíu mày oán hận. Chọn một lát không thấy quả trứng nào không bị cháy,Dịch Dương Thiên Tỉ hình như hơi dỗi, im lặngđẩy đĩa trứng gà sang một bên, ngoan ngoãnhúp hết bát cháo nhạt.
Đứa nhỏ này lúc ủy khuất cũng rất dễ thương nha.
Thế nhưng ngay sau đóVương Tuấn Khải lại phát hiện thứ mới lạ hơn. Dịch Dương Thiên Tỉ lúc ăn rất ít khi há miệng ra,trong miệng nhét đầy thức ăn, miệng chúm chím lại, chậm chạp nhai nhai nuốt nuốt, dáng vẻ giống như chuột đồng ăn thóc.
Vương Tuấn Khải nhịn không được muốn chọt vào hai bên má cậu một cái,ngồi ở phía đối diện gọi “Thiên Tỉ.”
Dịch Dương Thiên Tỉ phồng miệng, ngẩng đầu, mắt chớp chớp “A? làm sao vậy?”
“Có phải em đang giận không ?” Vương Tuấn Khải hỏi cậu.
Gương mặt Dịch Dương Thiên Tỉ trong nháy mắt đỏ lên, ngụm cháo trong miệng suýt chút nữa sặc,dỗi hờn liếc Vương Tuấn Khải.
Nũng nịu kìa… Vương Tuấn Khải muốn bịt mũi ~
Dịch Dương Thiên Tỉ im lặng ăn uống, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ. Nhìn ly sữa có hình con mèo kitty, cậu cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi cũng uống hết sạch sẽ.
Vương Tuấn Khải tự mình chở Dịch Dương Thiên Tỉ trở về trường học, trường đại học ở thành nam, tiết trời sáng sớm gió thanh mây lành.Dịch Dương Thiên Tỉchọn lựa trong đống CD trong hộc xe của anh, nhíu mày lật qua lật lại vài cái cũng không tìm được thứ gì thích thú, đành bỏ cuộc ngả đầu ra phía sau.
“Anh và mấy CD cũ của anh giống hệt nhau, vừa già vừa nhàm chán.” Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại.
“Anh dĩ nhiên không như mấy đứa trẻ rảnh rỗi các em, thích nghe mấy thứ nhạc ầm ĩ, anh chỉ thích có một không gian an tĩnh để nghỉ ngơi.” Vương Tuấn Khải đáp, chuyên tâm lái xe.
Dịch Dương Thiên Tỉlim dim mắt,xuyên qua hàng mi nhìn Vương Tuấn Khải“Tự anh hát thì sao?” cậu hỏi.
“Không hát, không có cảm xúc.” Vương Tuấn Khải trả lời.
“Ah.~” Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu về, nhìn chằm chằm cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, dường như đangsuy nghĩ chuyện gì đó.
“Này, em đang suy nghĩ gì thế.” Vương Tuấn Khải tò mò,liếc mắc nhìn cậu một cái.
Dịch Dương Thiên Tỉ mờ mịt lắc đầu một cái, không để ý tới anh.
Đứa nhỏ này chắc chắn là giận anh thật rồi, cũng không thèm để ý đến anh, tiểu yêu tinh lá gan quá nhỏ, bị dọa một cái liềnsợ hãi giận dỗi.Vương Tuấn Khải thở dài, thế giới này đáng sợ như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ tính cách lại quá ngây ngô,sau này lỡnhư bị người khác lừa gạt thì làm sao bây giờ.
Vương Tuấn Khải chở Dịch Dương Thiên Tỉ đếncổng trường, bên đường là một hàng ngô đồng,lá khô bị gió thổi rơi trên mặt đất kêu xào xạc.
Vương Tuấn Khải đỗ xe lại, định dặn dò cậu vài câu, ví dụ như ở trường học chú ý an toàn, không nên đến mấy chỗ không tốt,hoặc chỉ là có lạnh hay không? … Anhvừa địnhmở miệng, đã bị ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉngăn lại.
“Đừng cứ nhìn em như vậy, em sắp thành con trai anh rồi.”
“Lo học hành cho tốt, đừng khiến người khác lo lắng nữa.” Vương Tuấn Khải vẫn cười cười, vươn tay đè xuống cọng tóc vểnh lên của cậu.
“Anh là gì của em?” Dịch Dương Thiên Tỉ xuống xe, tay giữa cửa xe, nhìn anh hỏi.
Vương Tuấn Khải cảnh giác,yêu tinh lại phải chăng lại bắt đầu xuất hiện.
“Anh là ca ca của em.” Vương Tuấn Khải gật đầu nhìn cậu“Lão gia luôn dặn dò anh phải chăm sóc tốtthật tốt cho em.”
Dịch Dương Thiên Tỉ híp mắt lại, nhìn dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của Vương Tuấn Khải, dáng vẻ của một anh trai đầy trách nhiệm.
“Vương Tuấn Khải, anh có biết tâm tư của em đối với anh không ?” Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi anh. Cậu cũng không gọi anh là ca ca, luôn miệng gọi một tiếng Vương Tuấn Khải, hai tiếng Vương Tuấn Khải, đúng là đứa nhỏngang ngược bướng bỉnh.
“Còn trẻ thì còn có cơ hội phạm sai lầm, bởi vì sau này đường đời còn rất dài, còn có cơ hội cho em hối hận sửa sai. Thứ mới mẻ thì ai cũng đều thích, nhưng tất cả cũng chỉ là hứng thú nhất thời, không thể duy trì dài lâu. Em còn nhỏ như vậy, ngay cả con đường phía trước có thể còn chưa định hướng rõ, có thể có tâm tư gì chứ. Khiêu vũ không phải là chuyện xấu, không cần che giấu, lão gia cũng thích những đứa nhỏ hoạt bát năng động, em đừng sợ. Phải học tập thật tốt, không nên đi đến những nơi không nên đến, không thể đụng vào những thứ không nên đụng. Em cần phải lớn lên cho tốt, cần phải hiểu rõ bản thân mình muốn gì, đừng sa lầy vào những thứ mờ mịt hư vô.”
Vương Tuấn Khải nói.
Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn không buông tha ánh mắt của anh.
Dịch Dương Thiên Tỉ thích xăn ống quần lên cao, lộ ra cổ chân trắng nõn, mùa đông gió lạnh thổi qua, lúc này cậu mới cảm giác được sự lạnh lẽo lan tràn khắp cơ thể.
Vương Tuấn Khải nói rất dài nhưng cậu không bỏ vào tai điều gì, cậu nhếch miệngcười: “Vương Tuấn Khải,lúc anh chột dạ sẽ trở nên giống một bà mẹ.”
Vương Tuấn Khải nhìn cậu thở dài, ánh mắt mang theo sự thương hại xen lẫn bất lực.Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu cười khẽ, khom người trở vào trong xe, quỳ một chân lên ghế ngồi, cúi người ghé sátVương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải mặc một bộ vest sang trọng tinh tế, cravat trên cổ thắt cẩn thận tỉ mỉ.Dịch Dương Thiên Tỉ vươn tay đến nắm lấy cravat, chầm chậm kéo Vương Tuấn Khải lại gần, đầu mũi chạm nhau, hơi thở phảng phất giao hòa.
“Vương Tuấn Khải, em không phải con nít.” Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
“Anh biết” Vương Tuấn Khải gật đầu, không dám nhìn thẳng vào cậu, tiểu yêu tinh không sợ trời không sợ đất, quả nhiên lại trở vềnguyên hình là một tiểu yêu tinh.
“Ca ca, ca ca …” Dịch Dương Thiên Tỉ cố ý để sát vào tai anh nỉ non khe khẽ “Có ca ca nào đối với đệ đệ mình cứng rắn không.”Cậu chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tộihỏi anh.
Vương Tuấn Khải cứng miệng không biết nói gì.
“Thiên Tỉ…” Anh gọi, giọng anh khàn khàn, miệng lưỡi trở nên khô khốc.
“Em biết anh đang nghĩ cái gì, em cũng biết anh đang lo lắng điều gì. Anh nhất định là muốn đuổi em đi đúng không, xem tất cả tối qua đều như một giấc mộng, cũng chỉ là một hồi vui vẻ đùa giỡn không đáng để tâm đúng không? Dù sao Dịch Dương Thiên Tỉ cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi mà.” Dịch Dương Thiên Tỉ nói, giọng nói mang theo giọng mũi, mùa đông hơi lạnh từ cửa sổ trànvào khiến cho giọng cậu mang theo chút run rẩy.
“Vương Tuấn Khải, anh chỉ có thể là của em.” Dịch Dương Thiên Tỉ kéo cravat củaanh,cánh môi chủ động ấn lên môi anh, còn chưa kịp cảm thụ hơi ấm nơi đầu môi đã vội vã tách ra.
Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người bỏ đi, đóng sầm cửa xe lại,bỏ lại choVương Tuấn Khải bóng lưng thẳng tắp, mắt cá chân cậu lộ ở trong gió, đỉnh đầu có một chỏm tóc dựng lên.
Xong rồi.
Vương Tuấn Khải sững sờ một lúc lâu, ngón tay đặt lên môi,tâm trạngcó chút hoảng hốt.
Ca ca, ca ca… Dịch Dương Thiên Tỉ gọi anh, giống như trong giấc mơ đó, từng từ lặp đi lặp lại, từng bước kéo anh xuống vách đá sâu thẳm không lối thoát, biết rõ một khi ngã xuốngsẽ tự hủy diệt chính mình,nhưng vẫn không thể làm gì khác, chỉ có thể can tâm tình nguyện nhảy xuống